Đan Vũ Càn Khôn

Chương 643: Đại Phong Thành




Tốc độ cực nhanh, như truy tinh đuổi nguyệt!

Từ địa phương cao như vậy nhảy xuống vẫn có thể bình yên vô sự, phương thức thế này quả thật làm người không thể tin được! Chẳng thể trách trước đó hắn có thể đuổi theo kịp Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình.

Mà lúc này Tần Phàm ôm Phương Tiểu Tình bay qua mấy ngọn núi cao, hoàn toàn không còn nghe được thanh âm của Mộc Thiên Hùng, hơn nữa hắn cũng đã sớm đem trữ vật giới chỉ của Mộc Mộ cùng Mộc Dương vứt bỏ, hắn tin tưởng Mộc Thiên Hùng không thể tiếp tục truy tung.

- Tiểu Tình, thả lỏng một chút, sẽ không ngã đâu.

Tần Phàm cảm nhận được thân thể Phương Tiểu Tình cứng ngắc, cả người sợ hãi co rút, không khỏi cười nói.

Lúc này Phương Tiểu Tình đang ôm chặt eo Tần Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực hắn, thân thể lạnh run, nha đầu này chưa bao giờ bao cao trên không trung, tựa hồ là vô cùng sợ hãi.

- Muội xem đi, những ngôi sao cùng ánh trăng xinh đẹp bao nhiêu.

Tần Phàm thấy phản ứng của nàng, cười ôn nhu nói, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, thần kinh luôn căng thẳng cũng chợt thả lỏng xuống.

Lúc này hắn chợt nhớ tới Tần Li còn ở trong Chân Võ thánh địa, hắn cũng từng cùng Tần Li bay lượn trên trời, nhớ tới một màn kia, trong lòng hắn chợt dâng lên cảm giác ôn nhu.

- Thật đẹp!

Nghe lời nói của Tần Phàm, Phương Tiểu Tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời thật gần trước mắt, trong con ngươi phát ra ánh sáng, dần dần không còn cảm giác sợ hãi.

- Ha ha…

Tần Phàm phát hiện nàng đã buông lỏng tay, lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, không thể không nói dù sao nha đầu vẫn là thiếu nữ xinh đẹp thanh xuân, ôm hắn chặt chẽ như vậy làm hắn có chút không chịu nổi.

- Di?

Nhưng đúng lúc này, trong lòng Tần Phàm chợt động, hắn cảm giác được bên trong trữ vật giới chỉ truyền ra chút cảm ứng đặc thù.

- Sưu…

Tần Phàm vừa mở ra giới chỉ, lập tức nhìn thấy một hộp sắt từ trong bay ra, hào quang bắn ra bốn phía, chính là hộp sắt đã chỉ dẫn cho hắn chỗ của Cửu Long Tháp cùng viên ma chủng thứ tư!

Quang mang sáng ngời chói mắt, thật giống như trong bầu trời đêm xuất hiện tiểu thái dương, bởi vì bay quá gần nên Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình đều không nhịn được phải nhắm mắt lại.

Qua một lúc lâu Tần Phàm cảm giác ánh sáng đã nhu hòa hơn một ít, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.

Hắn vừa mở mắt, liền thấy hộp sắt trôi nổi trên không trung, tản ra kim sắc quang mang ôn hòa khắp bốn phía.

Hộp sắt nhìn vào vốn không có gì nổi bật, bề ngoài cũng thật bình thường, hoàn toàn không có chỗ nào đặc thù.

Nhưng hiện tại hộp sắt đã được mở ra một mặt, một tòa cự tháp hư ảnh hào quang tán phát xuất hiện bên trên hộp sắt.

Tòa cự tháp có chín tầng, có chín đầu kim long hư ảnh xoay quanh, mà mỗi một tầng tạo hình như quỷ phủ thần công, đủ loại ác điểu bạo thú vô cùng sống động cùng uy phong lẫm lẫm, đây chính là Cửu Long Tháp thần bí.

