Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 167




Chương 167

Trong tình báo của hắn, Lâm Tử Minh là một thằng con rễ vô dụng, không tích sự gì hết, chẳng có gì phải lo lang.

Nhưng bây giờ sự thật chứng minh, Lâm Tử Minh không phải là kẻ vô dụng, mà là một đối thủ có tài có thực lực !

Chỉ với một câu vừa rồi, quân của hắn đã bị đánh bại.

Vì thế, Tư Đồ Nam chằm chằm nhìn mắt của Lâm Tử Minh sâu, rất nhanh hắn cũng đưa ra phản ứng chan thật của mình, hắn không có phủ nhận, mà đã hào phóng thừa nhận ” Không sai!Tối thật sự biết Sở Phi ở chỗ Hoàng Văn Hoa, cũng biết Hoàng Văn Hoa cũng có ý với Sở Phi, tôi cũng là cố ý ở đây để lúc nguy hiểm nhất sẽ xuất hiện giống như anh hùng cứu người đẹp vậy.”

Tư Đồ Nam hào phóng thú nhận khiến cho Lâm Tử Minh có chút bất ngờ, có điều lúc sau, anh nhận ra rằng có điều gì đó không tốt, nhìn sâu vào mắt Tư Đồ Nam tỏ ra khen ngợi.

Đúng là mưu đồ hay.

Nhìn ra được, Tư Đồ Nam là một đối thủ cao tay, không có giống như Trương Dao Đông và Trần Hào cái thứ có rác.

Sở Phi không có phản ứng nhanh như Lâm Tử Minh. mặt của cô lập tức trở nên lạnh hơn, đôi mắt của cô nhìn về phía Tư Đỗ Nam với sự lạnh lùng và căm ghét.

Tiếp theo Tư Đồ Nam đã tự tát vào mặt mình, rất ồn ào, khiến bộ mặt vốn dĩ lạnh lùng của Sở Phi lập tức bất ngờ, “Tư Đồ Nam…

Tư Đồ Nam nhanh chóng nói với Sở Phi: “ tôi thừa nhận là việc mình vừa làm thật đáng khinh bỉ, là tôi đã lừa dối em, nên chết đi cho rồi!Suốt bốn năm qua, tôi nhớ em mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây! Là do tôi quá muốn giành được ấn tượng tốt của em, quá muốn làm lành với emgiông như trước đây, để tôi đưa ra một lựa chọn sai lầm như vậy! Em biết không?Trong bốn năm qua, tôi đã tưởng tượng ra vô số cảnh gặp em, không dưới một ngàn cảnh! Tôi sợ gặp lại em, em không nhận ra tôi, em ghét tôi, những điều này tôi không thể chấp nhận được, vì vậy tôi đã hoảng sợ, rất bối rối, làm ra những chuyện tồi tệ như vậy, hy vọng em có thể đối mặt với tôi lần nữa “Phi Phi, tôi sai rồi, em cứ mắng tôi đi, cho dù có đánh tôi, tôi sẽ nhận nó!” Tư Đồ Nam nói đến đây, mắt hắn nhằm lại, căn chặt răng, chờ đợi cái tát của Sở Phi.

Khi Lâm Tử Minh nhìn thấy thái độ đó của hắn, không thể không ngưỡng mộ Tư Đồ Nam, thu đoạn của hắn ta là vô tận, năm rõ được hết tích cách của Sở Phi, Sở Phi làm gì còn hận hắn nữa.

Tất nhiên rồi, thán phục thì thán phục, đối thủ thì vẫn là đối thủ, Tư Đồ Nam đã mở lời rồi thì anh nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Nhân lúc Sở Phi đứng đờ người anh nhanh chóng tất cho Tư Đồ Nam một cái, âm thanh của cái tát không hề nhỏ, khiến cho Tự Độ Nam quay một vòng, cái khuôn mặt bảnh trai của hắn bị sưng lên một bên.

Sở Phi choáng váng nhất thời không thể phản ứng kịp.

Tư Đồ Nam còn bối rối hơn nữa, mở mắt ra vuốt nhẹ mặt mình, không thể tưởng tượng được Sở Phi lại như thế: “Phi Phi, em…. đánh tôi thật à.”

Sở Phi trừng mắt nhìn Lâm Tử Minh, họ hai lần, chuyện đó thật xấu hổ.

Tư Đồ Nam nhìn thấy anh mắt của Sở Phi, hắn hiểu ra , cái tát đó là do Lâm Tử Minh đánh hắn.

Trong một khoảnh khắc, cục tức trong người như nổ tung lên trời, gần như nổ tung.

Thang con re cài lại này dâm nhân cơ hội đó đánh hãn Không thể tha thứ hai là người ngạo mạn, có khi nào phải chịu đựng sự tài công như vậy đầu. “Lâm Tử Minh là mày phải không?” Hắn ta không thể giữ bình tĩnh được nữa cần ràng liếc Làm Tử Minh, năm chặt tay, hận không thể lập tức tiến tới để chiến đầu với Lâm Từ Minh.