Đẳng Cấp Chồng Yêu

Chương 64: Chương 64





Nhà họ Tần…
Chát…âm thanh tát ai đó vang lên, có thể thấy được cái tát này vô cùng mạnh.

Tiếp đó là tiếng la mắng của Tần Duy: “Cô có còn là con người không hả? Nhạc Quân là em họ của cô mà cô vì ghen tị lại dám làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế này sao?”
Mọi người thấy Tần Duy tức giận đến mức cho Tần Ly Ly bạt tai cũng không nói gì, cô ta đáng bị như vậy.
Tần Ly Ly dù bị đánh cho một cái suýt đứng không vững nhưng cũng kiên quyết không nhận lỗi.

Cô nghiến răng, tay siết chặt nâng cằm lên nhìn thẳng Tần Duy: “Em họ? Ồ, cô ta có xem tôi là chị à.

Biết tôi với cả chị Uyên Nhi thích anh Cảnh Vũ vậy mà cô ta ở đằng sau dụ dỗ quyến rũ anh ấy.

Anh nói xem vậy mà tình chị em đó à.

Nực cười.” Cô ta vừa dứt lời một cái tát tiếp tục vang lên, vẫn là Tần Duy.

Anh thật sự đã tức giận đến mất khống chế rồi, anh hét lên: “Mày câm miệng.

Mày hỏi thử Cảnh Vũ có yêu mày không, hai đứa nó là trai chưa vợ gái chưa chồng.

Cái gì gọi là quyến rũ hả? Mày đừng có dùng lí do này để ngụy biện cho cái tính ích kỷ, xấu xa của mình.”
Tần Ly Ly thật sự đã không còn tỉnh táo nữa, cô sai à.

Sao cô là người bị lên án: “Cô ta chính là quái vật, các người cứ yêu nó đi.

Có ngày nó cũng hại chết các người.” Nói xong cô ta không thèm quan tâm gì nữa mà định chạy đi.
Nhưng chưa kịp ra khỏi cửa đã bị tiếng quát của cô gái nào đó: “Đứng lại.” Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Nhạc Quân nổi giận, dùng giọng điệu khó chịu với một người.

Tần Ly Ly không ngờ Tần Nhạc Quân lại dám ra lệnh cho mình, cô cười khinh xoay người nhìn thẳng vào Nhạc Quân nói: “Cô còn dám quát tôi à? Có phải hình tượng tiên nữ cũng không giữ nổi rồi không?”
Nhạc Quân nhíu mày nhìn người chị họ ghen tị đến phát điên này, cô lạnh giọng: “Cô làm sai còn dám ngang ngược như vậy.

Bản thân đã không cố gắng cải thiện mình trở thành người đàng hoàng thì có tư cách gì lớn giọng.

Hằng ngày chỉ biết ghen tị với người khác mà không nhìn lại bản thân vì sao không bằng người ta.

Cô tưởng tôi sinh ra đã giỏi à? cô tưởng tôi dụ dỗ người khác yêu mến mình à? Cô tưởng chỉ dựa vào cái nhan sắc này của tôi liền có thể đăng quang hay sao? Có có biết tôi đã tập đàn đến mức tay như gãy đi, còn ngất ở trong phòng tập không.

Hay như tôi nhốt mình hơn hai năm trong phòng điều chế để tạo ra Arrebol.

Không có cái gì là tự nhiên mà có nếu cô không cố gắng và hi sinh.
Sao cô không dùng bộ não của mình mà suy nghĩ hằng ngày bị mọi người la mắng là vì sao? Là vì cô hư hỏng, suốt ngày không lo học chỉ biết ăn chơi rủ bè kết phái đi bar, chơi thuốc.

Nếu cô là họ cô sẽ vui vẻ để cho cháu mình, con mình, em gái mình hư hỏng như vậy sao? Cô còn lớn hơn tôi nữa, cô không biết xấu hổ khi ghen tị với em họ mình à.

Còn nữa, cô nói ai cũng thiên vị tôi?” Nhạc Quân cười nhẹ tiếp tục trước sự ngạc nhiên của mọi người.
“…Cô sai rồi, tôi đã rời xa nơi này 10 năm, trong ngần đó năm tôi gần như không tranh giành gì với cô cả.

