Đẳng Cấp Chồng Yêu

Chương 4: Chương 4





Ngày nhập học, Tần Duy đưa cô đến trường.

Anh muốn dẫn cô vào trong nhưng Nhạc Quân không muốn phiền anh nên phải nói mất một lúc lâu anh mới đồng ý rời đi.

Sau đó cô tự mình bước vào cổng trường đại học rộng lớn trước mắt.
Hôm nay cô mặt quần jean đen bó sát, áo sơ mi tay lỡ đóng sơ vin, giày cao gót bảy phân họa nên thân hình siêu chuẩn.

Cô tuy không phải quá cao, khoảng một mét bảy nhưng dáng người lại rất xuất sắc.

Nhìn mảnh khảnh nhưng vòng nào ra vòng đó, là kiểu dáng người mặc bất cứ loại trang phục nào đều đẹp.
Lúc vừa bước vào vô số ánh mắt đều hướng về phía cô.

Cùng là những cô gái ở lứa tuổi sôi trào nhiệt huyết, vô tư vô lo.

Nhưng khí chất của Nhạc Quân khiến những bạn học khác đều bị thu hút.

Dù cô mặc đồ như thế nào, trên người cô đều mang lại cảm giác thanh cao, thoát tục mà hiếm có ai sở hữu được khí chất đó.
“Bạn học nhỏ, anh là đàn anh năm hai khoa Công nghệ thông tin.

Em cần gì có thể hỏi anh, anh sẽ giúp em giải đáp.” Đàn anh tên Nhậm Vọng Lưu từ lúc thấy cô gái này xuất hiện ở cổng trường đã siêu lòng.

Cô gái thanh thuần, giống như cô đang đi lạc vào nơi đông đúc.

Thật khiến người ta yêu mến lại không dám quá phận đến gần.
“Tôi học chuyên ngành thiết kế.

Cho hỏi làm thủ tục ở đâu ạ?” Nhạc Quân nhìn anh chàng nhiệt tình trước mặt cũng ngại làm lơ.
Vì trường cũng khá xa nhà ông bà nội nên cô đăng ký ở kí túc xá.

Thỉnh thoảng nếu không tiện về nhà, có thể ở lại trường.

Thật ra bà nội đã mua cho cô một căn hộ ở gần trường nhưng cô muốn ở kí túc giao lưu với bạn bè.

Cô đã quyết định trở về, chính là muốn giao tiếp với người ngoài nhiều một chút, cũng giúp cô sống vui vẻ hơn.

Quá khứ kia dù sao cũng chỉ đáng hận một người, cô không nên vùi dập bản thân mình càng không nên khiến người thân lo lắng.
Tự nhiên cô nghĩ đến bệnh tình của bà nội Tần.

Mong rằng bà nội sẽ khỏe mạnh, bên cô thật lâu.
Theo sự hướng dẫn của đàn anh, Nhạc Quân tìm đến phòng kí túc của mình.

Cô chỉ mang một vali nên không cần dọn gì nhiều.
Lúc Nhạc Quân vào đã là người cuối cùng.
“Hi, bạn gái xinh đẹp quá.

Wow, nhìn da bạn ấy kìa.” Cô gái tên Đặng San San là người đam mê sắc đẹp, vừa nhìn thấy Nhạc Quân đã nhảy tẩng lên quan sát khiến Nhạc Quân có chút dở khóc dở cười.
“Chào ba bạn, mình là Tần Nhạc Quân.

Mình học thiết kế thời trang.” Nhạc Quân vừa nói vừa kéo vali vào chỗ chiếc giường còn lại.
“Chào cậu, tôi học kinh tế, chúng ta không chung ngành rồi.” Liễu Gia Nghi đang dọn dẹp hành lý, cô nàng có lẽ cũng mới đến phòng một lúc.
Nhạc Quân nhìn qua vẻ ngoài, thấy cô gái này vô cùng phúc hậu hiền lành.


Là người sẽ không biết tranh đấu hay mưu mô.

Nhạc Quân cũng không biết từ khi nào cô luôn mang lớp bọc đề phòng với mọi người như vậy.

Có chăng cô sợ tổn thương, lừa dối.

Vì vậy trước khi muốn giao thiệp với ai đó, cô đều quan sát cử chỉ, hành động cùng lời nói, ánh mắt của người đối diện.

