Đan Vũ Càn Khôn

Chương 248: Bí địa trong núi




- Nghe nói cánh hoa và lá của Tạo Hóa Kim Liên này đều vô cùng cứng rắn, coi như là Võ Thánh đích thân đến cũng không cách nào phá hư, muốn thu vào trữ vật giới chỉ là không có khả năng, ngươi xem chuẩn thời cơ, trực tiếp lấy Tạo Hóa Liên Chủng, có thể cướp được vài hạt là tốt lắm rồi.

Cổ Mặc nói ra.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, trong nội tâm cũng có chút hưng phấn lên. Một hạt sen là một trăm năm tuổi thọ, hơn nữa đối với hắn là luyện dược sư mà nói, khẳng định sẽ có những công dụng khác.

Đáng giá liều mạng!

- Ồ?

Nhưng vào lúc này, hắn lại đột nhiên cảm thấy viên Ma chủng thứ ba lần nữa truyền đến cảm ứng vô cùng mãnh liệt.

- Chẳng lẽ trùng hợp như vậy, viên Ma chủng thứ ba cũng ở phụ cận nơi đây?

Tần Phàm nhướng mày, sau đó ánh mắt nhạy cảm của hắn bắt đầu xem xét bốn phía, rất nhanh ở một sơn thể phụ cận, phát hiện một huyệt động ẩn nấp.

Huyệt động này cũng không phải rất lớn, hơn nữa dây leo quấn quanh, cùng sơn thể chung quanh một sắc, lộ ra thập phần ẩn nấp, nếu như không phải hắn dựa vào cảm ứng, cũng rất khó phát hiện.

Tần Phàm nhìn huyệt động kia, càng rõ ràng cảm giác được bên trong truyền đến cảm ứng mãnh liệt.

- Lúc trước phát hiện viên Ma chủng thứ nhất là giấu ở dưới mặt đất, chẳng lẽ viên Ma chủng thứ ba này cũng giống như vậy?

Trong nội tâm Tần Phàm thầm nghĩ, hắn biết rõ Ma chủng này hoàn toàn chính xác không có khả năng hiện ra ở địa phương dễ làm người khác chú ý.

- Tiểu tử, thế nào?"

Lúc này Cổ Mặc cũng phát hiện Tần Phàm khác thường, vì vậy hỏi.

- Ta tựa hồ phát hiện tung tích của viên Ma chủng thứ ba.

Tần Phàm trầm giọng nói, lúc này có hai lựa chọn bày ở trước mặt của hắn, một cái là trước đi tìm Ma chủng, thứ hai là trước đợi Tạo Hóa Kim Liên nở rộ.

- Đã như vầy, vẫn là trước đi tìm được Ma chủng kia, theo bản Võ Thánh đoán chừng, Tạo Hóa Kim Liên này còn phải đợi một thời gian ngắn nữa mới có thể nở rộ, nếu như ngươi có thể tìm được viên Ma chủng thứ ba, thời điểm cướp đoạt Tạo Hóa Liên Chủng cũng có thể có nắm chắc nhiều hơn.

Cổ Mặc trầm ngâm một hồi nói ra. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, đối diện tất cả đều là Linh Vũ sư, coi như mình lấy được Tạo Hóa Kim Liên, muốn rời khỏi cũng không dễ dàng.

Hắn chỉ là một Tiên thiên Võ sư, vẫn là quá yếu, chỉ có thể dựa vào Cổ Mặc. Nhưng nếu như đối diện có người tinh thông tinh thần công kích, Cổ Mặc cũng khó có thể phát huy thực lực, lại có người Trấn Yêu thành tùy thời có khả năng chạy đến.

Cho nên, hết thảy tốt nhất vẫn là dựa vào chính mình.

Nghĩ đến tận đây, Tần Phàm lặng yên nhảy đến trên một thân cây khác, chậm rãi tới gần huyệt động che giấu. Đứng ở trước huyệt động, hắn hít sâu một hơi, sau đó cẩn thận chui vào.

Gặp được cái gì, hết thảy còn là không biết.

Tiến vào huyệt động che giấu kia, Ma chủng truyền đến khí tức càng thêm mãnh liệt, Tần Phàm cảm giác được Thủy Nguyên Ma chủng trong cơ thể cùng Hỏa Nguyên Ma chủng vào lúc này cũng bắt đầu phát ra một loại chấn động nguyên thủy.

