Đẳng Cấp Chồng Yêu

Chương 54: Chương 54





Tảo mộ xong về đến nhà cũng hơn 9h, may là khách vẫn chưa đến.

Có dì Lan ở nhà đã chuẩn bị đồ ăn bày ra bàn xong xui nên mọi người cũng không làm gì chỉ ngồi dưới phòng khách trò chuyện.
Trần Cảnh Vũ thấy Nhạc Quân ngáp nhẹ anh ghé sát tai cô quan tâm: “Em mệt thì lên phòng nghỉ một lát đi, khi nào khách đến anh gọi xuống.”
Cô nhìn anh cười mỉm lắc đầu: “Em không sao.” Trần Cảnh Vũ nựng nựng bên má cô thì nghe tên cẩu độc thân nào đó gào thét: “Aaaa hai người thôi đi mà, em sẽ ngộp trong cẩu lương mất.

Mẹ à, con muốn có người yêu là tiên nữ.”
“Lớn đầu rồi còn không đàng hoàng.” Mẹ Trần lườm hắn một cái cảnh cáo.
Trần Cảnh Thiên còn định mè nheo thêm vài câu thì dì Lan từ ngoài vào báo họ hàng đã tới.
Nhạc Quân nhìn ra thấy mấy chiếc xe con tiến vào mà trợn tròn mắt.

Cô nhìn Trần Cảnh Vũ khẽ gọi: “Vũ?”
“Hửm?” Anh nghe cô gọi liền cúi đầu ghé sát cô.
Nhạc Quân: “Đông lắm hả anh?” Cô đếm sơ qua có 6 chiếc, chắc vẫn còn nữa.

Cô không nghĩ đông như vậy.
Trần Cảnh Vũ ôm eo cô vỗ nhẹ hai cái: “Cũng khá đông, ông nội có 6 người con.

Ba chúng ta là con đầu, còn 5 người em phía sau trong đó có ba trai hai gái.

Có điều anh cũng không thân với bọn họ lắm.” Anh nghĩ gì đó liền nói: “Em không cần lo lắng, cứ chào hỏi bình thường là được.

Trong tình huống không tốt thì có anh rồi.”
Nhạc Quân hạnh phúc nhìn anh gật đầu.
Lúc cả đoàn người bước vào lần lượt chào hỏi ông nội Trần với Trần Cảnh Vũ, Nhạc Quân nhìn mà muốn ngộp thở.

Đúng là già trẻ lớn bé đều có, khá đông.

Sau đó lại nhìn thấy ai cũng muốn lấy lòng Trần Cảnh Vũ thì cô dần hiểu vì sao chồng yêu nói bọn họ với anh không thân.

Mặc dù là có quan hệ huyết thống nhưng đều là tính toán lẫn nhau mà thôi.

Thím ba của Trần Cảnh Vũ nhìn qua Nhạc Quân nhíu mày lên tiếng hỏi: “Đây là?”
Trần Cảnh Vũ nắm chặt tay vợ đáp: “Vợ tôi.

Chỉ là chưa công khai.”
Lời anh vừa dứt mọi người đều giật mình hướng về phía Nhạc Quân nhìn chăm chú.

Cô nhìn những ánh mắt dò xét, tính toán kia có hơi khó chịu.
Bỗng một cô bé khoảng 15, 16 tuổi hét lên: “Ôi chị là Hoa hậu Nhạc Quân?” Cô nhóc vì quá vui mừng lại không dám chắc nên tiến lên phía trước nhìn kĩ.
Nhạc Quân giật giật khóe miệng, đừng nói ở đây cũng gặp fan của mình nha.

Cô nhìn cô bé gật đầu nói: “Là chị.”
“Aaaaaaaaa, chị ơi chị cho em xin chữ ký nhé.