Nhất thời một loại phong cách cổ xưa xa xôi đập thẳng vào mặt.

- Không ngờ là thứ này, chẳng lẽ Cửu Long Tháp có biến hóa mới sao?

Chứng kiến tòa cự tháp xuất hiện, Tần Phàm không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Từ khi lần đầu tiên trong Chân Võ thánh điện hắn cảm ứng được Cửu Long Tháp, hộp sắt đã không còn phản ứng, mà hiện tại đi qua nửa năm thời gian, trên đường hắn đi tìm kiếm Cửu Long Tháp thì hình ảnh này lại xuất hiện.

- Đây là khí tức của viên ma chủng thứ tư!

Nhưng sau một lát, ánh mắt Tần Phàm không khỏi sáng lên, âm thầm vui mừng, bởi vì lần này hắn cảm ứng được bên trong hư ảnh Cửu Long Tháp truyền tới khí tức ma chủng thứ tư càng thêm cường liệt, điều này làm cho hắn cơ hồ có thể khẳng định viên ma chủng thứ tư nằm ở bên trong.

- Di? Loại cảm giác này quả nhiên là ở phương hướng Đại Ly quốc, xem ra ta suy đoán không sai, Cửu Long Tháp quả nhiên là có quan hệ tới sơn cốc thần bí kia!

Một lát sau, Tần Phàm như có cảm ứng nhìn thoáng qua một phương hướng khác, trong lòng thầm nhủ.

Lúc này hắn nhìn Cửu Long Tháp chợt phát hiện không còn mơ hồ như lúc trước, đã rõ ràng hơn rất nhiều, mỗi một tầng hiện lên hoa văn cơ hồ thật rõ ràng nhìn thấy, còn có thể chứng kiến mãnh thú rít gào bên trong, như muốn xông thẳng ra ngoài.

Nhưng ở tầng cao nhất bị che giấu, sương khói quấn quanh, làm cho người ta nhìn không rõ trạng huống bên trong.

- Chẳng lẽ Cửu Long Tháp muốn xuất hiện sao? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Lúc này trong lòng Tần Phàm chợt động, nghĩ tới một loại khả năng. Hắn suy đoán lần này hộp sắt xuất hiện rất có thể biểu thị thời gian Cửu Long Tháp quật khởi đã ngày càng đến gần, đến lúc đó sẽ lao ra khỏi sự ngăn cản của sơn cốc thần bí, xuất hiện trước mặt thế nhân.

- Xem ra ta phải nhanh chóng chạy qua, nếu muốn chỉ sợ phát sinh biến cố!

Tần Phàm thầm nghĩ, mà hộp sắt cũng chậm rãi ảm đạm xuống, hư ảnh Cửu Long Tháp lại quay về trong hộp sắt.

Hộp sắt lại hóa thành bộ dáng như một khối sắt hoàn chỉnh trước kia.

Tần Phàm tiếp lấy, bỏ vào trong trữ vật giới chỉ, hắn nhìn về phương hướng sơn cốc thần bí, đối với việc này tựa hồ cũng đã có quyết định kiên cường hơn rất nhiều.

- Tần Phàm ca ca, đó là vật gì? Muội cảm giác bên trong như có những vật khác, hình như rất nguy hiểm!

Lúc này Phương Tiểu Tình xoay chuyển đôi mắt linh động hỏi.

- Ha ha, muội cũng cảm thấy sao? Đây cũng là mục đích chuyến đi này của ta, sau khi ta đưa muội tới Thần Thú gia tộc, ta sẽ đi tới nơi đó.

Tần Phàm cười nói, hắn biết Thú Linh thể chất của Phương Tiểu Tình rất đặc biệt, chỉ sợ là nàng đã cảm giác được mãnh thú trong Cửu Long Tháp, mà viễn cổ ma tôn ma chủng chính là mãnh thú nguy hiểm nhất.

