Đẳng Cấp Người Thừa Kế

Chương 7: 7: Chém Gió





Hiệu trưởng biết rất rõ có thể tùy ý quyên góp mười triệu, thì gia thế phải vô cùng giàu có, gia đình phải có rất nhiều tiền mới vung tay như vậy, loại con cháu của các gia đình kiểu này hiệu trưởng cũng phải coi như thần.

"Tôi tên là Lâm Vũ".

Lâm Vũ xoay người ngồi xuống, sau đó vắt chéo chân, nói:
"Hiệu trưởng, tôi không quyên tặng mười triệu này một cách bừa bãi.

Tôi có hai yêu cầu".

"Cậu nói! Cậu nói đi!", hiệu trưởng gật đầu.

Hiệu trưởng đã đoán ra trước được, chắc chắn cậu ấm này sẽ không quyên tiền mà không được lợi ích gì.

Luôn luôn đi kèm mục đích chứ nhỉ?
Lâm Vũ nhấp một ngụm trà từ thư ký, sau đó nhẹ giọng nói:
"Đầu tiên, đuổi việc giáo viên Trịnh Đại Vĩ (Trịnh đồ tể) của trường, thứ hai, không cấm thi tất cả các môn học của tôi, ngay cả khi tôi nghỉ học tùy ý".

“Không vấn đề!”, hiệu trưởng đồng ý mà không cần suy nghĩ thêm.

Đuổi việc một giáo viên, đây là chuyện dễ như trở bàn tay, dù sao giáo viên cũng không thiếu, mười triệu chắc chắn quan trọng hơn!
“Được, vậy tôi không làm phiền hiệu trưởng nữa.

Tôi hy vọng hiệu trưởng sẽ thực hiện việc đuổi việc càng sớm càng tốt”, Lâm Vũ đứng lên.


Chuyến đi của Lâm Vũ mục đích là khiến Trịnh đồ tể bị đuổi việc, bây giờ mục tiêu đã đạt được.

"Tôi tiễn cậu Lâm".

Hiệu trưởng đi theo sau Lâm Vũ, tiễn Lâm Vũ tận cửa.

Sau khi Lâm Vũ rời đi.

“Tiểu Lý, mau đi kiểm tra hồ sơ của cậu ta xem cậu ta là cậu ấm nhà nào!”, hiệu trưởng nói với thư ký.

Chỉ cần dựa vào việc vung tay một phát mười triệu của Lâm Vũ, hiệu trưởng chắc chắn, Lâm Vũ có gia cảnh rất khủng!
“Vâng, tôi làm ngay đây!”, thư ký nhanh chóng đáp lại.

...!
Hai giờ chiều, trong lớp học.

"Lâm Vũ, cậu vừa đến văn phòng tìm Trịnh đồ tể à? Hắn đồng ý tha cho cậu rồi à?", cậu mập ngồi cùng bàn hỏi.

“Hắn không đồng ý bởi vì tôi cũng không xin lỗi hắn, người phải xin lỗi là hắn”, Lâm Vũ nhẹ giọng nói.

"Cái gì? Lâm Vũ, cậu không bị ấm đầu đấy chứ?", cậu mập khó hiểu hỏi.

"Yên tâm, tôi rất ổn.

Về phần Trịnh đồ tể, hắn xúc phạm Lâm Vũ tôi thì chỉ có nước bị đuổi việc mà thôi", khóe miệng Lâm Vận hiện lên một nụ cười.

"Lâm Vũ, cậu còn nói cậu không ấm đầu à, nói linh tinh cái gì đấy! Cậu mau đi xin lỗi Trịnh đồ tể đi, bằng không hắn sẽ làm khó cậu vào cuối kì đấy, thế thì sẽ phiền phức lắm", cậu mập vội vàng nói.

Trong mắt cậu mập, những học sinh nghèo như bọn họ không được làm mất lòng thầy.

Cuộc nói chuyện giữa Lâm Vũ và cậu mập đã lọt vào tai của cậu bạn Trương Hổ ngồi phía sau.

Trương Hổ này học cùng lớp với Lâm Vũ, bố hắn kinh doanh vật liệu xây dựng, nhà khá có điều kiện, hơn nữa còn quen biết rộng.

Dựa vào những điều này, Trương Hổ thường là loại người kiêu ngạo và độc đoán trong lớp, không ai dám đắc tội với hắn cả.

"Lâm Vũ, cậu vừa nói Trịnh đồ tể xúc phạm cậu thì chỉ có nước bị đuổi việc à? Haha, cậu có khiếu hài hước đấy, làm tôi cười ỉa mất!", Trương Hổ cười nói.