Em là fan là fan của chị đó.” Cô bé phấn khích nhảy đến trước mặt Nhạc Quân nhìn không chớp mắt.
Nhạc Quân đỡ trán, cô cười một tiếng: “Được rồi, tí chị sẽ ký cho em.”
“Em cũng muốn chữ ký ạ?” Cậu nhóc 18 tuổi vừa nhìn thấy Nhạc Quân đã đơ cả người, mãi đến vừa rồi cô em họ hét lên cậu mới hoàn hồn.
Nhạc Quân giật giật thái dương nhìn hai cô cậu trước mắt, cười cười gật đầu thỏa hiệp: “Tí chị sẽ ký cho cả hai đứa.”
“Em yêu chị.” Cậu nhóc bây giờ mới tin cô gái trước mắt mình thật sự là Hoa hậu triệu người yêu quý đã vậy còn là chị dâu của mình nữa.

Ôi thật là quá hạnh phúc.

Đám bạn của mình mà biết được chuyện này chắc chắn sẽ ghen tị chết mất cho mà xem, haha nghĩ tới cậu liền kiêu ngạo.
Trần Cảnh Vũ nhíu chặt mày nhìn tên nhóc Trần Tinh Húc dám tỏ tình với vợ yêu của mình thì đen mặt.

Anh lạnh giọng: “Ăn nói với chị dâu vậy hả?”
Trần Tinh Húc vốn đã sợ Trần Cảnh Vũ bây giờ nghe tiếng của anh hai mới giật mình thụt cổ lui xuống.
Cô bốn của Trần Cảnh Vũ thấy vậy thì lên tiếng: “Hóa ra là cháu dâu, thật xinh đẹp.” Miệng thì khen ngợi Nhạc Quân nhưng ánh mắt dò xét, đánh giá trên người Nhạc Quân lại không dừng lại.

Nhạc Quân mặc dù khó chịu nhưng cũng cố gắng giữ bình tĩnh gượng cười: “Cảm ơn cô ạ.”
“Thì ra Hoa hậu Nhạc Quân là vợ của anh hai, trái đất thật tròn mà.” Người con trai khoảng tầm tuổi Trần Cảnh Vũ là con trai của chú ba anh Trần Lãnh Dục.


Anh ta nhìn thấy Nhạc Quân hai mắt liền sáng bừng lên, không giấu được vẻ say mê lại mang chút dâm tục trong đó.

Khiến Trần Cảnh Vũ cực kỳ bực bội, anh lên tiếng: “Được rồi, đã tới thì tới bàn nói chuyện đi.” Giọng nói của anh lạnh lùng như bậc quân vương khiến mọi người đều tỉnh lại trong suy nghĩ riêng của bản thân.

Cả đoàn lần lượt lại bàn ngồi.
Cô gái nào đó khoảng hơn 20 tuổi là con nuôi của chú ba Trần Cảnh Vũ từ lúc mới vào đã dán chặt cặp mắt trên người anh.

Lúc biết được anh đã có vợ cả người cô như rơi xuống hầm băng, cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Nhạc Quân.

Ánh mắt quá mức ác ý kia liền gây được sự chú ý của Nhạc Quân, cô rất tự nhiên nhìn thẳng vào người đó cũng không có gì mất tự nhiên cả.

Cô chỉ hơi khó hiểu, cô chưa gặp người này bao giờ tại sao trong mắt cô ta lại chứa đầy địch ý với mình như vậy.

Nhíu mày cũng không để ý thêm mà dời mắt khỏi người cô ta.
Trầm Lam Lam thấy Nhạc Quân thờ ơ như vậy thì càng bực bội.

Cô ta sao có thể không biết Tần Nhạc Quân là Hoa hậu quốc dân nổi tiếng khắp cả nước chứ, đã vậy hiện tại còn là vợ của Trần Cảnh Vũ.

Cô thừa nhận bản thân thua kém Tần Nhạc Quân nhưng cô vẫn không cam lòng, cô bằng lòng du học rời xa tầm mắt của Trần Cảnh Vũ mấy năm nay để xứng đáng với anh hơn nhưng đến tận lúc này anh lại cho cô biết anh đã có vợ.

Cô tuyệt đối không cam lòng, không thể cứ thế mà buông tay.