Cô đã học và tìm hiểu qua tâm lý học nên có thể đoán được một phần tính cách của người khác qua cách nói chuyện và qua ánh mắt.

Đương nhiên đó chỉ áp dụng với một số người mà thôi.
Cô bạn còn lại là Âu Dương Tịch, cô nàng nhìn qua có thể đoán được là tiểu thư nhà có điều kiện.

Những phụ kiện, quần áo, giày dép xung quanh cô nàng đều là của những thương hiệu nổi tiếng mà người bình thường không thể sắm nổi.

Nhưng ở Âu Dương Tịch lại không có vẻ gì là kiêu ngạo, khó ở.
Nhạc Quân tiếp xúc sơ qua một lúc với ba cô bạn mới, xem ra đều dễ sống chung, hòa đồng.

Điều này giúp cô thấy vui vẻ và thoải mái lên nhiều.

Cô xưa nay chưa ở chung với người lạ bao giờ nên vốn dĩ khá lo sợ sẽ khó khăn nhưng xem ra là cô quá lo lắng mà thôi.
Tiếp theo là tháng học quân sự như thường niên.

Trước đó được nghĩ hai ngày nên Nhạc Quân về nhà một chuyến.
Trên bàn cơm nhà họ Tần…
“Cháu nhập học thế nào rồi?” Ông nội Tần vừa gắp đồ ăn cho Nhạc Quân vừa hỏi giọng cưng chiều cháu gái.
“Dạ ổn ạ.

Thứ hai cháu bắt đầu học quân sự nên cuối tuần cháu mới về nhà được.”
“Ừm, nhà hơi xa trường, không tiện thì cứ ở lại căn hộ ta mua cho cháu.

Kí túc cũng ổn nhưng cơ sở vật chất không đầy đủ như căn hộ.” Bà nội tần mặc dù muốn cháu gái ở bên cạnh mình hằng ngày, nhưng dù sao con bé cũng lớn rồi.

Cứ để nó tự do bay nhảy sống theo ý mình muốn đi.
“Vâng ạ, lúc cần yên tĩnh cháu sẽ về căn hộ.

Nhưng cháu muốn ở kí túc trường nhiều hơn, vì cháu muốn giao tiếp, gặp gỡ bạn bè ạ.”
Nghe Nhạc Quân nói xong cả ông bà nội Tần vô cùng vui mừng.

“Tốt tốt, cháu nên giao thiệp với nhiều bạn cùng trang lứa hơn.”
“Vâng ạ.”
“Thiếu tiền báo anh, anh liền gửi sang cho em.

À thôi, cứ đến đầu tháng anh sẽ gửi em một khoản nhé.

Như vậy đi.

Nói trước em không được từ chối đó.” Tần Duy lại bắt đầu phát huy hội chứng cuồng em gái.
“Đúng là em định từ chối.” Cô biết khi nhỏ hai anh em rất thân thiết, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, anh hai vẫn yêu thương cô.


Khiến cô cảm động đến tim đều mềm xèo.

Hơn nữa cô thực sự không thiếu tiền, hiện tại còn có nguyên một thương hiệu nước hoa nổi tiếng.

Hằng tháng tiền vào tài khoản cô đã lên rất nhiều con số không đằng sau rồi.

Cô không định nói cho mọi người biết chuyện này, cô thấy cũng không cần thiết.

Có dịp sau này sẽ nói với bọn họ sau.

Còn giờ cô dù sao cũng điều chế nước hoa ở căn hộ nên không ai tới làm phiền rất thuận lợi cho cô làm việc.
“Không cho phép em từ chối.

Anh nói rồi đó, hơn nữa còn phải dùng tới.

Anh đã chuyển qua chính là của em, anh không bao giờ nhận lại đâu.” Tần Duy vừa nói lại gắp cho Nhạc Quân một con tôm, lời nói tuy dữ dằn nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn nhu.

Anh cũng không hiểu sao mình lại yêu thích cô bé như vậy, từ nhỏ đã thích, sau này lớn lên cũng không phai nhạt đi tình cảm anh dành cho cô.

Cô chính là em gái cưng của anh.
“Anh hai cháu nói đúng, nó cho thì cháu cứ nhận bình thường.

Đó là tấm lòng của nó.

