Đẳng Cấp Chồng Yêu

Chương 67





Tầng hai biệt thự Vũ Quân
Nhạc Quân đã hét lên không biết bao nhiều lần rồi, thật sự biệt thự đẹp quá mức tưởng tượng của cô: “Cảnh Vũ, sao anh biết em thích kiểu phong cách Châu Âu?”
“Anh gọi hỏi dì em.” Trần Cảnh Vũ lấy số dì cô từ điện thoại Nhạc Quân.

Sau đó lúc vừa kết hôn với Nhạc Quân vài ngày đã gọi hỏi dì nhiều thông tin cá nhân của Nhạc Quân bao gồm những sở thích như màu sắc, ăn uống, trang phục, du lịch,…
Nhạc Quân ngạc nhiên nhìn chằm chằm người đàn ông này, cô khẽ giọng: “Cảm ơn anh đã làm những chuyện này vì em.”
Trần Cảnh Vũ được vợ cảm ơn như vậy liền thấy mọi việc anh làm đều đáng giá.

Anh ôm cô lại lên tầng ba.

Biệt thự này có bốn tầng nhưng vô cùng rộng, vì xây dựng và trang hoàng lại theo kiểu biệt thự mái thái Châu Âu nên trông giống như một lâu đài cổ điển và sang chảnh.

Nhìn từ bên ngoài mọi người đều sẽ bị thu hút.
Thật ra Trần Cảnh Vũ đã thuê một kĩ sư nổi tiếng để cùng anh bàn bạc lại thiết kế nơi này, bao gồm cả sân vườn.

Nhạc Quân thích mấy loài hoa ở Châu Âu anh liền tìm mua rồi mang về đây trồng.

Còn có riêng một phòng điều chế cho cô, dì nói Nhạc Quân thích đặt piano ở trong phòng điều chế nước hoa nên anh liền chuyển cây đàn từ căn hộ đến đây.

Khu biệt thự này nổi tiếng xa hoa nên muốn vào được đây phải có thẻ ra vào.

Vì vậy đường xá trong này khá vắng vẻ, thuận lợi việc đi dạo và chạy bộ.

Thật ra nói cụ thể hơn nơi này tương tự như một đại viện.
Tầng một là rộng nhất có 4 phòng ngủ, một phòng cho vợ chồng dì Chu, một phòng nhỏ hơn là cho Lại Di Tranh, còn lại là phòng cho khác.

Phòng bếp bên góc trái theo hướng từ cửa chính, phòng tiếp khách và sinh hoạt là rộng rãi nhất.

Phòng sâu trong cùng là kho để đựng đồ lung tung.
Tầng hai là TCV muốn dành cho con cái tương lai.


Anh đặt một phòng tập thể dục vừa phải, hai phòng cho con nhỏ tạm thời để trống và một phòng sưu tầm đồ cổ của anh.
Tầng ba là không gian của hai người.

Một phòng ngủ rộng lớn, lớn nhất trong số các phòng ở biệt thự, một phòng điều chế của Nhạc Quân, thư phòng làm việc của hai vợ chồng.

Trên cùng là thiết kế một phòng kính như kiểu quán cả phê nhỏ, Trần Cảnh Vũ rất tỉ mỉ cho đặt thêm cầu thang sắt ở bên ngoài biệt thự.

Anh cũng lắp sẵn thang máy trong biệt thự để nhiều lúc tiện dùng.
Ngoài sân vườn có một bể bơi riêng, khu vực để xe hơi ở dưới tầng hầm mà biệt thự đã có sẵn.

Thêm một nhà kính lớn để trồng hoa, cũng là để Nhạc Quân trồng nguyên liệu điều chế.
Biệt thự thiết kế theo kiểu mái thái đậm chất Châu Âu nên ở mỗi phòng ngủ đều có ban công nhỏ riêng.
Sau khi Nhạc Quân tham quan xong toàn biệt thự lúc này cô đang khoát tay Trần Cảnh Vũ ngồi trên chiếc xích đu màu nâu dưới gốc cây trong sân.

Không khí ở nơi đây thật khiến cô cảm thấy thư thái rất nhiều.

Cô chính là thích kiểu mát mẻ thế này, cô ngắm nhìn toàn căn biệt thự đang được thắp sáng bởi đèn vàng lung linh xinh đẹp kia làm cô có cảm giác như mình đang ở Đức.

