Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé?

Chương 63




Long Ngọ đã quen cửa quen nẻo với phòng của Thi Sơn Thanh, bản thân nữ sinh vào phòng nam sinh cũng dễ hơn, lại thêm Thi Sơn Thanh sống ở tòa nhà này cũng không hề có bất kỳ yêu cầu bắt buộc nào, nên Long Ngọ chỉ cần nói một tiếng với bảo vệ gác cổng là được.

“Này, bạn học ơi, hôm nay tòa nhà này phải sửa đường dây điện, nên sẽ cúp điện vào 11 giờ tối, tắm rửa rồi ngủ sớm đi nhé.” Ông bác đang tưới hoa trước cổng, bỗng đứng lên nói thế Long Ngọ, ông ta vẫn cho rằng Long Ngọ ở tòa nhà này. Vì tuổi đã hơi lớn nên rất thích kiểu trẻ tuổi nhưng có vẻ kiên cường và chính trực như cô, cho nên ông bác mới thuận miệng nhắc nhở một câu, mặc dù giáo viên hướng dẫn đã gửi tin nhắn trong nhóm rồi.

“Dạ.” Long Ngọ sửng sốt rồi đáp: “Được ạ.”

Long Ngọ định bình thản lên lầu bỗng thấy hơi áy náy, cô như thế này có phải không được hay cho lắm không nhỉ? Mãi đến khi tới cửa phòng Thi Sơn Thanh, cô vẫn đang suy nghĩ chuyện này.

“A Ngọ.” Thi Sơn Thanh đã thay quần áo liền ra mở cửa dắt Long Ngọ vào, rồi đặt đồ rửa mặt trong tay cô xuống.

“Vừa nãy ông bác dưới lầu có nói 11 giờ tối nay sẽ cúp điện đấy.” Long Ngọ thuật lại lời nói ban nãy một lần.

Thi Sơn Thanh gật đầu: “Tớ đọc được tin nhắn rồi, bọn mình nghỉ ngơi sớm là được.”

Long Ngọ do dự một lúc mới nói: “Tớ cứ ở lại đây có phải không được hay lắm không?”

“Sao vậy?” Thi Sơn Thanh không biết tại sao Long Ngọ lại đột nhiên nói như thế, cô không giống người sẽ để ý cái nhìn của người khác.

“Bọn mình có nên dọn ra ngoài ở không?” Long Ngọ buộc miệng nói.

Thi Sơn Thanh cảm thấy mình vĩnh viễn không thể theo kịp suy nghĩ nhảy vọt của Long Ngọ, nhưng cậu vẫn gật đầu ngay, “Được.”

“Trường học dù sao cũng là trường học, không được tiện lắm.” Lúc Long Ngọ đi lên đã nghĩ, tiết học của năm 3 ít đến đáng thương, mà cô vẫn phải theo Lôi Thật một thời gian nữa, cứ tới tới lui lui thì khá bất tiện. Hơn nữa cô cứ thường xuyên ở lại chỗ Thi Sơn Thanh, nếu bị phát hiện có thể sẽ khiến cậu bị phê bình, không bằng hai người ra ngoài thuê một phòng gần đây để ở cho rồi.

Không được tiện lắm… Không biết Thi Sơn Thanh nghĩ tới cái gì, mà khuôn mặt đẹp trai, trắng nõn nổi lên màu đỏ nhạt.

“Được…” Thi Sơn Thanh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Long Ngọ, liền thấy ấm áp trong lòng. Cậu đi đến, nghiêng đầu rồi lướt nhẹ môi lên hai má của Long Ngọ, sau đó lui về sau nói, “Để tớ tìm phòng nhé?”

Long Ngọ cong môi nở nụ cười nhạt nói: “Được, không cần gấp đâu.”

Thi Sơn Thanh lôi kéo Long Ngọ ngồi xuống, hỏi cô muốn ở một căn phòng như thế nào. Long Ngọ thì thế nào cũng được, cậu cũng không hỏi nữa mà chuyển qua nói mình muốn cùng Long Ngọ ở một nơi như thế nào.

“Tớ muốn có một phòng sách, sau này A Ngọ sẽ ngồi ở đối diện. Còn muốn một ban công thật rộng, để bọn mình có thể cùng nằm phơi nắng vào mùa đông nữa!” Thi Sơn Thanh đã không giống như đang nghĩ nên thuê phòng kiểu nào, mà là đang mặc sức tưởng tượng về tương lai của hai người.

Long Ngọ ở một bên yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng còn đáp lại. Cô không có ý kiến, chỉ cần cậu thích là được.

Hai người đều không tính là người hay nói, hơn nữa lúc bình thường Long Ngọ cũng ít khi mở miệng. Chỉ hai năm gần đây cô mới bắt đầu nói nhiều hơn, nhưng nói cho cùng vẫn là một người kiệm lời, dù sao tính cách trời sinh rất khó thay đổi. Vì lý do đó nên sau khi hai người nói xong chuyện nhà cửa thì lẳng lặng ngồi cùng nhau, Thi Sơn Thanh cúi đầu nghịch ngón tay của Long Ngọ, đôi khi sẽ ngẩng đầu cười với Long Ngọ, phát họa một đường cong đẹp mắt.

Đợi khi Long Ngọ đứng dậy định đi ngủ, thay quần áo xong đi ra, Thi Sơn Thanh thấy liền nhịn không được nên hỏi: “A Ngọ, có phải đồ ngủ của cậu nhỏ quá không?”

Ống quần ngủ còn không che đến mắt cá chân của cô, tay áo ngủ cũng bị ngắn một đoạn, màu thì bạc, rõ ràng đã mặc nhiều năm.

