Tần Phàm tự tin nói, sau khi tin tức hắn giết chết được cửu cấp võ tôn cường giả được truyền ra, hắn tin tưởng cường giả bình thường cũng sẽ không dám đi tới tranh đoạt Đại Phong Thành.
- Một khi đã như vậy, lão phu sẽ làm được.
Dương Côn thở phào một hơi nhẹ nhõm nói, nếu chỉ phụ trách truyền tin, hắn nghĩ mình sẽ an toàn hơn rất nhiều.
- Tốt, hiện tại nếu ta đã trở thành thành chủ Đại Phong Thành, như vậy mệnh lệnh đầu tiên là mở cửa Đại Phong Thành, chư vị ngoài thành hiện tại có thể đi vào hoặc đi ra, tùy ý mọi người.
Tần Phàm ngạo nghễ đứng trên tường thành, thanh âm vang vọng nói. Truyện được copy tại Truyện FULL
Những người đang xem cuộc chiến ngoài thành vốn im lặng trong khoảnh khắc, sau đó ồn ào kêu lên, nghị luận sôi nổi.
- Tần Phàm! Kỳ tích chi tử!
Lập tức có người hoan hô lên.
- Thành chủ Đại Phong Thành Tần Phàm!
Lập tức có người đáp lại.
- Tần Phàm! Tần Phàm!
Tiếng hoan hô như lây nhiễm, dưới tường thành vô số người hoan hô thành từng đợt, một đám người dùng ánh mắt nóng rực nhìn lên thân ảnh thanh y thiếu niên trên tường thành.
Bọn họ đều biết đã thêm một kỳ tích ra đời!
Đánh chết tiền nhậm thành chủ Đại Phong Thành, Tần Phàm trở thành tân thành chủ, cả Kiền Khôn Đới thậm chí là toàn bộ những địa phương hỗn loạn trên Vũ Thiên đại lục, vị thành chủ trẻ tuổi nhất đã ra đời!
- Được, hiện tại ngươi mang ta đi đến thành chủ phủ đi.
Tần Phàm nhìn những người bên dưới vẫy tay, sau đó xoay người lại nói với Dương Côn. Kỳ thật vừa rồi hắn đã lặng lẽ lấy đi giới chỉ của Đồ Chính Long, nhưng hiện tại nếu hắn đã tiếp nhận Đại Phong Thành, như vậy vật tư trong thành chủ phủ sẽ thuộc về hắn.
Dương Côn tự nhiên hiểu được, liền vội vàng đi phía trước dẫn đường.
- Tiểu Tình, chúng ta đi thôi.
Tần Phàm quay đầu nhìn thiếu nữ nhút nhát đứng xa xa vẫy tay hòa ái nói, thái độ hoàn toàn khác hẳn thái độ khi đánh chết Đồ Chính Long lúc nãy!
Nghe tiếng gọi của Tần Phàm, Phương Tiểu Tình thoáng ngây người, cuối cùng đi theo tới, tuy dọc đường nàng đi chung một chỗ với Tần Phàm, nhưng trên thực tế nàng không biết thực lực của hắn lại khủng bố như vậy, cửu cấp võ tôn cũng không phải đối thủ của hắn!
- Nếu như Mộc Tu Công đuổi theo, Tần Phàm ca ca có phải là đối thủ của hắn hay không?
Trong lòng của nàng không khỏi thầm nghĩ.
- Thành chủ, nơi này là kho hàng của thành chủ phủ, một ít vật phẩm đặc thù không thể bỏ trong trữ vật giới chỉ đều đặt ở đây, còn có thật nhiều linh dược vật tư đều đặt nơi này.
Dưới sự dẫn dắt của Dương Côn, mấy người thật nhanh đi tới thành chủ phủ.
- Không ngờ có nhiều đồ vật như vậy.
Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng trong lòng Tần Phàm vẫn cảm thấy kinh ngạc, kho hàng lớn chừng mấy trăm thước vuông, trong đó có đủ loại vật tư linh dược, vũ khí, còn có bảo bối đồ cổ đặc thù rất nhiều.
- Di?
Nhìn thoáng qua, Tần Phàm rất nhanh liền bị cổ bảo hấp dẫn, với độ mẫn cảm của hắn, có thể phát hiện thật nhiều thứ nhìn qua như bình thường thực tế lại bất phàm vô cùng!
Bên trong kho hàng thành chủ phủ tại Đại Phong Thành, Tần Phàm liếc mắt xem qua, liền nhìn thấy được nơi cất giữ cổ bảo ở góc phòng, bên trong hấp dẫn lực chú ý của hắn nhất là một cự ấn giống như ngọn núi nhỏ.
Bên trên lớn bên dưới nhỏ, trên đỉnh là hình vuông, bên dưới hình trụ, nhìn gần giống cây nấm bằng phẳng, nhìn xa lại giống như con dấu ngửa lên trời. Mà có lẽ bởi vì quá nặng nề, nên phần hình trụ bên dưới lại lún vào trong đất, thoạt nhìn chẳng khác gì mọc ra từ mặt đất rất tự nhiên.
