Đan Vũ Càn Khôn

Chương 466: Thư giãn một tí (2)




Bởi vì vừa rồi khi quyết chiến với bọn Nhiếp Bá thần kinh của hắn đã kéo căng lên rồi, giờ vừa vặn có thể thư giãn một chút trước kia bước vào quyết chiến tràng.

Chỉ với khi thế áp bách của Dư Quái thì Tần Phàm đãcó thể cảm giác hắn còn yếu hơn Vương Động trước kia một chút, chứ đừng nói chi đến áp bách do bọn người Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên liên thủ thi triển. Tần Phàm hiện giờ tinh thần ý chí đã vô cùng kiên định, hắn thậm chí tự tin gặp phải Võ Tôn Tần Húc của Càn Kinh Tần gia cũng không e ngại tinh thần áp bách ủa hắn.

Nói cách khác, "thế" của Võ Tôn đã rất khó ép được hắn.

- Ngươi không coi ta ra gì sao?

Dư Quái thấy Tần Phàm lộ ra thần sắc nghiền ngẫm như vậy liền giận tím mặt, bất quá hắn cũng biết cảm ngộ của mình ở phương diện khí tràng không được, vậy nên cũng không kiên trì nữa, chỉ đạp mạnh dưới chân một cái trực tiếp phóng tới Tần Phàm.

- Ha ha, tốc độ của ngươi quá chậm.

Trải qua một loạt tôi luyện vừa rồi, Lưu Tinh Bộ của Tần Phàmđã trở nên càng thêm hoàn mỹ, lúc này hắn như đang nhàn nhã dạo chơi mà tránh khỏi công kích của Dư Quái, mượn đó để khiến trạng thái tinh thần của mình bình tĩnh lại.

- Tiểu tử, ngươi thật ngông cuồng!

Dư Quái tức giận, lần nữa đạp mạnh dưới chân, cả mặt đất xuất hiện một cái hố to, lần nữa phóng về phía Tần Phàm.

Nhưng tốc độ của hắn thực sự kém Tần Phàm quá xa, ngay cả ống tay áo Tần Phàm cũng không đụng vào được.

- Tần Phàm, có gan ngươi chớ né, chính diện đánh một kích với bổn đại gia.

Dư Quái thấy mấy lần đều không đánh tới Tần Phàm, cũng biết tốc độ của mình kém Tần Phàm khá xa, liền dừng lại trừng mắt quát với Tần Phàm.

- Ha ha, Dư Quái cái tên ngốc này, hiện giờ Tần Phàm không ra tay giết hắn, hắn còn không biết cảm kích, lại còn muốn khích Tần Phàm ra tay nữa?

- Thực là muốn chết ah.

- Ai, tên này thật xui xẻo tận cùng.

Nhìn đến đây, người xem trên quảng trường càng vui vẻ hơn. Tần Phàm ngay cả công kích mạnh nhất của Nhiếp Bá là Cực Nguyên Ly Hỏa Trảm cũng có thể phá vỡ, đã được xem là đệ nhất công kích mới. Nhớ tới tình cảnh khủng bố khi Vạn Ngưu Trùng Chàng va chạm với Cực Nguyên Ly Hỏa Trảm, bọn hắn cũng hiểu Hắc Đại Cá Dư Quái kia thực sự có chút đáng thương.

- Muốn chính diện đánh một kích với ta cũng có thể, chỉ là ta không dám cam đoan ngươi còn sống không nữa.

Tần Phàm giương mắt nhìn Hắc Đại Cá kia, chẳng biết tại sao, hắn lại cảm thấy đối phương có chút thuận mắt, cũng không muốn giết chết đối phương lắm. Bất quá nếu đối phương kiên trì, hắn cũng đành phải giải quyết sớm một chút, sau đó tiếp tục tiến vào quyết chiến tràng.

- Ha ha, tiểu tử, không thể không nói, ngươi thật sự rất cuồng, quả thật giống như đúc lúc ta vừa tiến vào Thánh Địa, khi đó ta cũng ỷ vào công kích của mình tương đối mạnh cho là mình chính là đệ nhất thiên hạ rồi.

Nghe được lời Tần Phàm nói, Dư Quái không khỏi nở nụ cười:

- Tần Phàm, tốc độ của ngươi đích thật không tệ, cũng như ta năm đó, cũng chỉ là có một phương diện mạnh hơn bình thường thôi, nhưng công kích ngươi không có khả năng bì kịp ta được.

- Thật sao?

Tần Phàm như cười cười, cảm thấy có chút thú vị.

- Tiểu tử, không sợ nói cho ngươi biết, năm đó ta chưa tiến vào Thiên Cơ Đỉnh đã có danh xưng là đệ nhị công kích, không sai biệt lắm với Nhiếp Bá. Giờ ta đã tiến nhập Thiên Cơ Đỉnh hơn một năm, có lẽ Nhiếp Bá giờ đã kém ta rồi.