Ghen ghét, hận thù với Tần Nhạc Quân chợt nổi lên.
Trần Lam Lam nghĩ nghĩ nhếch miệng nhìn Nhạc Quân hỏi: “Những món này đều là chị dâu làm nhỉ?” rõ ràng ý tứ trong câu nói không tốt chút nào.
Nhạc Quân sao có thể không hiểu cô ta ám chỉ điều gì, cô cười ngọt ngào đáp: “Chính vẫn là dì Lan với mẹ, tôi chỉ phụ thôi.

Tay nghề bếp núc của tôi không tốt chỉ có thể gói bánh, làm những việc vặt giúp mẹ.” Cô là nói thật, hơn nữa phụ nữ thời nay không nhất định phải giỏi việc nội trợ huống chi bản thân còn kiếm được nhiều tiền là đằng khác.
Trần Lam Lam không được như ý muốn tiếp tục châm chọc: “Em thấy phụ nữ thời nào cũng vậy, lấy chồng rồi cũng nên giỏi giang việc nhà chứ lăn lộn ngoài đường có ngày chồng lại đội nón xanh.” Lời nói ngày càng quá đáng khiến mẹ Trần, ông nội cả Trần Cảnh Vũ và Trần Cảnh Thiên cũng khó chịu ra mặt.
Không đợi Nhạc Quân lên tiếng Trần Cảnh Thiên đã nói trước: “Cô nói vậy là ý gì, phụ nữ nếu có thể trên thương trường làm chủ, có sự nghiệp của riêng mình thì đám nam nhân còn phải kính trọng.


Còn phụ nữ như cô nói lấy chồng xong chỉ ở nhà bếp núc chỉ là thời phong kiến.

Hiện tại là thời đại của nữ cường nhân, nói không xa như chị dâu tôi thôi.

Mới hơn 20 tuổi đã là Hoa hậu quốc dân được triệu người yêu mến, là đại diện cho phụ nữ cả nước, trong tay còn có cả một thương hiệu nước hoa nổi tiếng thế giới.

Sơ đó thôi hiện tại hiếm có ai tài sắc vẹn toàn như chị ấy.

Cô nghĩ phụ nữ nên lấy chồng rồi thì ở nhà thôi vậy cô còn học làm gì, chỉ việc kiếm đàn ông giàu có rồi về phục vụ hắn là xong cuộc đời.” Anh cũng chả biết vì sao lại nói lắm như vậy, chỉ là nghe mấy lời của cô ta thì khó chịu.

Còn dám mỉa mai chị dâu.

Vậy thì anh không ngại châm chọc vài câu đâu.
“Em…” Trần Lam Lam bị nói đến á khẩu, nghẹn họng không thốt được thêm lời nào nữa đành cúi đầu cắn môi.
Chú ba thấy con gái bị nói thẳng mặt như vậy mặc dù không vui nhưng cũng không làm được gì, căn bản là lời Trần Cảnh Thiên nói không sai.
Nhạc Quân thật sự vô cùng kinh ngạc khi Trần Cảnh Thiên ra mặt giúp cô đỡ lời như vậy, cảm thấy thật ấm áp.

Cô lay lay tay Trần Cảnh Thiên bên cạnh nói: “Cảm ơn cậu.”
Trần Cảnh Thiên được chị dâu cảm ơn, tán thưởng thì cực kỳ vui vẻ nghênh mặt kiêu ngạo: “Không có gì, em không ưa loại phụ nữ như cô ta nên nhân tiện nói vài câu chặn họng cô ta tí thôi.”
Nhạc Quân khẽ cười gắp cho cậu một miếng thịt bò.

Lại gắp cho Trần Cảnh Vũ bên cạnh một miếng.
“Cảnh Vũ, cháu cưới vợ lại không thông báo gì vậy?” Cô út của Trần Cảnh Vũ quan sát Nhạc Quân từ đầu đến cuối, không thể ngờ Hoa hậu nổi tiếng khắp cả nước là vợ cháu mình.