Ông bà gửi là chuyện của ông bà, nó gửi lại là chuyện của nó.

Cháu là cháu gái nhà họ Tần chúng ta, cháu xứng đáng có được những điều như vậy.” Bà nội Tần khẽ vuốt tóc cô âu yếm, coi cô như bảo bối mà trân quý.
“Vâng ạ.” Mọi người đều đã nói như vậy rồi, cô còn từ chối nữa thì không tốt.

Như vậy lại phân tách cô với gia đình.

Đúng vậy, cô cần phải thoải mái, tự nhiên hòa đồng với mọi người hơn mới xứng đáng với việc cô trở về nước sau nhiều năm.
“Nè, anh hai.

Còn em thì sao, em cũng còn học Đại học chứ bộ.

Tháng nào cũng phải gọi nhắc anh với ba.

Em có phải em ruột anh không hả?” Tần Ly Ly tức đến nghiến răng nghiến lợi rồi, con nhỏ kia cũng là cháu như cô tại sao ai cũng cưng chiều nó như vậy chứ.

Thật quá đáng, thật quá bất công.
“Ồ, cô còn dám khiếu nại anh à.

Tiền cô tiêu hàng tháng bao nhiêu cô dám nói không.

Anh gửi rồi ba gửi, rồi còn có tiền ông bà nội cho.

Cô giờ lại nói ra lời này còn không biết xấu hổ hả.” Tần Duy vừa nghe đứa em gái cùng cha cùng mẹ nói xong mà tức đến muốn thổ huyết.


Anh còn chưa sài hoang phí đến mức như con nhỏ này.

Đã chưa làm ra tiền rồi còn tiêu xài không có chừng mực, đến lúc hết tiền chỉ dám nài nỉ ba.
Nghe Tần Duy cáo trạng một hồi Tần Ly Ly chỉ biết nghẹn lời, cúi đầu bặm chặt môi.

Sau đó lại nghĩ, ba mẹ với anh làm ra nhiều tiền không phải để sài thì làm gì chứ.

Nghĩ vậy cô lại lẩm bẩm: “Không phải anh với ba mẹ làm ra tiền là cho em sài à?”
“Cái gì? Nói lớn coi.” Giọng anh nâng cao.
“Ai nói anh với ba mẹ cô kiếm tiền để cho cô sài.

Cô sống sung sướng quá rồi đúng không, học hành không ra gì lại suốt ngày ăn chơi với đám bạn không biết tốt xấu.

Anh cô nói vậy, cô thấy oan ức à.” Tần Duy thật tức chết rồi, sao anh lại có đứa em gái không biết điều như vậy.
“Em…” Đồ anh trai keo kiệt, có chút tiền cũng nói hoài, cô không cam chịu mà nói lại: “Bạn bè em thế nào, em tự biết.”
“Được, cô tự biết.

Sau này đừng để hối hận.

Cô không phải nhỏ nữa, có đầu óc, thông minh thì nghĩ cho sáng suốt vào.” Tần Duy anh đúng là tốn nước bọt với con bé này rồi, anh thương nó nên mới lo lắng, muốn giáo huấn nó để trưởng thành hơn.

Vậy mà nó còn thấy anh phiền.

Anh không thèm quan tâm nữa.
Bà nội thấy hai anh em không ai nhường ai thì thở dài lên tiếng: “Ly Ly, anh con là lo cho con.

Con tiêu sài hoang phí bà không trách con, nhưng học hành và kết giao bạn bè con phải nghiêm túc.

Sai một ly đi một dặm.” Bà nội tuy có thiên vị Nhạc Quân nhưng đối với những đứa cháu còn lại đều hết mực yêu thương.

Bà già rồi không quản được từng đứa, chỉ mong sao chúng đều trưởng thành tốt đẹp.
“Vâng, cháu hiểu rồi.” Mặc dù không cam lòng bị giáo huấn như vậy nhưng nghe bà nói bà không trách vụ mình sài tiền thì tâm trạng chó cắn bị ông anh chọc điên đã đỡ đi phần nào.
“Được rồi ăn cơm đi.

Lớn hết rồi tự ý thức, phải biết chịu trách nhiệm với mọi việc mình làm.” Ông nội cũng như bà nội Tần, chỉ muốn đứa nào cũng đi theo con đường tốt đẹp.