Dư Quái trông thấy Tần Phàm không quá tin tưởng liền tiếp tục có chút đứng đắn nói.

- Ah? Vậy lực công kích ngươi mạnh như vậy lại nói cho ta biết, không sợ ta lật lọng không so đấu công kích với ngươi nữa sao?

Vui vẻ trên mặt Tần Phàm càng đậm, hắn không thể tưởng được Hắc Đại Cá trước mặt này còn một mặt "Đáng yêu" như vậy. Ngay cả Nhiếp Bá cũng đã chết trên tay hắn, người trước mắt này tự nhiên không cần sợ.

- Vậy ngươi có thể không so, kỳ thật ta cũng không muốn lắm.

Dư Quái kia lại trừng mắt nói, trông thấy tốc độ Tần Phàm nhanh như vậy, hắn cũng đã bỏ qua chủ ý tiếp tục cướp bóc trước kia.

- So chưa sao không so, vậy ngươi tiếp chiêu!

Tần Phàm mỉm cười, sau đó liền trực tiếp đạp mạnh dưới chân, một quyền đánh tới Dư Quái. Hiện giờ thời gian cũng không còn nhiều lắm, hắn đã cảm giác được xa xa có người đang chạy về phía bên này, vậy nên cũng không muốn dây dưa với đối phương nữa.

- Tiểu tử ngươi vậy mà đánh lén

Trông thấy Tần Phàm nói động thủ tựu động thủ, Dư Quái hơi kinh hãi, hơn nữa tốc độ Tần Phàm cực nhanh, đảo mắt đã đến trước mặt hắn, hắn liền vội vàng nghênh tiếp.

Nhưng Dư Quái này là một người có thiên phú, chính là thập phần mẫn cảm với uy lực của kình khí. Nắm đấm Tần Phàm còn chưa đến, hắn liền cảm thấy một cổ cự lực phô thiên cái địa mà đến, Man Ngưu kình của Tần Phàm vẫn chưa hoàn toàn bạo phát hắn đã hoảng sợ.

Bởi vì hắn phát hiện, công kích của đối phương mình căn bản không đỡ được, trực giác nói cho hắn biết, nếu như liều mạng thì hắn dù không chết cũng trọng thương.

- Đợi một chút, ta cho ngươi yêu tinh hạch.

Dư Quái vào lúc này cuống quít thu hồi công kích la lớn, sau đó cả người lăn qua một bên, cộng thêm Tần Phàm vốn cũng không định hạ sát thủ, từ đó mới khiến hắn tránh khỏi một kiếp.

Oanh!

Ngay khi Dư Quái vừa lăn được chừng ba mét thì một âm thanh điếc tai nhức óc vang lên bên tai hắn, thậm chí kình phong còn khiến gương mặt hắn đau rát. Hắn lại nhìn về chỗ trước kia, liền phát hiện chỗ đó đã bị đánh ra một cái hô sâu, đen kịt, tựa hồ có thể nuốt cả người hắn vào vậy.

Hắn lập tức cảm giác lưng rét lạnh, âm thầm may mắn mình đã né nhanh, nếu không hậu quả không thể lường được.

- Giao ra sớm một chút không phải được rồi sao, cần gì lãng phí thời gian của nhau.

Lúc này Tần Phàm thu hồi công kích, nhàn nhạt nói. Vừa rồi nếu không phải hắn đã hạ thủ lưu tình vậy thì Dư Quái cũng không có khả năng tránh thoát rồi.

- Cái này... Đây là yêu tinh hạch của ta.

Nhớ tới trực giác nguy hiểm kinh khủng vừa rồi, ánh mắt Dư Quái nhìn về phía Tần Phàm trở nên kiêng kị và sợ hãi hơn nhiều, hắn thật không ngờ người trước mắt chỉ mới tiến vào Chân Vũ thánh địa nửa năm đã có được lực công kích khủng bố như thế. Lúc này hắn không dám chần chờ nữa, liền tranh thủ dâng tất cả yêu tình hạch của mình lên cho Tần Phàm.

- Ta chỉ muốn một khỏa là được rồi.

Tần Phàm giương mắt nhìn Hắc Đại Cá trước mắt, lạnh nhạt. Hắn cũng không phải người hiếu sát, hơn nữa hắn đối với Hắc Đại Cá vẫn tương đối thưởng thức, giờ Dư Quái đã nguyện ý giao ra yêu tinh hạch, hắn cũng không muốn lại làm khó hắn. Sau đó hắn tùy tiện cầm một khỏa yêu tinh hạch, liền lần nữa đi lên cái bục trước kia.

Tuy rằng hắn lúc này bức lui Dư Quái nhưng cũng không buông lỏng cảnh giác, đây cũng là khảo nghiệm cuối cùng của hắn với Dư Quái, nếu lúc này Dư Quái dám đánh lén, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.