Khẳng định của Phương Tiểu Tình càng thêm chứng thật ý nghĩ của hắn, khả năng viên ma chủng thứ tư nằm trong Cửu Long Tháp là rất lớn!

Nhưng hắn cũng không thích hợp nói nhiều với Phương Tiểu Tình, chỉ tiếp tục vẫy Chu Tước Dực bay về phía trước, với thực lực hiện tại của hắn, cho dù liên tục phi hành suốt cả đêm cũng không có vấn đề gì lớn, dù sao đi nữa hắn đã bị bại lộ hành tung, không sợ càng bị nhiều người phát hiện.

Mộc Thiên Hùng cũng đã bị hắn bỏ rơi xa phía sau, tạm thời hẳn còn chưa đuổi theo kịp.

Trong quá trình phi hành, Tần Phàm vô tình nhìn thoáng qua lưng bàn tay phải của mình, tử sắc lôi viêm vẫn vô cùng quỷ dị diễm lệ, tựa hồ như sắp bốc cháy, điều này làm cho hắn không khỏi cau mày.

Hắn không biết thứ này ẩn trên người mình rốt cục mang ý nghĩa gì.

Đặc biệt hiện tại hắn đang trên đường đi tìm viên ma chủng thứ tư, quan hệ tới tiền đồ võ đạo ngày sau của hắn, càng không thể có điềm xấu xuất hiện. Có thể nói hình xăm này tồn tại làm Tần Phàm thập phần kiêng kỵ, trong lòng hắn luôn không yên lòng, không biết trong tử sắc lôi viêm có tồn tại "Lôi Thần" gì hay không!

Nhưng hắn cũng không có cách nào giải quyết, cho dù có lo lắng cũng chỉ vô dụng, nhưng trong lòng vừa âm thầm đề phòng vừa nghĩ kế sách ứng đối. Cũng chính vào lúc này hắn lại nhớ tới Cổ Mặc, nếu như có lão nhân kiến thức rộng rãi kia bên người, có lẽ còn có thể giúp hắn giải thích một phần.

Tiếp tục bay về phía trước, cũng không biết bay được bao lâu, dù sao tốc độ thật nhanh, đi qua nhiều rặng núi cao, thậm chí còn vượt qua vài thành trì của Kiền Khôn Đới.

Bầu trời rốt cục đã sáng dần lên.

Lúc này Phương Tiểu Tình đã tìm tư thế thoải mái nằm trong ngực Tần Phàm ngủ thiếp đi.

Nhìn thiếu nữ đang ngủ thật an tường trong lòng mình, trên mặt Tần Phàm hiện lên vẻ ôn nhu, thiếu nữ này tính tình thiện lương, hắn vẫn thật có hảo cảm đối với nàng. Hắn biết Phương Tiểu Tình dù sao chỉ là một võ giả bình thường, vẫn cần giấc ngủ sung túc, cho nên hắn nhìn thấy sắc trời dần sáng liền chuẩn bị xuống đất nghỉ ngơi, nhưng sau đó lại đổi ý bay thêm một lát.

Tuy rằng bay suốt cả đêm làm hắn cũng có chút mỏi mệt, nhưng dù sao thể chất của hắn biến thái, vẫn còn có thể thừa nhận được.

Bay thêm một lát, sắc trời đã hoàn toàn sáng hẳn, phía trước tựa hồ xuất hiện một tòa thành thị cao lớn. Đúng lúc này Tần Phàm chợt phát hiện khu vực nơi đây tựa hồ gió lớn hơn rất nhiều, thậm chí đã ảnh hưởng tới tốc độ phi hành của Chu Tước Dực.

- Phía trước hẳn là Đại Phong Thành đi? Đi qua thành thị này tiếp tục xuyên qua một mảnh núi rừng là tiến vào cảnh nội Đại Khôn quốc.

Tần Phàm nhìn lại tòa thành thị lớn phương xa, trong miệng lẩm bẩm nói.

