Đẳng Cấp Người Thừa Kế

Chương 44: 44: Cá Cược





Trịnh Hải chỉ vào hai người Lâm Vũ, trong lời nói tràn đầy uy hiếp.

“Haha, một cán sự quèn của hội sinh viên lại có quyền lực như thế cơ á? Thật sự là nực cười", Lâm Vũ lắc đầu chế nhạo.

Lâm Vũ hiểu tại sao những cán sự hội sinh viên này lại dám làm mưa làm gió như vậy? Bởi vì họ có quan hệ.

Quyền lực cũng làm họ thêm bành trướng, rồi từ đó càng làm họ huyênh hoang hơn.

"Đúng vậy, tao quyền lực như vậy đấy.

Tao bóp ch ết chúng mày dễ như bóp kiến! Hai thằng mày chờ đi, chúng mày xong đời rồi!", Trịnh Hải ngạo nghễ nói.

Khi nhìn thấy thế, Vương Tuệ nhanh chóng nói:
"Trịnh Hải, chuyện này không liên quan gì đến bọn họ! Không phải anh yêu cầu tôi kéo tài trợ 200.000 tệ sao? Được! Tôi đồng ý!"
Trong mắt Vương Tuệ, học sinh như Lâm Vũ không thể chống lại một cán sự hội học sinh như Trịnh Hải, vì vậy cô không muốn làm liên lụy đến Lâm Vũ, thế là cô nhanh chóng đồng ý với Trịnh Hải.


"Vương Tuệ, vì thằng này mà cô dám đồng ý làm nhiệm vụ như vậy à? Được rồi, để tôi xem cô hoàn thành nó như thế nào! Nếu không làm được, cô biết cái giá phải trả rồi đấy!", vẻ mặt của Trịnh Hải xám xịt.

Trịnh Hải biết việc kéo được 200.000 tài trợ khó khăn như thế nào, một nữ sinh bình thường muốn kéo được nhiều tài trợ như vậy.

Chỉ có một cách, đó là bán thân, hơn nữa còn phải rất đẹp.

Nếu không, không có quan hệ, không có dẫn lối, muốn kéo được 200.000 nhân dân tệ phí tài trợ đúng là nằm mơ!
Vương Tuệ cũng biết rằng gần như không thể kiếm khoản phí tài trợ 200.000.

Nhưng cô đã đồng ý, thì không thể quay đầu lại được nữa.

“Không sao, Vương Tuệ, không phải chỉ là 200.000 đồng phí tài trợ thôi sao? Tôi giúp cậu giải quyết", Lâm Vũ bạo dạn nói.

"Cái gì? Mày á? Ha ha, không biết mày đang chém gió hay không biết lượng sức mình nữa.

Nếu mày có thể kéo được 200.000 tài trợ, tao ăn cứt cho mày coi luôn!", Trịnh Hải khinh thường chế nhạo.

Nhìn vào quần áo của Lâm Vũ, Trịnh Hải nhận định Lâm Vũ chỉ là một thằng kiết xác, anh ta không cho rằng một thằng kiết xác có thể đi kéo 200.000 tiền tài trợ.

"Anh không tin tôi có thể kéo được 200.000 phí tài trợ sao? Vậy anh dám cá cược với tôi không", Lâm Vũ nở nụ cười bỡn cợt.

“Cá cái gì?”, Trịnh Hải hỏi.

"Không phải anh vừa nói, nếu tôi có thể lấy được 200.000 phí bảo trợ cho Vương Tuệ, anh sẽ ăn cứt sao? Được lắm, nếu tôi lấy được, anh sẽ livestream ăn cứt trên page của trường, thế nào?", Lâm Vũ cười nói.

"Livestream ăn cứt? Ồ!"
Cậu mập đứng sau lưng Lâm Vũ không khỏi che miệng cười.

Cậu ấy thầm nhủ cha này rõ là tàn nhẫn mà, chiêu này mà cũng nghĩ ra được, nhưng cậu mập rất mong chờ để xem đấy.

Sau khi Trịnh Hải nghe được yêu cầu của Lâm Vũ, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Tại sao anh lại đưa ra một yêu cầu kinh tởm như vậy đối với anh ta chứ?
Nhưng Trịnh Hải đã nghĩ lại, liệu anh ta có thua không? Điều đó là không thể!
Vì vậy Trịnh Hải nói: "Được rồi, tao đồng ý, nếu như mày không hoàn thành được thì sao?"
“Nếu không được thì tôi sẽ nghỉ học, hoặc anh muốn làm gì với tôi thì làm", Lâm Vũ cớt nhả nói.

"Được! Đây là mày nói đấy nhé, tao cược với mày!", Trịnh Hải đồng ý.

Theo quan điểm của Trịnh Hải, anh ta chắc chắn sẽ thắng cuộc cá cược này!
Sau khi Vương Tuệ nghe những lời này, cô cuống lên.

"Lâm Vũ! Đừng! Đừng đánh cuộc với anh ta!"
Theo quan điểm của Vương Tuệ, cô và Lâm Vũ nhất định sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ lôi kéo 200.000 tiền tài trợ, giờ Lâm Vũ muốn đánh cuộc với Trịnh Hải, đây không phải là muốn chịu tội sao?
Lâm Vũ nhìn Vương Tuệ, mỉm cười tự tin với cô.

Lúc này, Trịnh Hải lại nói:
"Nhân tiện, kéo tài trợ có thời hạn.


Tao yêu cầu chúng mày kéo tài trợ trong vòng ba ngày, công ty tài trợ phải là một công ty lớn với giá trị thị trường hơn một trăm triệu nhân dân tệ.

Công ty quá nhỏ không xứng đáng để tài trợ cho trường học của chúng ta!"
Trịnh Hải thêm vào hai điều kiện khắc nghiệt này, đương nhiên để tăng thêm độ khó và đảm bảo rằng anh ta sẽ thắng cược.

"Cái gì? Trong vòng ba ngày? Còn phải được tài trợ bởi một công ty lớn có giá trị thị trường hơn một trăm triệu? Trịnh Hải, anh...!anh rõ ràng là cố ý làm khó người ta mà!", Vương Tuệ giậm chân nói thẳng.

Vương Tuệ đã ở ban quan hệ đối ngoại lâu như vậy, nhưng cô chưa bao giờ nghe nói về việc kéo tài trợ có quy định kỳ lạ như vậy, phải biết là kéo được tiền tài trợ đã rất khó khăn rồi.

Vương Tuệ biết rõ chỉ trong ba ngày mà có thể nhận được số tiền tài trợ khổng lồ như vậy là nhiệm vụ bất khả thi, đừng nói là nhà tài trợ phải là một công ty lớn với giá trị thị trường trên một trăm triệu.

"Vương Tuệ, tôi là trưởng ban quan hệ đối ngoại của hội sinh viên, đương nhiên tôi sẽ quyết định quy tắc! Cô hiểu không?", Trịnh Hải cười nham hiểm.

Lâm Vũ kéo Vương Tuệ sau lưng, đồng thời nhếch miệng, phun ra một câu:
"Được! Tôi đồng ý!".