Đẳng Cấp Người Thừa Kế

Chương 63: 63: Coi Thường





Sau khi vào công ty, Lâm Vũ đi thẳng đến quầy lễ tân.

"Chào chủ tịch.", cô nàng lễ tân nhiệt tình chảo hỏi Lâm Vũ.

"Lưu Ba có ở công ty không?", Lâm Vũ hỏi cô ấy.

"Thưa chủ tịch, tổng giám đốc Lưu đi khảo sát công trường rồi ạ, nhưng chắc cũng sắp về rồi.", cô nàng tươi cười trả lời.

"Ồ, vậy tôi chờ ông ấy ở đây.", Lâm Vũ nói.

Sau đó anh bước đến khu chờ bên cạnh, ngồi xuống rút điện thoại ra xem.

Tầm khoảng mấy phút sau, một người đàn ông đeo kính gọng vàng cũng bước đến khu chờ, ngồi đối diện Lâm Vũ.

"Người anh em, cậu cũng đến tập đoàn Hoa Đỉnh để phỏng vấn à?", người này vừa hỏi, vừa liếc Lâm Vũ từ trên xuống dưới.

"Ồ, sao vậy?", Lâm Vũ cười hỏi.

Nhìn dáng vẻ của anh ta, Lâm Vũ đoán anh ta đến để phỏng vấn.

"Không sao, chỉ là không ngờ bây giờ tập đoàn Hoa Đỉnh cũng tuyển người như cậu?", tên đeo kính cười nói.


Tuy anh ta tươi cười nhưng giọng điệu có chút mỉa mai.

Lâm Vũ cũng không tức giận, anh cười hỏi.

"Tôi làm sao? Sao tập đoàn Hoa Đỉnh lại không thể tuyển người như tôi chứ?".

"Người anh em, sao cậu không tự biết lấy mình thế, cậu đến phỏng vấn mà ăn mặc xuề xòa như vậy, đến làm trò cười thì có? Mà nhìn dáng vẻ của cậu thì chắc bằng cấp cũng không cao đâu nhỉ?", tên đó cười nói.

"Cũng tạm, tốt nghiệp cấp ba.", Lâm Vũ dửng dưng nói.

Lâm Vũ mới học hoàn thành một nửa chương trình đại học, nếu nói đến bằng cấp thì đúng là anh mới tốt nghiệp cấp ba, còn đang học dở đại học.

"Tốt nghiệp cấp ba á? Phì! Cậu mới tốt nghiệp cấp ba mà đã đến tập đoàn Hoa Đỉnh phỏng vấn? Đúng là chả hiểu kiểu gì.", tên đó không nhiện được cười nhạo.

Ngập ngừng một lát, anh ta nói tiếp.

"Người anh em, cậu đến phỏng vấn làm bảo vệ hả? Nếu thế thì còn coi được, người có bằng cấp như cậu cũng chỉ xứng làm chân giữ cửa cho tập đoàn Hoa Đỉnh mà thôi".

Giọng điệu anh ta khinh khỉnh.

"Ha ha".

Lâm Vũ không nhịn được bật cười, anh rõ ràng là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh chi nhánh Thanh Dương, là sếp tổng của công ty, anh chàng này lại nói anh không xứng? Đùa nhau à?

Đương nhiên Lâm Vũ cũng không nói thẳng danh tính của mình ra.

Lúc này, tên đeo kính lôi ra một bản sao bằng tốt nghiệp.

"Nhóc này, tôi cho cậu xem người có học vấn cao là thế nào".

Anh ta vừa nói vừa để bản sao trước mặt Lâm Vũ.

Lâm Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó lắc đầu cười khẩy.

"Tốt nghiệp thạc sĩ à? Nhưng tố chất của anh chỉ sợ thua cả học sinh cấp ba".

Tên đó nghe thế thì không vui.

"Nhóc này, cậu ghen tị với tôi đúng không? Một cậu nhóc học sinh cấp ba rác rưởi như cậu có xách giày cho tôi cũng không xứng, hiểu chưa?", tên đó ngạo mạn nói.

Ngập ngừng một lát, anh ta vênh mặt lên nói tiếp.

"Ranh con, nếu cậu biết điều thì mau nịnh tôi đi, nếu chúng ta cùng đỗ phỏng vấn, đến lúc đó cậu làm bảo vệ, tôi làm nhân viên nòng cốt của công ty, có khi tôi sẽ giúp đỡ bảo vệ nhỏ bé như cậu đấy".

Lúc này anh ta không biết Lâm Vũ chính là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh, chứ nếu biết thì có cho anh ta một trăm lá gan, anh ta cũng không dám ăn nói thế với Lâm Vũ.

"Thế á? Anh muốn tôi nịnh anh thế nào cho phải?", Lâm Vũ cười nghiền ngẫm.

"Nịnh người khác thế nào mà còn không biết à? Ôi, đúng là bùn loãng không thể trát tường, cho cậu cơ hội đeo bám vào nhân tài có bằng cấp như tôi mà còn không biết nắm lấy.", anh ta lắc đầu thở dài ngao ngán.

"Ha ha, tôi đeo bám anh á? Sợ là anh không xứng.", Lâm Vũ cười khẩy.

"Tôi không xứng á? Ha ha, ranh con, không có tài mà còn thích kiêu ngạo? Cái loại khố rách áo ôm với cái bằng cấp thấp như cậu á, nếu không nịnh bợ người tài khác thì cả đời này cũng chỉ có thể làm bảo vệ mà thôi.", anh ta cười nhạo nói..