Ngay sau đó, Trương Hổ đứng lên, lớn tiếng nói:
"Các bạn, Lâm Vũ vừa mới nói Trịnh đồ tể đắc tội với cậu ta, cho nên Trịnh đồ tể sẽ bị đuổi việc, có mắc cười không mấy đứa?"
Giọng của Trương Hổ rất lớn, các bạn học trong lớp đều có thể nghe rõ những lời này.


Sau khi nghe xong, các bạn học nhao nhao nhìn Trương Hổ và Lâm Vũ.

"Đúng vậy, vừa rồi tôi đã nói như vậy đấy! Có vấn đề gì không? Trịnh đồ tể đã đắc tội với tôi nên sẽ bị đuổi việc, Chúa cũng chả cứu nổi hắn đâu!", Lâm Vũ lạnh nhạt nói.

"Cái gì? Chúa cũng không cứu nổi hắn à?"
"Haha!"
Bao gồm cả Trương Hổ, cả lớp phá lên cười.

"Mẹ kiếp, Lâm Vũ ngày thường trông khá thật thà, sao bây giờ lại chém gió phần phật thế này?"
"Đúng đấy, cậu ta cho rằng cậu ta là cậu ấm nhà giàu chắc, loại kiết xác như cậu ta dựa vào cái gì mà đuổi việc được Trịnh đồ tể chứ?"
...!
Các bạn cùng lớp cơ bản đều biết gia đình của Lâm Vũ rất nghèo, ai mà tin Lâm Vũ có khả năng đuổi việc Trịnh đồ tể cơ chứ?
Thậm chí cả cậu mập cũng chọc Lâm Vũ, nói nhỏ: "Lâm Vũ, cậu chém gió với tôi thôi là được rồi, chém với cả lớp làm gì? Mất mặt lắm".

“Mập, tôi không chém gió”, Lâm Vũ vẻ mặt nghiêm túc.

“Xem ra hôm nay cậu ấm đầu thật rồi”, cậu mập cạn lời, chả biết phải nói gì nữa.

Lâm Vũ không ngạc nhiên trước phản ứng của cậu mập, dù sao cậu mập cũng biết rất rõ hoàn cảnh gia đình anh.

"Đinh linh linh!"
Chuông vào lớp vang lên.

Buổi chiều tiết một vẫn là tiết của Trịnh đồ tể.

Trịnh đồ tể chậm rãi bước vào lớp.

"Thầy Trịnh!"
Trương Hổ đột nhiên đứng lên nói:
"Thầy Trịnh, Lâm Vũ vừa to mồm trong lớp, nói rằng thầy đã đắc tội với cậu ta nên sẽ bị đuổi việc".


Trương Hổ nói xong liền cười, khoanh tay lại, chuẩn bị xem kịch hay.

Sau khi Trịnh đồ tể nghe xong, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám, buổi trưa Lâm Vũ thách thức hắn trong phòng làm việc vốn đã khiến hắn rất khó chịu, nay lại càng khiến hắn tức giận!
"Bành!"
Trịnh đồ tể đập mạnh cuốn sách giáo khoa xuống bàn, sau đó nghiêm khắc hét vào mặt Lâm Vũ:
"Lâm Vũ! Cậu không muốn sống nữa đúng không! Cậu còn dám công khai phỉ báng giáo viên, tôi nhất định sẽ báo nhà trường phạt cậu!"
"Ôi! Lâm Vũ, thằng nhóc nhà cậu sắp toang rồi!"
Trương Hổ cùng đám bạn bè chó má của hắn huýt sáo ngồi hóng drama.

Các bạn trong lớp cũng thầm lắc đầu, một sinh viên đại học nghèo làm mất lòng giáo viên là điều rất không khôn ngoan.

"Lâm Vũ! Cậu...!cậu mau đứng dậy phủ nhận đi! Nói là cậu không nói thế, rồi xin lỗi, không là toang đấy", cậu mập dùng cùi chỏ chọc vội vào Lâm Vũ.

Lâm Vũ quả nhiên đứng lên.

Sau đó, dưới cái nhìn của mọi người, anh cười nói:
"Trịnh đồ tể, Trương Hổ nói đúng, tôi đã nói như vậy về thầy đấy!"
Bùm!
Ngay khi Lâm Vũ nói lời này, toàn bộ lớp học đều loạn cào cào lên.

"Cậu ta thừa nhận kìa? Cậu ta thậm chí...!thậm chí còn gọi Trịnh đồ tể bằng biệt danh?!"
"Trời ơi, cậu ta chán sống rồi đây mà! Cậu ta còn muốn học nữa không? Cậu ta còn muốn tốt nghiệp nữa không đấy?".