Đẳng Cấp Người Thừa Kế

Chương 92: 92: Oan Gia Ngõ Hẹp





Tên đó đang định xông lên, thấy thế thì quay đầu lại nhìn, xe của hắn đã chạy về phía trước rồi.

Hóa ra hắn sốt ruột xuống xe nên không bật phanh tay điện tử để xe dừng lại.

"Rầm!"
Chiếc Porsche bị trượt bánh đâm rầm vào một chiếc ô tô đang đỗ.

"Xe của tôi!"
Tên đó thấy xe mình đâm vào xe khác, vội vàng xoay người chạy đến chỗ chiếc siêu xe của mình, hơi đâu mà gây sự với Lâm Vũ nữa.

"Đã ngu lại còn thích thể hiện, cho chết!"
Lâm Vũ lạnh lùng chửi một câu, xoay người đi tiếp về phía thang máy.

Dù sao tên đó cũng chưa động đến anh, Lâm Vũ cũng chả hơi đâu mà dây dưa với hắn nữa, Hoàng Mộng Di vẫn còn đang chờ anh đấy.

Nếu vừa nãy tên đó động đến anh thật.

Anh chắc chắn sẽ khiến tên đó phải trả một cái giá đắt.

Tầng một của Hoa Đỉnh Plaza, nhà hàng đồ Tây Slonton.


"Lâm Vũ, ở đây này!"
Lâm Vũ vừa bước vào nhà hàng, Hoàng Mộng Di ngồi gần cửa sổ vội vẫy tay với anh.

Hôm nay Hoàng Mộng Di mặc một chếc váy đen vai trần, nhìn rất có khí chất, trang điểm cũng rất tinh tế, phối hợp với gương mặt xinh đẹp của cô ấy, đúng là không có gì để chê.

Hoàng Mộng Di xinh thế mà không có ai theo đuổi mới là chuyện lạ đó.

Cô ấy ngồi một mình, có vẻ anh chàng hẹn cô ấy còn chưa đến.

Lâm Vũ mỉm cười, rảo bước về phía cô ấy.

"Lâm Vũ, anh đồng ý giúp tôi, tôi rất vui.

Tôi cảm ơn anh trước nhé.", Hoàng Mộng Di cười nói với Lâm Vũ.

"À, không có gì, chuyện nhỏ thôi.", Lâm Vũ cười nói.

"Anh ngồi xuống trước đã.", Hoàng Mộng Di vẫn cười tươi.

Lâm Vũ cũng không khách khí, gật đầu ngồi xuống đối diện cô ấy.

Hoàng Mộng Di che miệng cười nói.

"Lâm Vũ, chỗ anh đang ngồi là để dành cho con trai của ông chủ công ty Phong Lợi, hôm nay chúng ta là người yêu, anh phải ngồi cạnh tôi thì mới giống chứ".

"À, đúng nhỉ, là tôi sơ ý rồi".

Lâm Vũ hơi xấu hổ, anh sờ sờ mũi.

Sau đó, anh lập tức đứng dậy ngồi xuống cạnh Hoàng Mộng Di.

Vừa ngồi xuống, anh đã ngửi thấy mùi nước hoa thơm thoang thoảng.

Lâm Vũ không hiểu lắm về nước hoa nhưng anh thấy mùi nước hoa này ngửi rất thích, khiến anh bất giác muốn ngửi thêm.

Sau khi ngồi xuống, cả hai người không ai nói chuyện, không khí có vẻ rất gượng gạo.

"À, Mộng Di này, cô đã có người yêu chưa?", Lâm Vũ nói chuyện, phá vỡ bầu không khí gượng gạo này.


"Ha ha, nếu tôi có người yêu thì còn nhờ anh đóng giả làm gì chứ.", Hoàng Mộng Di bật cười.

"Đúng nhỉ, sao tôi lại hỏi vấn đề ngu ngốc thế chứ.", Lâm Vũ cười ngượng nghịu.

"Anh thì sao, anh có người yêu không thế?", Hoàng Mộng Di cười tươi hỏi Lâm Vũ.

"Lúc trước có một mối tình, nhưng bị cô ta đá rồi.", Lâm Vũ khoát tay.

"Đá anh á? Mắt nhìn người của cô ta kém thế à.", Hoàng Mộng Di ngạc nhiên nói.

"Bỏ đi, chuyện qua rồi.", Lâm Vũ cười bất đắc dĩ.

Lúc này, một người đàn ông bước vào nhà hàng.

Người này tóc vuốt ngược về sau, mặc bộ vest màu xanh, tay đeo đồng hồ Rolex, trên tay đeo nhẫn gắn đá quý, bên hông còn giắt thêm chìa khóa xe Porsche nữa.

"Lâm Vũ, đến rồi! Cái người mặc vest xanh kia là người hẹn tôi ngày hôm nay, cũng là con trai ông chủ công ty Phong Lợi, anh ta tên là Thiệu Văn Bang.", Hoàng Mộng Di nói.

Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn.

Ngay sau đó.

Mắt Lâm Vũ đột nhiên giật giật.

"Là hắn!"
Lâm Vũ liếc cái đã nhận ra hắn, đây không phải là tên vừa nãy ở hầm gửi xe lái xe Porsche suýt nữa thì đâm vào anh sao?
"Mộng Di, đây là người hẹn cô ăn cơm, còn muốn theo đuổi cô đúng không?", Lâm Vũ hỏi lại Hoàng Mộng Di.


"Ừ!", Hoàng Mộng Di gật đầu.

"Đúng là oan gia ngõ hẹp!", Lâm Vũ cười nghiền ngẫm.

Lúc này, tên đó cũng đã bước đến.

"Thằng ranh này!"
Hắn đi đến trước bàn, lập tức nhận ra Lâm Vũ.

"Mẹ mày, tao còn đang đi tìm mày đấy, hóa ra là mày ở đây à, vừa hay để tao tính sổ với mày.

Mày khiến xe tao bị đâm vào xe khác, hôm nay tao phải giã mày ra bã".

Dáng vẻ hắn như muốn lao vào đánh nhau với Lâm Vũ ngay vậy.

"Trùng hợp thật đấy, chuyện lúc trước tao đã định tha cho mày rồi, nếu mày muốn đánh thì cứ thử xem.

Tao chắc chắn sẽ cho mày vào viện nghỉ dưỡng".

Lâm Vũ lạnh lùng cười, sau đó vớ lấy cái dĩa trên bàn ăn..