Đúng là xinh đẹp vô cùng khó trách tóm được đứa cháu khó tính kia.
Trần Cảnh Vũ nhìn thoáng cô út một cái không nhanh không chậm trả lời: “Quân Quân còn đi học không tiện làm lễ cưới.

Khi nào em ấy tốt nghiệm sẽ tổ chức.” Anh gắp miếng thịt hun khói vào bát Nhạc Quân, đưa tay vuốt nhẹ tóc cô.

Hành động thật quá mức dịu dàng khiến mọi người đều không thể tin được trợn tròn mắt.

Trần Cảnh Vũ nổi tiếng khó gần, lạnh nhạt vậy mà lúc này có thể bày ra bộ dáng ôn nhu thế kia.

Đúng là khó thấy.
Cô út gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ: “Ra vậy, cô cũng nghe danh tiếng của cháu dâu rồi.


Quả thật vô cùng xuất sắc và tài giỏi.”
“Cảm ơn cô đã tán thưởng.” Nhạc Quân không nói nhiều, chỉ khi nào ai đó khen thưởng hay hỏi cô mới chọn lọc từ đơn giản để trả lời.
Hỏi qua hỏi lại một lúc mới tách bàn, đàn ông ngồi lại bàn chuyện kinh doanh còn phụ nữ cũng ngồi lại với nhau tám chuyện linh tinh.
“Anh hai, tôi thấy chị dâu xuất sắc như vậy không vào showbiz thật rất phí nhan sắc kia.” Người em Trần Lãnh Dục luôn chú ý đến Nhạc Quân lúc này cười cười lên tiếng.
Trần Cảnh Vũ nâng mắt nhìn cậu ta một cái cũng không tỏ thái độ gì, bộ dáng ung dung lạnh nhạt như cũ mấp máy môi đáp: “Cô ấy ghét showbiz, tôi cũng không thích.

Hơn nữa Arrebol, cả mấy dự án từ thiện của cô ấy đang phát triển không có thời gian cho việc khác.

Mấy loại diễn viên, ca sĩ gì đó cô ấy căn bản không quan tâm.”
Trần Lãnh Dục nghe vậy trên mặt vẫn nguyên nụ cười như có như không kia, anh ta là giám đốc công ty giải trí dưới trướng tập đoàn Sinsoledad nên muốn kéo Nhạc Quân gia nhập.

Nhưng nghe Trần Cảnh Vũ nói xong thì cũng biết không thể thực hiện kế hoạch của mình.

Anh gật đầu hiểu ý mở miệng: “Tiếc thật.”
“Cậu thấy cái danh hiệu Hoa hậu của cô ấy để không hay sao.

Diễn viên, ca sĩ gì đó còn phải xếp hàng mới theo kịp.

Vậy thì hà cớ gì dấn thân vào nơi thị phi kia làm gì.

Tương lai cô ấy có thể trở thành nhà từ thiện được sự bảo hộ của nhà nước, vậy nên tránh xa showbiz dơ bẩn là cách tốt nhất.” Trần Cảnh Vũ nói rất rõ ràng mục tiêu, cả sự nghiệp tương lai của Nhạc Quân.

Anh không ngại nói như vậy, đơn giản anh tự hào về vợ mình và cả muốn khẳng định với Trần Lãnh Dục cô ấy tuyệt đối không vào showbiz.
Trần Lãnh Dục còn lời gì để nói nữa đâu, anh ta vốn là kẻ háo sắc.

Trước đó tại cuộc thi Hoa hậu anh ta đã say mê Nhạc Quân còn luôn tìm cách kéo cô về công ty mình.

Không ngờ hôm nay biết được cô thế mà là vợ của anh họ mình.

Chuyện này khiến anh ta bực bội như muốn lật đổ hết mọi thứ ở đây.

Tại sao chuyện gì cũng là Trần Cảnh Vũ.

Đến cả người con gái tuyệt vời nhất đất nước cũng là của Trần Cảnh Vũ, anh ta không cam tâm.