Cô thật sự rất nhớ nơi cô đã sống hơn 10 năm qua.
Trần Cảnh Vũ ngồi bên không nói gì cả, chỉ im lặng nhìn ngắm người con gái xinh đẹp trước mắt.

Cô đang hồi tưởng sao, là cô nhớ Đức?
Lúc này anh nghe cô gái lên tiếng: “Em thật ra rất nhớ Đức xinh đẹp, nơi đó trông vừa hiện đại lại cổ kính.

Em cũng thích đèn màu vàng như thế này, nó giúp em cảm thấy ấm áp.

Em nhớ mùa tuyết rơi, đẹp như trong truyện tranh vậy.

Em muốn ngắm nhìn tuyết rơi ở đây quá.

Chắc sẽ đẹp không khác gì ở Đức đâu nhỉ?”
Trần Cảnh Vũ ôm cô dựa vào ngực mình, anh khẽ giọng âu yếm: “Có phải vì vậy nên em thích mùa đông?”

Nhạc Quân không trả lời chỉ gật đầu một cái.
Một lúc sau cô nghe anh nói: “Đây là quà sinh nhật sớm anh tặng em, toàn bộ căn nhà này là đứng tên em.”
Nhạc Quân kinh ngạc, cô gần như không thể tin.

“Em không cần như vậy.

Chỉ cần ở bên anh là đủ rồi”
Trần Cảnh Vũ ôm cô thật chặt, anh gác cằm mình trên đỉnh đầu cô khẽ giọng: “Ngôi nhà này là minh chứng cho tình yêu của anh dành cho em, anh không quan tâm nó đáng giá bao nhiêu tiền.

Anh chỉ biết lúc anh thiết kế từng thứ trong ngôi nhà này anh đều nghĩ đến em, vì vậy căn biệt thự này được tạo ra là vì em.”
Nhạc Quân cảm động rơi từng giọt nước mắt, cô dụi sâu vào vòm ng.ực anh khẽ thì thầm: “Cảm ơn ông xã.”
Lúc hai người trở vào đã thấy cơm nước được dọn lên, bàn ăn đúng là kingsize mà.

Cô phát hiện biệt thực này cái gì cũng size lớn nha nhưng mà mọi thứ đều vô cùng có linh hồn.

Tuy rộng lớn nhưng nó không trống rỗng, lạnh lẽo mà đầy sức sống.

Cô thật sự thích nơi đây vô cùng.
“Mọi người đã ăn chưa?” Nhạc Quân nhìn hai người đang định lùi về bếp thì hỏi.
Dì Chu lịch sự đáp: “Chúng tôi sẽ ăn sau ạ.

Cô với ông chủ ăn sớm kẻo đói.”
Nhạc Quân Ừm một tiếng cũng không nói gì nữa mà cùng Trần Cảnh Vũ ăn.

Cô thấy hơi nhiều món nên hơi nhíu mày, mặc dù cô và anh không thiếu tiền nhưng cũng không nên phung phí như vậy.

Cô nhìn Trần Cảnh Vũ nói: “Nhiều món quá rất phung phí, anh nói dì Chu về sau nấu ít lại thôi nhé.

Em không muốn bỏ hết những món như thế này.

Thấy rất có lỗi.”

Trần Cảnh Vũ không để ý đến điều này lại nghĩ cô tuy sinh ra từ gia đình giàu có nhưng từ trước 10 tuổi ra thì sau đó khi sang Đức cuộc sống cũng không dư giả mãi cho đến khi Arrebol của cô nổi tiếng khi đó cuộc sống của cô và dì mới gọi là giàu có hơn.

Anh cảm thấy hình như bản thân cần phải để ý mấy việc này nhiều một chút, anh không muốn cô nghĩ anh là người hoang phí như vậy, anh đáp: “Sau này chuyện gì em thấy không hợp lý cứ bảo bọn họ không cần phải hỏi qua anh đâu.

Đây là nhà em.”
Nhạc Quân cười mỉm, nghe bốn chữ “Đây là nhà em” cô liền thấy hạnh phúc.

Đúng vậy mình là chủ nhân ngôi nhà này mà.

Cô khẽ “Vâng” một tiếng tiếp tục ăn cơm.
“Đồ ăn có hợp khẩu vị em không? Lúc nào rảnh anh sẽ nấu cho em ăn.”
“Rất ngon ạ, chỉ cần nấu ít lại là được rồi.

Em cũng không kén ăn đâu.

