Đan Vũ Càn Khôn

Chương 574: Bạch Thủ Kim Quan Ưng




Lúc này Tần Phàm tự nhiên đang bắt đầu chuẩn bị bữa tối rồi, từ khi sau khi tu luyện Trù Đao, hắn đối với trù nghệ ngược lại rất có hứng thú, thậm chí khi mình làm ra đồ ăn ngon cũng cảm thấy rát thành tựu. Đặc biệt là thịt kho tàu lợn rừng, hắn hôm nay xem như đã có chút thuần thục, hơn nữa mỗi một lần chế biến thức ăn đều lý giải thêm một chút về Trù Đao, dần dà, hắn liền lấy đó làm niềm vui.

Một bên chuẩn bị củi lửa, trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua thiếu nữ đang rửa mặt bên dòng suối không khỏi âm thầm cảm thấy có chút kinh diễm.

Phương Tiểu Tinh lúc này đã khôi phục lại nữ trang, chiếc váy bằng vải thô không đủ để che đây tư thái thanh xuân thướt tha, một lát sau, nàng tựa hồ đã rửa mặt xông, hếch lấy vòng eo hết sức nhỏ nhắn mềm mại, tiếp theo nhẹ hất mái tóc dài như thác kia lên, bộ bộ giai nhân suối đồ kia như mộng như vẽ, đẹp không sao tả xiết.

Thiếu nữ trước mắt tuy không cao nhã hào phóng như Tần Li, không lãnh diễm động lòng người như Kỷ Huyên Nhi, cũng không tinh quái như Thái Ngọc nhưng nàng lại khiến người ta như muốn yêu thương Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Củi lửa đã cháy bùng, con lợn rừng nhỏ phấn nộn kia cũng bị Tần Phàm xuyên qua người, bắt đầu chậm rãi nướng lên. Theo ngọn lửa hỏa hồng' sắc phun ra nuốt, trên làn da nó dần dần xuất hiện màu vàng óng, một loại tiên hương chậm rãi tản mát trong rừng cây.

- Tay nghề Phạm đại ca thật tốt, mùi vị kia thật là thơm. . .

Một lát sau, Phương Tiểu Tinh đã rửa mặt xong, nghe thấy hương khí ngạt ngào kia không khỏi đi tới đống lửa, nhíu cái mũi nhỏ, thanh tú động lòng người nói.

Từ Nhạn thành đi ra cũng đã ba bốn ngày, trong khoảng thời gian này, Tần Phàm và thiếu nữ gọi là Phương Tiểu Tinh này cũng đã có chút quen thuộc, thiếu nữ này nói chuyện cũng lớn mật hơn một chút, không còn thẹn thùng như trước nữa.

Bất quá Tần Phàm vì không muốn phiền toái nên đã cố ý che giấu tên thật của mình, hắn nói cho Phương Tiểu Tinh tên mình là Phàm Tần, chính là do hai chữ Tần Phàm đảo lại.

- Ha ha, chờ một t lát, rất nhanh có thể ăn rồi.

Tần Phàm lúc này giống như đang luyện chế đan dược vậy, tập trung tinh thần nướng đầu lợn rừng trong tay, thấy Phương Tiểu Tinh đã đi tới liền vừa cười vừa nói.

Trong mấy ngày qua, hắn phát hiện Phương Tiểu Tinh tuy rằng trên người đúng như là có một loại khí tức thần bí như lời Cổ Mặc nói, nhưng tâm địa quả thật không xấu, ngoại trừ tương đối thẹn thùng ra cũng tương đối dễ ở chung, cho nên hắn cũng lộ ra hiền lành hơn rất nhiều. Dù sao đối phương chỉ là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi mà thôi, không cần phải so đo quá nhiều với nàng.

Trong lúc vô tình liếc tới Phương Tiểu Tinh đang đến gần, phát hiện nàng lúc này vì mới rửa mặt xong không lâu cho nên trên mái tóc dài còn vương nước, giọt nước mát kia chậm rãi theo cổ nàng chảy xuôi xuống, một cổ khí tức thanh xuân bức nhân đập vào mặt.

Hơn nữa lúc này vết bẩn trên mặt thiếu nữ cũng đã rửa ráy sạch sẽ, khôi phục lại thân nữ nhi, hai con ngươi tinh khiết, chiếc mũi nhỏ cao nhọn, tươi mát như một vòng bạc hà, khiến người không khỏi kinh diễm.

Tần Phàm vội vàng chỉnh lại thần sắc, không hề nhìn thiếu nữ kiều diễm kia nữa, chỉ là toàn tâm chế biến mỹ thực trong tay.

Híz-khà-zzz

Mà vừa vặn lúc đó, bỗng nhiên trên bầu trời truyền đến một tiếng thanh thúy kéo dài, Tần Phàm ngẩng đầu nhìn lại, liền trông thấy một đàu Tiểu Ưng đầu bạc từ trên bầu trời dùng tốc độ cực nhanh đáp xuống.

- Coi chừng.