Cự ấn màu chu sa, lại giống như mà giống gỗ, thậm chí còn có chút giống đất sét, căn bản không cách nào phân biệt ra được là do tài liệu gì đúc thành, nhưng thoạt nhìn thể tích cực kỳ khổng lồ, thậm chí còn cao hơn vài thân người, phải cao tới mười thước! Mà bề rộng cũng phải vài người trưởng thành giang rộng hai cánh tay cũng không cách nào vây quanh.
Một món đồ vật lớn như vậy thoạt nhìn thật có vẻ dọa người, ít nhất Tần Phàm vừa đi vào liền nhìn thấy được nó.
Chỉ là khí tức viễn cổ ẩn chứa bên trong đồ vật kia lại có vẻ thật yếu ớt, thậm chí cơ hồ không thể cảm giác tới, với lực mẫn cảm của Tần Phàm mà cũng chỉ cảm ứng được một tia yếu nhỏ mà thôi, ngay chính bản thân hắn cũng không cách nào phân biệt ra được khí tức che giấu bên trong cự ấn phải chăng là được lưu lại từ thời xa xưa hay không.
Từ khi ở Hắc Hỏa Thành gặp được lão lừa đảo kia, hắn đã biết ở thời đại này cũng có một ít người "tay nghề cao siêu", có thể làm ra một ít cổ bảo giả mạo, cũng thật giống như hàng thật nhưng thực tế là hàng giả.
Nhưng cho dù cự ấn này là hàng giả, thoạt nhìn hình dáng cũng đủ hấp dẫn được người, vì vậy Tần Phàm liền đi tới thật hứng thú đi quanh cự ấn một vòng.
- Di? Bên trên tựa hồ có hai chữ?
Tần Phàm xem xét một hồi, nơi địa phương gần đỉnh cự ấn phát hiện tựa hồ có khắc hai chữ to, nhưng nhìn vào rất mờ nhạt.
- Phiên Thiên?
Tần Phàm chăm chú nhìn lại, nhìn thật lâu, tựa hồ nhận ra được hai chữ này là cổ văn thượng cổ thời đại, nhưng hai chữ này thoạt nhìn điêu khắc cực kỳ bình thường, không hề có chút bút pháp rồng bay phượng múa như những cổ bảo khác, cũng không có cảm giác khí tức cường đại truyền ra, thậm chí có thể dùng từ thô tháo mà hình dung.
Nếu dùng từ ngữ lưu hành trên địa cầu để đánh giá loại chữ này chính là thoạt nhìn thật quê mùa, rất giống như loại vật phẩm thô sơ nào đó.
- Phiên Thiên Ấn?
Trong miệng Tần Phàm thì thầm tự nhủ, tên này nghe qua thật sự uy vũ vô song, tạo hình cũng thật sự dọa người, nhưng hắn lại cảm thấy vật này có vẻ như không quá chân thật.
Loại cảm giác này chính bản thân Tần Phàm cũng không nói rõ nguyên nhân, hoặc là nói cự ấn này cũng không nên gọi là Phiên Thiên Ấn, hoặc là hắn cảm thấy Phiên Thiên Ấn thực sự cũng không nên đặt ở loại địa phương thế này, tóm lại là một loại cảm giác thật phức tạp, nói không rõ ràng.
- Ngươi có biết thứ này từ đâu tới không?
Tần Phàm xem xét một hồi lại nhìn qua Dương Côn lên tiếng hỏi, vừa hỏi vừa không nhịn được vươn tay vuốt ve lên cự ấn, tay vừa tiếp xúc liền có một loại cảm giác mát mẻ truyền tới, tựa hồ như vừa chạm vào trên một khối băng.
- Sao lại như vậy?
Nhưng chỉ một thoáng khi Dương Côn còn chưa kịp trả lời hắn lại cảm thấy hơi hoảng sợ, bởi vì cảm giác truyền tới trên ngón tay từ băng sương biến thành nóng rực, thật chẳng khác gì chạm vào trong cột lửa.
Lúc này sắc mặt Tần Phàm chợt thay đổi, mặc dù cự ấn này thoạt nhìn cực kỳ thô tháo, nhưng chất liệu thần kỳ thật làm cho hắn âm thầm khiếp sợ, chẳng thể trách hắn còn cảm giác ma chủng trong cơ thể cũng có chút dao động với thứ đồ vật này.
Chất liệu của cự ấn không ngờ lại giống như kim, giống như mộc, lại như nước còn giống lửa, lại giống cả thổ!
Là do ngũ hành tổ hợp mà thành!
Tần Phàm chưa từng gặp qua loại vũ khí hoặc là cổ bảo nào lại do loại chất liệu ngũ hành tổ hợp mà thành, còn dung hợp chung một chỗ với nhau như thế.