Mà anh không phải nấu cho em làm gì mà, cái đó phải do vợ chứ.” Cô gắp một miếng thịt heo kho vào bát Trần Cảnh Vũ.
Trần Cảnh Vũ rất hưởng thụ được vợ chăm sóc anh cười.

“Anh thích vậy.

Cảm giác em ăn đồ ăn do anh nấu rất hạnh phúc.”
Nhạc Quân liếc anh một cái mắng: “Đồ dẻo miệng.”
Hai người vui vẻ ăn uống trò chuyện vui cười lại không để ý đến một người đứng ngay một bên góc.
Lại Di Tranh nhìn hai người ngọt ngào tình cảm như vậy thì siết chặt hai tay.

Cô ta dựa vào cái gì chứ.

Cứ đợi mà xem.
Hai hôm sau Nhac Quân nhận được điện thoại của Emma thông báo bọn họ cuối tháng 5 sẽ về nước thăm Nhạc Quân.

Nhạc Quân vui mừng suýt nhảy dựng lên.

Cô thật là nhớ dì với hai người bạn này quá rồi.

Cô cũng tính hè sẽ bay sang Đức một chuyến không ngờ bọn họ lại hành động trước cô.
Jakson đã biết chuyện cô quen Trần Cảnh Vũ, sau đó hỏi lại dì Lữ thì biết thêm bọn họ đã kết hôn lâu rồi chỉ là chưa công khai.


Lúc biết tin tức này anh đã sốc vô cùng, cảm giác như trái tim bị ngàn dao đâm chém, đau đến không thể thở.

Nhưng rồi anh cũng trải qua được, vì lúc anh gọi chúc mừng cô, thật ra nói đúng hơn là để thăm dò thái độ của cô.

Anh nghe giọng cô gái bên kia đầu dây chỉ toàn là vẻ hạnh phúc và ngọt ngào anh liền hoàn toàn buông tay và để trái tim mình chết lặng ngay lúc ấy.

Anh từng nói anh chỉ cần cô vui vẻ, hạnh phúc anh nguyện đứng nhìn cô từ xa, nguyện bảo vệ cô trong thầm lặng mà không cần cô báo đáp gì cả.

Anh cũng không hiểu vì sao mình lại yêu cô bé đến vậy, từ ban đầu là bác sĩ tâm lý điều trị cho cô cuối cùng lại yêu cô từ lúc nào không hay biết.

Trần Cảnh Vũ là người đàn ông tốt, anh tin cậu ta có thể mang lại hạnh phúc cho Nhạc Quân mãi mãi.
Sau đó anh có gọi cho Trần Cảnh Vũ nói nếu một ngày nào đó anh ta khiến Nhạc Quân phải khóc anh lập tức mang súng bắn chết anh ta sau đó tự vẫn.

Nghe thật ngốc nghếch nhưng anh không đùa giỡn.

Khi đó Trần Cảnh Vũ ừm một tiếng, lại cảm ơn anh bao năm nay đã ở bên Nhạc Quân chăm sóc cho cô.

Trần Cảnh Vũ rất biết ơn anh nhưng sau đó anh lại nghe Trần Cảnh Vũ nói một câu khiến anh hoàn toàn tin tưởng anh ta là yêu Nhạc Quân nhiều không kém anh: “Tôi biết ơn cậu nhưng càng ghen tị với cậu đã ở bên cô ấy trong những năm tháng cô ấy khó khăn nhất.

Tôi chưa bao giờ thua bất cứ ai về điều gì, chỉ duy nhất thua cậu vì cậu gặp cô ấy trước tôi.

Thật ra tôi từng nghĩ, nếu cậu nói với cô ấy sớm rằng cậu yêu cô ấy thì sẽ không đến lượt tôi có cơ hội.”
Đúng vậy anh đánh mất cô có lẽ vì bản thân đã không đủ can đảm tỏ tình sớm.

Cuộc đời là như vậy, mãi mãi không thể tránh nỗi số phận đã an bài.

Mà định mệnh này chính là cô và anh có duyên nhưng không phận.

Vậy thì làm bạn với cô mãi mãi vậy.

Nếu có kiếp sau anh nhất định không do dự hay lo lắng gì mà nói với cô rằng: “Anh yêu em.

Anh sẽ bảo hộ và cho em hạnh phúc một đời.” Hi vọng cô sẽ không từ chối anh mà ít nhất là cô sẽ nói cho cô thời gian suy nghĩ.

Bởi vì như vậy anh đã có một nữa trái tim cô rồi.