Tần Phàm đầu tiên nhìn lại, liền phát hiện đó là một Tiểu Ưng đầu bạc, tựa hồ là một yêu thú thập phần lợi hại, hắn vội vàng nhắc nhở Phương Tiểu Tinh.

- Phạm đại ca không cần lo lắng, đầu Tiểu Ưng này là do ta thuần dưỡng đấy.

Bất quá lúc này Phương Tiểu Tinh lại hơi có chút hưng phấn khẽ cười nói, trông thấy Tiểu Ưng đầu bạc kia đáp xuống, nàng ngược lại vươn cao hai tay lên đón.

- Thuần dưỡng sao?

Tần Phàm hơi kinh hãi, không thể tưởng được thiếu nữ này lại có năng lực như vậy.

- Tên của nó gọi là tiểu Chiêu.

Rất nhanh, Tiểu Ưng kia đã từ trên bầu trời lao xuống vào ngực Phương Tiểu Tinh, Phương Tiểu Tinh thân mật vuôt ve lấy lông vũ nó liền mỉm cười giới thiệu cho Tần Phàm.

- Đầu này dĩ nhiên là Bạch Thủ Kim Quan Ưng!

Lúc này thời điểm trong tai truyền đến thanh âm kinh ngạc của Cổ Mặc:

- Bạch Thủ Kim Quan Ưng tốc độ bay rất nhanh, hơn nữa miệng có thể phun ra tia chớp ki sắc, lúc ấu sinh đã yêu thú phi hành lục cấp, nếu thành thục thậm chí có thể trực tiếp tiến hóa thành yêu thú thất cấp! Nha đầu kia thực cực kỳ khủng khiếp, lại có thể thu phục yêu thú mạnh mẽ như vậy!

Tần Phàm nghe vậy, càng lần nữa giật mình, hắn nhìn về phía Tiểu Ưng đầu bạc trong ngực Phương Tiểu Tinh, quả nhiên phát hiện ánh mắt Tiểu Ưng vô cùng lợi hại, trên đầu mọc ra một cái kim quan, uy phong ào ào.

- Một thiếu nữ chỉ có thực lực võ giả lại có thể thu phục yêu thú lục cấp Bạch Thủ Kim Quan Ưng thực lực tương đương Linh Vũ sư ? (.

Lúc này trong nội tâm Tần Phàm đối với thân phận thật sự của thiếu nữ trước mắt càng thêm hiếu kỳ, bất quá vì hắn cũng che giấu thân phận nên tự nhiên sẽ không hỏi người khác quá nhiều.

- Tiểu Chiêu, ta biết ngay ngươi sẽ tìm được ta mà!

Lúc này Phương Tiểu Tinh nói chuyện với Tiểu Ưng đầu bạc trong lòng ngực, nó tựa hồ cực kỳ hưởng thụ nàng vuốt ve, đầu yêu thú lục cấp hung danh hiển hách vào lúc này vậy mà lộ ra ôn thuần như thế, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

- Đầu Tiểu Ưng này thoạt nhìn tựa hồ không tầm thường.

Nhìn một hồi, Tần Phàm thử mở miệng hỏi.

- Không dối gạt Phạm đại ca, đây là một đầu yêu thú lục cấp Bạch Thủ Kim Quan Ưng, mà ta. . . Cũng đích thật có chút năng lực đặc thù.

Nghĩ một lát, Phương Tiểu Tinh nhỏ giọng nói.

- Năng lực đặc thù?

Tần Phàm ngẩng đầu lên nhìn về phía Phương Tiểu Tinh.

- Đúng vậy, ta có thể câu thông với một ít yêu thú, chúng đều rất ưa thích ở cùng ta, đặc biệt là tiểu Chiêu, nó giống như muội muội của ta vậy, nó một mực không chịu rời khỏi ta, khỏa hạt châu nhỏ kia chính là nó đưa cho ta đấy.

Lại do dự một hồi, Phương Tiểu Tinh vẫn quyết định nói bí mật này cho Tần Phàm biết.

- Có thể câu thông với yêu thú, hơn nữa có thể khiến cho yêu thú sinh ra hảo cảm với mình, không dùng vũ lực liền có thể đủ phục tùng?

Nghe vậy, Tần Phàm tựa hồ nghĩ tới gì đó.

- Đúng vậy, cũng vì nguyên nhân này ta mới không thể không rời khỏi Đại Kiền quốc. . . Bởi vì có người phát hiện ta có năng lực như thế, muốn ta giúp bọn họ thu phục nhiêu yêu thú, nhưng ta không muốn làm như vậy. . .

Phương Tiểu Tinh lúc này cúi đầu xuống nói, sau đó lại ngẩng đầu điềm đạm đáng yêu:

- Cho nên ta xin nhờ Phạm đại ca nhất định phải đưa ta đến Thần Thú gia tộc, nghe nói chỉ có bọn hắn mới có thể che chở ta.

- Nguyên lai nha đầu kia là trời sinh Thú Linh thể chất, đối với yêu thú có lực tương tác trời sinh, trách không được ta một mực cảm thấy nàng không bình thường.

Lúc này Cổ Mặc như bừng tỉnh đại ngộ.