Đại Phong Thành đúng như tên gọi, bởi vì được xây dựng ngay đầu gió cho nên hàng năm đều có gió lớn thổi qua, nghe nói những võ giả sinh hoạt trường kỳ nơi này đều có đôi chân thật ổn, thậm chí kình khí cũng ngưng thật hơn người thường rất nhiều, vô cùng thần kỳ.

- Tần Phàm ca ca.

Đúng lúc này Phương Tiểu Tình tựa hồ cũng bị trận gió thổi mãnh liệt làm thức tỉnh, chứng kiến mình nằm trong lòng Tần Phàm ngủ suốt một đêm, trên mặt nàng hiện lên nét đỏ ửng.

- Ha ha, đã tỉnh sao? Vừa lúc, chúng ta xuống dưới nghỉ ngơi một chút.

Tần Phàm ôn nhu nói, hắn cảm giác trận gió càng ngày càng mãnh liệt, trong hoàn cảnh như vậy phi hành cực kỳ khó khăn, hơn nữa hắn đã bay liên tục cả đêm, đã đến lúc nên nghỉ ngơi một chút.

Vì thế khi đi tới gần tòa thành thị to lớn, Tần Phàm thu lại Chu Tước Dực, lại lao xuống dưới. Khi hạ xuống mặt đất, hắn nhẹ nhàng thả Phương Tiểu Tình đứng xuống dưới.

- Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.

Tần Phàm thân thiết nói.

- Không cần, chúng ta vào thành trước đi.

Phương Tiểu Tình xoa nhẹ đôi chân tê dại một chút, lắc đầu nói, nàng cũng có lo lắng, tựa hồ không muốn làm chậm trễ thêm nhiều thời gian.

Phương Tiểu Tình đi thử vài bước không có vấn đề, Tần Phàm cũng không kiên trì, chỉ cười cười tùy theo nàng đi tới.

Bên tai vẫn vang lên tiếng gió gào thét mãnh liệt, thổi tung tà áo hai người bay phấp phới. Ở trước mặt là tòa thành thị to lớn, nằm ngay giữa núi cao, nhìn qua như một đầu mãnh thú đang phủ phục, giống như một đạo lá chắn thiên nhiên, đem hai mảnh thiên địa hoàn toàn cách trở lẫn nhau.

Nhưng khi còn chưa đi tới sát cửa thành, Tần Phàm bỗng nhiên có cảm giác tòa thành trì này tựa hồ có chút quỷ dị không tầm thường. Mà làm cho hắn cảm thấy giật mình chính là hắn ở cửa thành cũng cảm giác được vài cỗ khí tức không kém, thậm chí đã đạt tới cảnh giới võ tôn.

Có thể nói thế này, những cường giả võ tôn bình thường đều ở lại bên trong gia tộc, rất ít có cường giả võ tôn đến trông giữ cửa thành, trừ phi đã có chuyện đại sự gì đó xảy ra.

- Tiểu Tình, muội đi sau lưng ta.

Tần Phàm vẫy Phương Tiểu Tình nói, hắn nhìn thấy Đại Phong Thành giống như lâm đại địch, cũng e ngại đi vào trong sẽ có chuyện xảy ra.

Phương Tiểu Tình đáp ứng, nhu thuận theo sát phía sau, hai người nhìn vào thoạt nhìn giống như hai huynh muội.

Bởi vì Tần Phàm cố ý che giấu thực lực, hiện tại thực lực của hắn càng lúc càng tăng thì càng nội liễm, ngay cả Mộc Thiên Hùng vẫn không thể phát hiện được thực lực chân thật của hắn, cho nên hai người đi chung một chỗ cũng không tạo ra chú ý.

- Đứng lại! Hôm nay trong Đại Phong Thành không cho phép bất luận kẻ nào thông qua!

Nhưng ngay khi Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình vừa mới đi tới cửa thành đã bị hai binh sĩ hô quát.

Tần Phàm hữu ý vô ý liếc mắt lên trên tường thành, mà hắn có thể phát hiện vài cường giả võ tôn đều đang khoanh chân ngồi nhắm mắt tu luyện trên tường thành, không chú ý nhiều tới chuyện bên dưới.

