Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 207




Chương 207

“Hả?” Lâm Tử Minh kinh ngạc mà kêu lên một tiếng, từ bỏ nhà trôn đị này, nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng mà rất nhanh hắn cũng bình thường trở lại, người ta dù sao cũng là Đại tiêu thư, người trong nhà bỏ nhà trồn đi, cũng không phải là quá ngạc nhiên.

“Đúng thôi.” Lâm Tử Minh thuận miệng lên tiếng, sau đây quay đầu nhìn lại, cái kia học sinh trung học lo lắng hãi hùng, đã muôn chạy.

“Nếu không có việc gì nữa, thì tôi đi trước đây .”Lâm Tử Minh còn nói _ thêm, hăn không muôn có nhiêu rắc rôi liên quan với Quách Quân Tâm.

Nhưng mà hắn vừa mới chuyển người, đã bị Quách Quân Tâm gọi lại, “Chờ một chút!”

Lâm Tử Minh quay đầu lại nghỉ ngờ nói: “Còn có việc gì sao?”

Trong lòng Quách Quân Tâm hiện tại thật sự khó có thê bình tĩnh, cơ thể cô luôn cử động, cả người cô cũng rơi vào trạng thái rất khó hiểu, cô ,ngâng đầu nhìn Lâm Tử Minh liếc mắt một cái, sau đó cô cúi đầu, nói ra một câu: “Vừa rồi, cám ơn anh.” : Cô bối rối, cũng quên thay đồi giọng nói, đề lộ giọng nói ban đầu của Quách Quân Tâm, trong trẻo êm tai, nghe khá hay.

Lâm Tử Minh ha hả cười, thở mạnh nói: “Này có cái gì, chúng ta là anh em mà.”

Một lân trước, chính là Quách Quân Tâm đã xưng hô như vậy với Lâm Tử Minh, Lâm Tử Minh nói như bây giờ, thật cũng không có là sai.

Nhưng mà bây giờ Quách Quân Tâm nghe vậy , liên cảm thấy. không được thích , cô không muốn cùng Lầm Tử Minh làm anh em, “Lâm Tử Minh, tôi nghĩ chúng ta hãy là làm bạn bè đi, làm anh em không thích hợp.”

Lâm Tử Minh. mắt trợn trắng, ngươi cũng giác ngộ được việc này hả, “Được”

“Tôi đây đi trước đây, còn phải về nhà .” Lâm Tử Minh nói thêm.

“Chờ một chút!” Quách Quân Tâm lại gọi Lâm Tử Minh lần nữa, “việc đấy, bây giờ còn sớm mà, không . cân phải vệ nhà sớm như vậy chứ, nếu không thì, anh theo tôi đi dạo đi.”

Lâm Tử Minh khó xử nói: “Đêm nay không tiện, vợ của tôi còn đang chờ tôi trở về.”

Quách Quân Tâm nghe nói như thế, cô lập tức vô cùng mật mác đứng lên, đúng vậy, người ta đã thật sự kết hôn rồi mà, vẫn là con rễ ở rễ…….

Quách Quân Tâm nhớ tới đến điểm ấy, cô trong lòng cũng rất không vui, tâm trạng đang sung sướng, lập tức liền ảm đạm lại.

“Tôi đầy di ml… : Ủng ục ủng ục.

Đúng lúc này, bụng của Quách Quân Tâm vang lên, âm thanh rất lớn, nghe rõ trong tai Lâm Tử Minh.

Bầu không khí lập tức trỏ nên rất xáu hỗ, mặt của Quách Quân Tâm lập tức liền đỏ lên.

Ở dưới ngọn đèn sáng, Lâm Tử Minh lúc này mới phát hiện, sắc mặt Quách Quân Tâm thật sự rất xanh xao, môi trắng bệch, tinh thần uê oải, _bụng còn ùng ục ùng ục, đứng ở đó cô lắc lư rất nhiều, vừa nhìn biết ngay là đói bụng rất lâu.

“Cậu chưa ăn cơm?” Lâm Tử Minh nhẹ giọng hỏi han.

Nghe được lời nói Lâm Tử Minh, Quách Quân Tâm tự nhiên cảm thầy rất tủi thân, mũi lập tức cay cay , mây ngày nay ‘ thật đã bị uất ức, khổ sở, lập tức nảy. sinh trong lòng, trực tiếp làm cho mắt cô đỏ, đúng Ìà đã khóc.

Cô vừa khóc, vừa sợ Lâm Tử Minh, chính bản thần chưa từng khi dễ cô, vậy tại sao Quách Quân Tâm lại liền khóc chứ?

“Ai, cậu như thế nào mà khóc?” Lâm Tử Minh. có chút bắt đắc dĩ mà nói.

Cũng không ngờ, Quách Quân Tâm càng khóc lớn thêm, thực sự không thể chịu đựng thêm chuyện này nữa, còn nức nở hơn, người khác không biết, còn tưởng răng Lâm Tử Minh đã làm tội ác tày trời gì đây đối với cô mắt.