Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 197




Chương 197

Sau khi Tư Đồ Nam chán nản đi ra, Liễu Tố Hồng lộ ra vẻ mặt hám tiền, đi qua, lòng tham không đáy vuốt ve gốm sứ thanh hoa, ‘a, pho tượng gồm sứ thanh hoa triều Minh này có giá trị hơn một ngàn vạn, thật tuyệt vời! Về sau chính là của tai”

Sở Phi không thể nhìn được, cô đi tới kéo Liễu Tố Hồng nói: “Mẹ, mẹ nói cái g vậy, pho tượng gốm sứ thanh hoa này là của Lâm Tử Minh, khi nào lại biên thành của mẹ vậy.”

Liễu Tố Hồng quay đầu lại trừng mắt nhìn Sở Phi, nói: “Của Lâm Tử Minh chẳng lẽ không phải của mẹ sao, không có mẹ, sao có hắn ngày hôm nay, đô của hắn chính là của mẹ!

Phát tài phát tài rồi, đây thực sự chính là đồ cỗ! Chúng ta nghèo lâu như vậy, rốt cục cũng phát tài.”

Cố Hưng ho khan hai tiếng, Liễu Tố Hồng da mặt dày đến mức khiến hắn cảm Thấy khó chịu.

Sở Hoa Hùng cũng rất cuồng nhiệt, gốm sứ thanh hoa triều Minh này có giá trị rất lớn! Nếu đặt ở trongthư phòng hắn. tân. dung điều này. lúc đó hắn đem tin tức này tung ra, sợ là lúc đó ngưỡng cửa nhà sẽ bị dấm nát!

“Chuyên gia Có, ngài nói gốm sứ thanh hoa này, có thể bán bao nhiêu tiên?” – Liễu Tố giận lý lóe lục quang hỏi.

Cố Hưng nói: “Đây là gồm sứ thanh hoa của triệu Minh, kỹ thuật rèn vô cùng tinh xảo, hãy nhìn hoa văn và chất liệu gỗ này đi, hẳn là được dùng trong cung điện, giá trị của nó vô giá”

Ánh mắt Liễu Tố Hồngnỗi cáu: “Cái này không phải bán rất nhiều tiền sao?”

Sở Phi cũng tò mò, trong lòng cô thầm nghĩ, hiện tại cộng ty của Sở gia gặp khó khăn, nêu đỗ cô này có thê bán được nhiều tiền, thì có thể giú gia tộc vượt qua: cửa ải khó khăn, cứ như vậy, có lẽ sẽ không cần phải đi câu xin giúp đỡ tài chính. ‘ Cố Hưng không thích Liễu Tố Hồng dùng tiền tài để nhận định đồ cổ nhưng vì đạo đức nghề, nghiệp, ông vận phải trả lời: “Loại gôm sứ thanh hoa này, ít nhất bán ra cũng hai ngàn năm trăm vạn.”

“Cái. cái qì !”

Liễu Tô Hùng con mắt trừng lớn, hô hấp thở gấp gáp!

Sở Phi cũng trọn mắt há hốc mồm.

Lâm Tử Minh cũng ngạc nhiên một chút, hắn biết gốm sứ thanh hoa là hàng thật, cũng không có nghĩ đến, giá trị lại lớn như vậy. Tuyên Khê, vì lây lòng hắn, cư nhiên như vậy tặng hắn? Chính mình đáng sợ như vậy sao?

Kỳ thật, Lâm Tử Minh có hiểu lầm với Tuyền Khê, gốm sứ thanh hoa này được lầy từ một fan cuồng nữ, đúng lúc nhà fan nữa kia có kẻ đào mộ trộm của cải, cũng không biết gôm sứ thanh hoa này, ngay cả Tuyên Khê cũng là không biết tình hình ở bên trong, nêu không, chắc chắn hắn sẽ không tặng cho Lâm Tử Minh. Hay nói giỡn, là hai ngàn năm trăm vạn! “Phát tài phát tài , ha ha ha…”

Liễu Tế Hồng lập tức cười ha hả.

Cố Hưng liền nói thẳng sẽ chỉ hai ngàn tám trăm vạn để mua gốm sứ thanh hoa này.

Đương nhiên lời này của anh là nói với Lâm Tử Minh, dù sao, pho tượng gôm sứ thanh hoa triều Minh này là của Lâm Tử Minh.

Liễu Tố Hồng không hài lòng, nói: “Chuyên gia Gõ, ngài lâm rồi, ngài muốn mua gồm sứ thanh hoa này phải hỏi ý kiên của tôi chứ! Ngài hỏi Lâm Tử Minh làm gì?”

Cố Hưng nhìn Lâm Tử Minh không có ý kiến, hắn đành phải hỏi lại Liễu Tố Hồng một lần nữa, Liễu Tổ Hồng hết sức sót ruột, hai ngàn tám trăm vạn, đổi thành tiền mặt, chắc là dày lắm!

Bà là một cao thủ mặc cả, thây Cô Hưng sảng khoái chỉ hai nghìn tám trăm vạn, tự nhiên biết rằng có thể tăng giá giá thêm nữa, trực tiếp mở miệng nói ba nghìn vạn.

Cố Hưng do dự trong chốc lát, sau đó đáp ứng.