- Huynh muội chúng tôi đi đường suốt đêm, hiện tại đã rất đói bụng, hi vọng hai vị đại ca châm chước một chút.

Sau đó hắn liền cười đem hai túi kim nguyên nhét vào trong tay binh sĩ thủ vệ, hiện tại hắn cũng không muốn gây ra thêm phiền toái.

- Đi thôi, hôm nay các ngươi không thể thông qua, ngày mai lại tới đi.

Hai binh sĩ nhìn thấy kim nguyên vẫn tiếp nhận, nhưng lại phất phất tay nói.

- Hai vị đại ca châm chước dùm một chút đi.

Tần Phàm thấy hai người thu kim nguyên nhưng vẫn không chịu cho đi, không khỏi khẽ cau mày, nhẫn nhịn tiếp tục nói, thật sự hắn không muốn sinh thêm sự cố.

- Bảo ngươi đi thì đi nhanh, nếu không đi thì không cần đi nữa!

Một binh sĩ tướng mạo hung ác kiêng kỵ nhìn lên tường thành, sau đó vung vung tay đe dọa hai người Tần Phàm.

- Cút ngay!

Tần Phàm thấy người kia muốn động thủ đẩy Phương Tiểu Tình, sắc mặt trầm xuống, trong miệng quát!

Tính tình của Tần Phàm luôn thích giúp đỡ người khác, rất ít chủ động đi gây chuyện.

Kỳ thật hắn cũng biết Kiền Khôn Đới là vùng đất hỗn loạn, đều do thế lực cá nhân tự chiếm lĩnh, mỗi một tòa thành thị nơi này nếu không có tiền thì rất khó làm việc, cho nên hắn vừa đến đã biết điều đưa ra kim nguyên.

Nhưng lần này hắn thấy hai binh sĩ vừa thu kim nguyên của mình nhưng lại làm như không có việc gì đuổi mình rời đi, thậm chí còn muốn xô đẩy Phương Tiểu Tình, điều này làm hắn lập tức nổi giận.

Hơn nữa bởi vì hành tung của hắn đã bị bại lộ, đang lo lắng Mộc Thiên Hùng thậm chí là Kiền Kinh Tần gia sẽ đuổi theo, hắn vội vã vượt qua Đại Phong Thành lại càng cảm thấy trong lòng thật buồn bực, không muốn tiếp tục khách khí với hai tên binh lính càn quấy kia.

- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?

Hai binh lính thủ vệ nhìn thấy Tần Phàm cũng dám quát mắng đối với bọn họ, không nhịn được giật mình nhìn Tần Phàm, phảng phất như không tin tưởng.

- Ta bảo các ngươi cút ngay, bàn tay nào dám chạm vào muội muội của ta, ta lập tức liền chặt đi xuống!

Tần Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người lạnh giọng nói, hắn không muốn gây ra nhiều phiền toái, nhưng nếu những người này còn không cho qua, hắn chỉ có thể cứng rắn xông qua.

- Hừ, tiểu tử, ngươi nghĩ muốn ngang ngược tại Đại Phong Thành? Ngươi muốn chết!

Lúc này cả hai binh sĩ đều nghe thật rõ ràng, nhất thời mắt lộ hung quang hừ lạnh nói, một người rút trường đao quơ quơ trước mặt Tần Phàm, ý vị uy hiếp vô cùng rõ ràng.

- Vị thiếu niên này, ta khuyên ngươi không nên đối lập với bọn họ, cuối cùng chỉ nếm thiệt thòi mà thôi.

Lúc này ở cửa thành có nhiều mạo hiểm giả đều đang đợi vào thành, trong đó có người hảo tâm thấy biểu hiện của Tần Phàm lỗ mãng, nghĩ hắn là một ít đệ tử thế gia chưa từng trải qua lịch lãm nên lên tiếng khuyên nhủ.