Tuổi thơ cô…được hạnh phúc và vui vẻ bên gia đình, có ông bà nội, có ba mẹ ruột, còn anh chị trong nhà yêu thương dù là hay mắng cô đi nữa nhưng là vì họ yêu cô nên mới để tâm.

Có để tâm nên mới la cô để cô trưởng thành thật tốt.

Tận sâu trong lòng họ cô luôn là cháu gái yêu của mình, là con gái bé bỏng của mình và là em gái mình yêu thương.

Nhưng còn tôi, đến cả ước mơ được mọi người la mắng cũng không có.


Vì khi đó tôi chỉ nhìn thấy mỗi chính mình trong cuộc sống này.

Tôi có khi nghĩ chính tôi mới là người cần ghen tị với cô.

Không ai hoàn hảo cả, cũng không phải ai sinh ra cũng sẽ trưởng thành tốt.

Nhưng cô nghĩ tôi từ nhỏ đã như vậy đáng ra tôi đã trở thành đứa trẻ hư hỏng còn hơn cả cô nữa, vậy mà tôi đã thực sự vượt qua được chính mình, vượt qua quá khứ bất hạnh của mình để trở thành người như hiện tại.

Cô đã trưởng thành rồi, cũng nên tạo cho mình một bầu trời riêng, bầu trời đó nên tỏa sáng rực rỡ chứ không phải như hiện tại cô đang đứng.
Tôi sẽ không truy cứu chuyện này, không phải vì cô là chị tôi hay là vì tôi tốt bụng.

Mà tôi muốn cho cô cơ hội trở thành người có ích và khiến mọi người tôn trọng chứ không phải để người khác lợi dụng mình.

Tôi khuyên cô nên tránh xa Lạc Ly Na, cô không biết rằng đêm chung kết cô ta đã phá đầm dạ hội của tôi sao.

Đây không phải là sự thương hại, tôi biết cô không bất tài như vậy.

Cô cũng thích điều chế nước hoa, hơn nữa còn rất có thiên phú.
Quay đầu đi, cô còn trẻ còn nhiều cơ hội đang chờ đón cô…” Nhạc Quân đến gần Tần Ly Ly đang ngã ngồi trên ghế, cô đưa tay vỗ nhẹ bả vai Tần Ly Ly giọng nói tôn trọng của một người em gái dành cho chị mình: “Arrebol của tôi chào đón chị.” Dứt lời Nhạc Quân kéo tay Trần Cảnh Vũ nói với mọi người: “Con đi trước, đừng trách chị ấy.

Cũng cho chị ấy một cơ hội.”
Tần Ly Ly nhìn Nhạc Quân rời đi cô chợt khóc to lên: “Con xin lỗi.”
Tần Uyên Nhi và cả ông nội Tần đã rơi nước mắt từ lúc nào không hay.

Mọi người nghe rõ từng câu, từng từ Nhạc Quân nói mới biết cô đã từng cô đơn đau khổ đến chừng nào.
Tần Duy và Tần Trọng Học cũng ửng đỏ mắt.


Họ chưa từng thấy Nhạc Quân thể hiện ra cảm xúc như vậy bao giờ, càng chưa một lần nghe cô nhắc chuyện quá khứ.

Lần này có lẽ đã đánh vào nỗi đau của cô bé.
Tần Duy đến gần vuốt tóc Tần Ly Ly anh khẽ giọng ôn nhu, xin lỗi: “Ly Ly là anh hai sai đã đánh em, mọi người yêu em không kém gì yêu thương Nhạc Quân cả.

Nhạc Quân nói đúng, nếu ghen tị em ấy mới là người nên ghen tị với em.

Quay đầu đi nhé.”
Tần Ly Ly cảm thấy cuộc sống suốt 21 năm qua của mình thật thất bại và vô dụng.

Tại sao cô lại trở thành một người tâm địa, ích kỷ như bây giờ.

Nhạc Quân nói đúng mọi lý do cũng chỉ là do cô ngụy biện cho tính tình xấu xa của mình mà thôi.