“Hình như thế.” Long Ngọ cúi đầu nhìn nhìn rồi nghiêng đầu nói, “Áo ngủ hơi nhỏ cũng không sao mà.”

Thi Sơn Thanh ôm cô, ấm giọng nói: “A Ngọ mặc đồ của tớ tạm nhé?” Cậu không nỡ nhìn cô trong bộ dạng thế này. Long Ngọ cao hơn nữ sinh bình thường, mặc đồ ngủ vừa cũ lại ngắn này, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Thi Sơn Thanh tìm một bộ đồ ngủ mới để Long Ngọ thay. Cậu là đàn ông lại cao hơn Long Ngọ, nên đồ cô mặc vào rất rộng, nhưng so với đồ ngủ của cô thì tốt hơn nhiều. Cậu giúp Long Ngọ buộc tay áo trước, sau đó ngồi xổm xuống cẩn thận gấp ống quần lên cho cô.

Bởi vì đang ngồi, mà đồ ngủ của Thi Sơn Thanh lại rộng thùng thình, nên Long Ngọ nhìn thấy rõ xương quai xanh của cậu. Cô mất tự nhiên đảo tròn mắt, chuyện này quá thân mật, không đơn giản là động tác, mà còn trong tâm lý.

Thi Sơn Thanh chưa từng yêu ai, nên cậu muốn dốc hết sức để làm được tốt nhất, lại vừa phải khống chế tình cảm của mình để không làm cho Long Ngọ cảm thấy lúng túng. Thi Sơn Thanh đã sớm nhận ra trước đây Long Ngọ sẽ vô thức tránh tiếp xúc tay chân với người khác, cậu liền cho rằng là vì cô ở trong quân đội nên mới vậy. Với khí chất tàn bạo của cô lúc trước, người tinh tường vừa thấy là biết Long Ngọ chắc chắn không đơn giản chỉ là lính chiêu binh đại học. Cho nên cậu vẫn thử tới gần Long Ngọ, một mặt là vì cậu không kìm lòng được, nên muốn thân thiết với cô hơn, nhưng quan trọng hơn là cậu muốn làm cho Long Ngọ thích ứng với sự tiếp xúc của cậu.

“Được rồi đó.” Thi Sơn Thanh đứng lên nói.

Vì trước đó đang nhắm mắt, Long Ngọ mơ mơ hồ hồ nhớ lại cảnh Thi Sơn Thanh vừa đứng lên, cô nhìn xuyên qua đồ ngủ thì thấy miếng ngọc trên cổ cậu. Thì ra A Thanh cũng mang khóa bình an sao? Trước đây cô cũng có một cái.

Trương Liêu ngáp dài bước ra khỏi phòng ký túc. Cậu ta ném túi lên vai, sau đó đi gõ cửa phòng Thi Sơn Thanh như thường lệ.

Nhìn thấy người đứng trong cửa mặc đồ ngủ của Thi Sơn Thanh, nửa cái ngáp của Trương Liêu cũng khựng lại. Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng ngạc nhiên!

“Chào, buổi sáng tốt lành.” Trương Liêu cười gượng nói, lại không ngừng nói trong lòng: Đính hôn thật tốt! Nói ngủ chung liền ngủ chung, người khác cũng chẳng biết nói gì. Cậu ta cũng muốn ngủ với Tiểu Trừng!!!

“Lớp trưởng có việc gì thế?” Hôm nay Long Ngọ không đi chạy bộ vào sáng sớm, vẫn ở trong phòng.

Trương Liêu lập tức lui ra phía sau, vội vàng xua tay nói: “Không có gì, tôi chỉ đi ngang qua thôi. Tôi đi trước đây, gặp lại ở lớp nhé!”

Long Ngọ khó hiểu đóng cửa lại, đang muốn xoay người thì bị người ở phía sau ôm lấy.

Thi Sơn Thanh từ từ nhắm hai mắt lại, đặt cằm lên vai Long Ngọ rồi làm nũng: “Chẳng muốn đi học ~ “

Đợi Long Ngọ phí hết lời hết sức mới làm cho Thi Sơn Thanh tỉnh táo lại. Lúc hai người ra khỏi cửa, dọc theo đường đi không ngừng có người ném ánh mắt qua, cơ bản đều tập trung vào ngón tay của họ. Trong đám người thỉnh thoảng truyền đến tiếng hít không khí, còn có tiếng xì xào bàn tán.

Long Ngọ cau mày nhìn lướt qua người bên cạnh, cảm thấy hết sức lạ lùng.

Tăng tốc để vào lớp, bạn học trong phòng nhìn thấy bọn họ cũng đều quay đầu lại nhìn. Một bạn học sinh giỏi đeo mắt kính, suốt năm suốt tháng đều ngồi ở hàng thứ hai đếm ngược nào đó đóng sách lại, đi đến trước mặt Thi Sơn Thanh và Long Ngọ rồi trịnh trọng nói: “Mặc dù việc học mới là quan trọng nhất, nhưng tôi vẫn muốn chúc mừng các cậu.”

Thi Sơn Thanh nhìn theo ánh mắt của bạn học sinh giỏi đeo kính, thì thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa của mình, liền cười nói: “Cảm ơn.”

“Híz ——” Đám người trong lớp đang vểnh tai thám thính tin tức lập tức hít vào một hơi, có vẻ như những gì được nói trong bài đăng đều là sự thật. Đám người lập tức vùi đầu gửi đi tin xác thực trong vòng tròn bạn bè của mình, tin đồn được truyền đi bằng tốc độ ánh sáng.