Tránh bị kẻ xấu lôi kéo nhưng chúng đều đã có chính kiến của mình, người già ông đây cũng không muốn quản nhiều.

Tiền bạc chúng sài miễn sao đừng quá đáng là được rồi.
“Em ăn món này đi.” Tần Trọng Học luôn im lặng từ đầu đến giờ, lúc này thấy Nhạc Quân chỉ cắm cúi ăn cơm không, anh mới gắp cho cô miếng thịt bò.

Giọng điệu lại mang nhiều phần ôn nhu.
“Cảm ơn anh.” Nhạc Quân mãi mê cúi đầu nhìn chén cơm, nên khi nghe giọng nói của anh mới ngẩng đầu lên mỉm cười.
Tần Ly Ly nhìn một màn này mà càng thấy khó chịu.

Thật ngứa mắt.

Nó có cái gì mà ai cũng thích hết vậy chứ.
Lúc Nhạc Quân về phòng tắm rửa chuẩn bị chơi piano thì điện thoại di động reo.

Là Emma người bạn thân ở Đức của Nhạc Quân.

Cô cười bắt máy.
“Hey Emma!”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói tiếng anh của cô gái: “Là tớ, nhớ cậu quá nên gọi đó.”
“Tớ cũng nhớ cậu, cả Jakson nữa.

Hai người khỏe chứ?”
Đầu dây bên kia nghe nhắc tới Jakson thì im lặng vài giây mới lên tiếng: “Đều ổn, anh ấy nhớ cậu lắm đó.”

“Haizz, không biết khi nào tớ mới sang Đức lại nữa.

Nếu được nghỉ học tớ sẽ sang thăm hai người nhé.”
“Ừm, tụi mình cũng sẽ cố gắng sang nước cậu chơi.

Nhớ giữ gìn sức khỏe đó.

Cậu mà ốm đi Jakson…à tớ với Jakson sẽ lo lắm”
“Ok, tớ đảm bảo sống tốt, còn béo mập cho hai người xem.

Giữ sức khỏe nhé.”
“Ừm bye bye.”
“Bye bye.”
Cúp điện thoại Nhạc Quân như có gì đó suy ngẫm, cảm thấy hôm nay Emma nói chuyện không giống thường ngày.

Cô là người rất hoạt bát, thích nói nhiều và hay trêu chọc cô.

Hôm nay lại nghiêm túc như vậy, hơn nữa khi nhắc đến Jakson, Emma có hơi mất tự nhiên thì phải.

Không biết có xảy ra chuyện gì không?
Nhạc Quân nghĩ vậy liền gọi cho dì ở Đức.
“Nhạc Nhạc, sao con gọi giờ này?" Giọng nói của dì Lữ mang chút lo lắng.
“Dạ con không sao đâu dì.

Chỉ là lúc vừa Emma gọi nói chuyện với con, nhưng nghe giọng điệu của cậu ấy con thấy hơi khác thường.

Hơn nữa khi nghe con nhắc đến Jakson cậu ấy hình như không được tự nhiên.

Ở bên đó, dì có gặp hai người họ không?”
“À, chắc con suy nghĩ nhiều quá rồi.

Hai hôm trước dì có gặp Emma nhưng con bé vẫn vui vẻ, nói chuyện với dì.”
“Vậy ạ? Vậy chắc con quá đa nghi rồi.

Dì bên đó để ý hai cậu ấy giúp con nhé.”
“Ừm dì biết mà, dì cũng thương hai đứa nó như cháu ruột mình vậy.

Con cứ yên tâm.”
“Vâng ạ.

Dì giữ gìn sức khỏe nhé.

Con ở đây sống tốt lắm nên dì đừng quá lo lắng cho con.”
“Ừm, nghe con nói vậy dì cũng yên tâm rồi.

Có chuyện gì phải nói dì biết nghe không?”
“Vâng ạ.

Vậy con cúp máy nhé.”
“Ừm, con ngủ sớm đi.

Tạm biệt”
“Tạm biệt dì.”
Mặc dù đã nghe dì xác nhận hai người Emma vẫn ổn nhưng cô cứ thấy không ổn gì đó.

Hay cô nghĩ quá chăng.

Haizz thôi dù sao có chuyện gì cũng có dì giúp mình lo rồi..