Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 216




Chương 216

Người đàn ông được gọi là anh Thành nay đã hơn ba mươi tuôi, bây giờ hắn liền cười khẩy, nói: “Chỗ ngôi của cô, hiện tại Sở ‘ gia này còn có chỗ ngồi dành cho cô sao, ha ha.”

„Sở Phị cũng không tức giận, đây là cấp độ đầu tiền dành cho cô không?

“Sở gia có chỗ ngồi dành cho tôi hay không, thì hình như anh không_ phải là người quyết định.” Sở Phi vẫn duy trì trạng thái bình tính.

Anh Thành nói: “Sở Phi, tôi thật sự không hiểu cô còn mặt mũi gì, mà còn dám trở vê công ty!”

Sở Phi nhìn hắn nói: “Tại sao tôi lại dám quay lại công ty, tôi không tham ô của công ty kê cả một hào cũng không, thứ hai tôi cũng phản bội bí mật của công ty, thứ ba tôi…đã làm việc ở công ty nhiêu năm, vậy tại sao tôi lại không dám quay về công ty 2”

Anh Thành nghe được lời nói của cô, sắc mặt bắt đầu trở nên tức giận, chỉ thẳng vào mặt Sở Phi : “Đối với công ty mà tận tâm hết trách nhiệm sao? ! Sở Phi cô là thực sự có mặt mũi gì, mà nói ra những lời này!cô chừng nào thì chịu trách nhiệm với công ty? Cảm tình thây chết mà không cứu, vì tư lợi, tn là cái gọi mà cô gọi là tận tâm tận lực sao!”

Những lời hắn nói, càng làm mọi người càng thêm phân nộ, tất cả mọi người đều: tức giận trừng mắt về phía Sở Phi.

Sở Phi cắn chặt răng, cô nghĩ rằng cô có thể bình tĩnh, những khi cô phải khó xử đối mặt với những lời chỉ trích từ những người trong gia tộc, cô thật sự không thể bình tĩnh, cảm thấy vô cùng đau lòng và oan ức, không nhịn được nữa, “Anh hãy nói cho rÕ ràng!

Tôi khi nào mà thây công ty sắp phá sản mà không cứu , công ty lại vỡ nợ, là không phải tại tôi? Rõ ràng là lỗi của Sở Hạo, các người có lý do gì, mà đỗ trách nhiệm lên đầu tôi?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Cô còn không có một chút hôi cãi, thực sự không thấy, da mặt của cô cũng dày lắm đầy, không biết xấu hồ hả!” Anh Thành đứng lên măng chửi thẳng mặt, “Sở hạo thật sự rất vất vả khi tìm được nhà tài trợ Hoàng Văn Hoa, khoản đầu tư lên đên một triệu nhân dân tệ, hắn ta chỉ cần chiếm bón mươi phản trăm cô phần của cộng ty! Thật là tốt, khi có một khoản: đâu tư một triệu này, chúng ta và Sở gia tiếp tục duy trì, hướng tới một thành công mới! Nhưng chính là cô, đã đến lúc quyết định, lại giả vờ, giả.

vờ ngây thơ, không chịu hết mình vì gia tộc ! Sở Phi, cô thật sự là một kẻ hai mặt, lương tâm không bằng một con chó!”

Sở Thành mắng chửi rất thậm tệ, nước miếng khạc nhỏ lung dung, biểu cảm dữ tợn, hét ong ong vào lỗ tai của Sở Phi. Nhưng mà so với tức giận, thì cô càng thêm buôn râu trong lòng!

rong phòng hội nghị cô nhìn tất cả vẻ mặt của mọi người, tất nhiên, bọn họ cũng đang như vậy mà nhìn cô.

Đồng thời, cô cảm thấy tất cả bi thương | lạnh lùng mà cô nhận phải từ trước đến nay, mũi cay cay, đôi mắt đỏ ngâu không thê kiểm soát được nước mắt.

“Dựa vào cái gì mà muôn tôi phải hy sinh, chính Sở Hạo rước họa vào thân, dựa vào cái gì muốn tôi hi sinh cho sai lầm mà hẳn gây ra !” Sở Phi không khống chế được cảm xúc của chính mình, oan ức nói ra hết, thẳng thắn, mà lớn tiếng hét lên: “Hơn nữa, lần trước gia tộc gặp nạn, tôi hy sinh: một lần rồi! Các người còn chưa cảm ơn tôi lấy một câu, còn đuổi tôi ra khỏi ban giám đốc, hiện tại gia tộc lại gặp nạn, các người lại ¡ càng muôn đuôi tôi đi. Các người muôn cái gì nữa! Các người nói tôi với gia tộc không có lương tâm, vậy thì các người, đã làm được cái gì cho gia tộc chưa? !”

Trước khi đến đây, Sở Phi đã tự dặn lòng rất nhiều lần, bát luận như thế nào,có chuyện gì xảy ra, có phải chịu uất ức nào đi nữa, đều phải nhịn nhục, không được thất lễ, không được khóc.

Nhưng ngay tại bây giờ khi cô đối mặt với những khoảnh khắc này , cô vẫn không thê khống chế được.

Là cô đã đánh giá cao khả năng của bản thân mình, cô cũng xem nhẹ những cơn giận của những người mà cô gọi đấy là người thân.

Cho nên đến đây cô đã bộc phát ra.

Nhưng mà,cơn tức giận của cô, uất ức của cô, nỗi khổ sở của cô, không những không có ai đồng tình hay bênh vực, mà ngược lại cô ) càng nhận lại thờ ơ, và càng thêm phẫn nộ.