Còn cả Lạc Ly Na kia nữa, cô nhất định không tha cho cô ta.
Lúc này được Tần Duy vuốt tóc lại nghe anh nói câu yêu thương đã lâu rồi bản thân chưa được nghe cô bỗng hiểu ra: Hóa ra, tất cả đều là do tự mình đánh mất.

Vốn dĩ nó đều thuộc về cô nhưng lại do cô chính tay mình vứt bỏ.
Cô khóc lớn lên ôm chặt lấy Tần Duy nghẹn ngào nói: “Anh hai, em sai rồi.”
Ông nội nhìn đứa cháu gái của mình cuối cùng đã tỉnh ngộ liền lại gần vỗ vai cô nói giọng ôn hòa: “Biết sai là tốt rồi.”
Mẹ Tần Ly Ly rơi nước mắt nắm tay con gái mình, bà đã nghĩ đứa nhỏ này xong rồi nhưng không ngờ Nhạc Quân lại bằng lòng thức tỉnh, cho con bé một cơ hội làm lại cuộc đời.

Bà vừa cảm động vừa biết ơn.
Tần Uyên Nhi, Tần Trọng Học nhìn nhau cười mỉm.

Bọn họ không thể giúp Tần Ly Ly quay đầu nhưng chỉ mình Nhạc Quân đã xử lý được cô nhóc này.

Chuyện lần này trong cái rủi lại có cái may.

Ít ra cũng đã cứu được Tần Ly Ly tỉnh ngộ.

Trên xe Trần Cảnh Vũ luôn nắm tay cô bé của mình, nhìn thấy sắc mặt cô không xấu như dự tính anh cũng nhẹ lòng.
Nhạc Quân cảm giác được ánh mắt quá nóng bỏng của người đàn ông bên cạnh liền cười mỉm nhìn anh, cô lắc đầu: “Em không sao đâu.” Sau đó cô thở dài một hơi, bàn tay khẽ vuốt nhẹ tay anh cô nâng mắt nhìn về phía khung cảnh ngoài đường: “Em thấy thật thoải mái, em đã trách chị ấy.

Nhưng sau đó nghĩ lại, làm người chỉ cần cho ai đó một cơ hội họ sẽ nhất định nắm chặt lấy.

Nếu lỡ may họ không biết bắt lấy cơ hội nào, thì đó là do họ chưa hiểu.

Chỉ cần có người khai thông cho họ, nhất định họ sẽ trở thành người rất có triển vọng.

Chị ấy không xấu chỉ là không có ai giúp chị ấy hiểu ra bản chất của cuộc sống và chính mình mà thôi.”
Trần Cảnh Vũ tấp xe vào bên đường kéo cô vào lòng mình siết chặt anh thấp giọng: “Bảo bối của anh, em không cần phải hiểu lòng người như vậy.

Càng không cần phải nghĩ cho người khác.

Anh không thể tốt như em, cuộc đời này ngoài 3 người trong gia đình thì chỉ có em mới khiến anh muốn trả giá mọi thứ.

Anh chỉ muốn cho em cuộc sống bình yên, hạnh phúc.”
Nhạc Quân cảm động đến đỏ mắt, cô ôm lấy cổ anh hôn nhẹ môi anh một cái: “Nhưng em càng muốn cùng anh gánh vác mọi thứ, em muốn cuộc sống bình yên hạnh phúc chứ.

Có điều nếu để có cuộc sống như vậy mà đánh đổi đi sự hi sinh thầm lặng của anh, em sẽ không cần.

Em muốn từng bước trở nên xuất chúng là vì muốn có thể đứng bên cạnh anh cùng anh trải qua mọi mưa giông bão tố.

Vậy nên anh hãy để em cùng anh giải quyết mọi chuyện nhé.”
Trần Cảnh Vũ thở dài.

Được rồi trông cô bề ngoài yếu đuối, mảnh mai như vậy nhưng bên trong lại rất mạnh mẽ và độc lập.

Tuy anh muốn cô mãi để anh bảo hộ, che chở nhưng rõ ràng đó không phải là điều cô muốn vậy thì anh không ép cô nữa.
Anh khẽ Ừm một tiếng, nâng cằm cô lên trao một nụ hôn ngọt ngào.