Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 225




Chương 225

Lưu Diễm Bình nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tử Minh ở phía đôi diện, giâu mình đẳng sau người khác vì sợ răng Lâm Tử Minh điên lên sẽ đến cô ta.

Dù sao thì, xét theo cái tát mà Lâm Tử Minh vừa tát Sở Hạo lúc nãy, nó quá nặng, còn quay vài vòng rồi ngã lăn ra đât, một nửa khuôn mặt bị đánh sưng lên, nêu như là cô ta nhận cái tát đó thì chết chắc rồi. Phải biết răng, một thời gian trước mới đi phẫu thuật thâm mĩ, không thể chịu Hi cái tát đó.

Ngay lúc này, máy người của Sở Gia đi đên, muôn đánh Lâm Tử Minh.

Họ rất tức giận rất hung hăng, họ muốn đè Lâm Tử Minh xung.

Lâm Tử Thiên mỉm cười, anh ta dễ dàng hạ gục những người này.

Mọi người đều thấy được công phụ của anh cao đến Vậy, một người đánh vài người, lông mày họ nhăn lại, vô cùng phân nộ. Thực sự cảm thấy rằng Lâm Tử Minh đang tạo phản, Sở Hoa Dấu là bề trên của họ chỉ tay vô Lâm Tử Minh mắng mỏ, họ cũng chỉ chỉ tay đàm tiêu: ˆ Lậm Tử Minh, cái đồ súc sinh này, muỗn nổi loạn, còn muôn đánh người, mày chết rồi, mày chết rồi con, tao sẽ báo cảnh sát bắt mày, đời này đừng mong ra ngoài nữa.

Những người khác cũng bắt đầu măng chửi nữa.

Sở Phi cũng vội vàng khóc lóc, cô không bao giò nghĩ răng Lâm Tử Minh to gan đên vậy, dám đánh người trong hội đồng quản trị, việc này rât ảnh hưởng rất lớn.

Tuy nhiên, Lậm Tử Minh không hề sợ hãi, không cần nói đến camera trong phòng, hành động này của anh chỉ là phòng vệ, thật sự cáo báo cảnh sát củng lắm cũng chỉ viết tên lại, giam anh vài ngày mà thôi.Với lai lịch của anh, đến giam giữ cũng. chẳng tồn tại, ngồi tù là điều không thể nào.

Sở: Phi hoảng sợ nói một cách nhanh chóng, “Lâm Tử Minh, sao anh bốc đông quá vậy! Em bị anh hại thảm rồi!

Em đã bảo anh đừng đến mà anh cứ muốn đến…..Haizz! Anh nên chạy đi, họ sẽ đưa anh vô tù.”

So với sự hoảng loạn của Sở Phị, Lâm Tử Minh có thê được nói là vô cùng bình thản, với một nụ cười mờ trên mặt, câm bàn tay Sở Phi cười: “Đồ ngốc, anh sẽ không có chuyện gì hết, anh nói anh ở đây đề bảo vệ em, anh có thể làm được những gì anh nói.”

“Đến lúc này rồi, anh vẫn còn tâm trạng đề khoe khoang, anh, anh thực sự muôn chọc tức tôi à!” Mắt của Sở Phi chuyển sang màu đỏ, cô ây rất lo lắng cho Lâm Tử Minh từ tận đáy tim, sự thay đổi đó đến cô cũng kiêng cảm nhận được.

Nhưng Lâm Tử Minh đã phát hiện ra, nên anh rất hạnh phúc, âm áp trong tim, nói rằng: “Đừng lo, họ không dám gọi cảnh sát, đợi chút nữa họ sẽ phải câu xin anh tha thứ cho họ.”

Anh ấy không có cố ý hạ giọng xuống mà còn nói to hơn nữa, đề lan đến tai mọi người, họ đều nghe được, cảm thấy răng Lâm Tử Mình điên rồi, có vấn đề thần kinh.

Sở Phi cũng cảm thấy như vậy, cô ấy không biệt chuyện gì đã xảy ra với Lâm Tử Minh mà khiến anh có thể trở nên như thế này.

Sở Quốc Hoa cứ im lặng, lúc này cuối cùng cũng đã đứng lên đề nói.

“Đủ rồi!” Hắn chỉ thốt ra một câu với thái độ rất giận dữ, ngăn được hết tất cả mọi người lại ngay lập tức, mặt hắn trằm xuông, đôi mắt sắc bén như điện vậy, nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh, ° Lâm Tử Minh, tao không biết là ai cho mày cái động lực như vậy, dám chạy đên Sở Gia làm loạn! Hành vi của mày đã vượt quá mức Sở Gia chúng ta có thể chập nhận! Từ trước đện nay, tao đã nhằm mắt làm ngơ với mày, sợ mày. hủy hoại danh tiêng của Sở Gia, không có nhẫn tâm đề đuổi mày đi.”

“Nhưng ngược lại mày còn không biệt ơn, lại còn dùng bạo lực như côn đồ, giờ lại còn dám đến hội đồng quản trị làm loạn, không có luật lệ gì hết, bắt nạt người quá đáng, mày nghĩ răng Sở Gia sắp tàn lụi rồi hay sao mà ai cũng có thê đạp chân lên?”