Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 224




Chương 224

Tại thời điểm này, Lâm Tử Minh đã bước lên phía, rât kì diệu che chở: cho Sở Phi đằng sau lưng mình, tất cả nhưng áp lực, đều mình anh đảm nhận, Sở Phi cảm thấy thư giãn-hơn bao giờ hết.

Sau lưng anh ấy, nhìn vào lưng của Lâm Tử Minh,cô không biết tại sao, cô ta có một cảm giác an toàn chưa từng có.

Hơn nữa, trên người Lâm Tử Minh, càng ngày càng cảm thấy hình bóng chủ tịch Tử Quỳnh ở trên người Lâm Tử Minh……….

Nhiều lần, mắt cô bắt đầu đi lang thang.

Lâm Tử Minh đang nhìn chăm chăm vào Sở Hạo một cách lạnh lùng, bật thình lình thể hiện một nụ cười, “Mày đã đánh Phi Phi2”

Sở Hạo cực kì ghét thái độ đó của Lâm Tử Minh, rõ ràng chỉ là một thằng con rễ của Sở Gia, một con chó mà thôi, giờ còn dám kiêu căng trước mặt chủ nhân của mình, hắn cười lớn nói, ” Không sai, là tao đánh đó, sao nào, mày còn dám trả thù…”

Hắn còn chưa nói xong đã thấy. trước mắt mình xoay tròn rồi, hắn bị ăn một cái bạt tai vào mặt, lực tát rất manh , tiếng phát ra cũng rất lớn làm hắn quay vài vòng rồi ngã thẳng xuống đất.

Trong phòng họp, tất cả mọi người đêu rơi vào sự yên lặng.

Họ đều không thể không nhìn Lâm Tử Minh , tháng con rễ rác rưởi này, dám đánh người trước mặt nhiều người như vậy sao?

Thật vô lý, không có luật lệ gì cả!

Vào lúc này, tâm trí mọi người đều có một cơn bão, sửng sốt, trong một thời gian dài không thê nhớ được.

Việc này đối với họ mà nói thật vô lý đối với họ khi mặt trời mọc từ phương Tây, thật là hoang đường.

Lâm Tử Minh, cái thăng con rễ vô dụng, ở Sở Gia luôn luôn phục tùng với sự hèn nhát, đánh không đánh lại, máng không măng lại, ọ đã quen với Lâm Tử Minh nhu nhược rồi, tuyệt đối không có bao giờ nghĩ rằng Lâm Tử Minh sẽ đánh người!

Không chỉ họ, mà ngay cả Sở Phi, cũng hoàn toàn bị sốc, khó tin đên nồi họ nghĩ họ bị ảo giác.

Nên phòng họp yên lặng một cách lạ thường trong năm giây, rồi họ cũng bất đầu tỉnh táo lại.

Và phản ứng của họ là giận dữ ,nồi giận!

“Phản rồi, phản rồi!”

“Lâm Tử Minh, quá tự phụ qúa phô trương, dám đánh?”

“Chết, mày chết rồi!”

“Còn đứng ngơ ra đó làm gì, cùng nhau lên đi, bắt tên côn đô đó lại cho tao, đánh gãy chân nó, trả thù cho Sở Hạo.”

“Tức quá đi, tôi cũng tức qúa đi…”

Họ đều rất kích động, mấy thanh niên, xắn tay áo lên, mặt đầy sự phẫn nộ, bắt đầu chạy về hướng Lâm Tử Minh, phải hạ gục được anh .

Khi Sở Phi nhìn thấy cảnh tượng này, ngay lập tức cô cảm thấy hoảng loạn, ngay cả cô cũng thấy Lâm Tử Minh quá liều lĩnh, dám đánh Sở Hạo, có khác gì đang đổ dầu vào lửa đâu, làm cho. vẫn đề trở nên không thể đảo cứu vãn được nữa!

Cô. lo lắng nói: “Anh làm gì vậy, Lâm Tử Minh? Như thế là có chuyện lớn rồi đó!”

Lâm Tử Minh không hề hoảng loạn, anh ta nói một nụ cười: “Chính là đánh hắn, ai bảo hắn dám đánh em!”

Sở Phi lắc đầu, “Ai nói là hắn đánh em, người đã đánh tôi là Diễm Bình.”

“Ah?” Lâm Tư Minh ngơ ngác, đây là tình huồng gì đây, đánh nhâm người rồi, cái quái gì thế! Hơi xấu hỗ một chút.