Lấy Dạ Minh Châu ra, trong thông đạo lập tức trở nên sáng lên. Sau đó Tần Phàm liền phát hiện huyệt động này tuy hơi chật vật, nhưng đường đi không quá gập ghềnh khúc chiết, hai bên đều là thạch bích bóng loáng, trên thạch bích thường cách một đoạn sẽ có một ít ký hiệu điêu khắc cổ quái, thoạt nhìn hoàn toàn không cách nào minh bạch ý nghĩa trong đó, nhưng như vậy ngược lại làm nơi này nhiều thêm vài phần cảm giác thần bí.

- Chính là chỗ này.

Tần Phàm đè ép phản ứng mãnh liệt dị thường xuống, hít sâu điều chỉnh trạng thái bản thân, lúc này mới tiếp tục đi đến bên trong.

Kế tiếp đến tột cùng sẽ gặp được cái gì, hắn cũng không biết, hắn phải để ình tùy thời ở trạng thái tốt nhất, mới có thể ứng đối các loại sự kiện đột phát.

- Xem ra đây là đường đi thông vào lòng ngọn núi này.

Nhìn nhìn bên trong, Tần Phàm trầm ngâm nói. Hắn vừa mới lúc tiến vào đã quan sát qua, ngọn núi này thập phần cao lớn, cao vút trong mây, ở chân núi thậm chí nhìn không tới đỉnh núi, mà hang động này lại cách mặt đất hơn 100 trượng.

Cái thông đạo này một mực đi thông lòng núi, giống như là một đường hầm, thần bí tĩnh mịch, không biết đường như vậy đến tột cùng sẽ dài bao nhiêu, cũng không biết cuối đường sẽ là cái gì.

Giờ khắc này, Tần Phàm rất có một cảm giác dò xét di tích cổ.

- Lão đầu, ngươi có thể cảm giác được trong này có đồ vật gì đó không? Có khí tức tánh mạng gì không?

Tần Phàm đi ước chừng một khắc chung, lại phát hiện thạch bích hai bên thông đạo này y nguyên không có thay đổi gì, đều là bóng loáng cùng ngẫu nhiên có thể chứng kiến ký hiệu cổ quái, cái này để cho hắn có một ảo giác dậm chân tại chỗ.

- Linh hồn chi lực của ta giống như bị cái gì đó cách trở, không có cách nào cảm giác được tình hình bên trong.

Cổ Mặc lắc đầu nói ra:

- Bất quá ta ngược lại là cảm giác được bên trong so với nơi đây sẽ càng thêm rộng lớn cùng trống trải.

- Trong này có cái gì nhỉ?

Tần Phàm nhíu mày, nhưng lại cảm giác được Ma chủng truyền đến cảm ứng càng ngày càng mãnh liệt, huyết dịch toàn thân hắn vào lúc này cũng tựa hồ bị hấp dẫn, để cho hắn không khỏi nhiệt huyết quay cuồng.

- Ồ? Phía trước giống như có chút ánh sáng.

Vòng qua một chỗ ngoặt, Tần Phàm chợt thấy phía trước tựa hồ truyền đến một ít hào quang, hắn thu hồi Dạ Minh Châu, phát hiện thật là có ánh sáng truyền đến, bất quá tựa hồ cũng không phải rất sáng, như là hào quang do Dạ Minh Châu phát ra.

- Cái thông đạo này rất nhanh sẽ đến cuối cùng rồi.

Tần Phàm nhịn xuống rung động trong lòng, cẩn thận đi về phía trước, chẳng biết tại sao, vào lúc này hắn tựa hồ ẩn ẩn cảm thấy một cổ uy nhàn nhạt áp.

- Bóng người!

Đi tới một đoạn, hai mắt Tần Phàm đột nhiên ngưng tụ, vào lúc này hắn chứng kiến một góc cua ở thông đạo phía trước, xuất hiện hai bóng dáng, tựa hồ là tay cầm trường đao đứng ở góc cua mai phục mình.

- Sao bản Võ Thánh không có cảm ứng được có khí tức sinh mạng nhỉ?

Cổ Mặc có chút nghi hoặc nói:

- Hơn nữa một chút hô hấp cùng tiếng tim đập cũng không có.

Oanh!

Cổ Mặc lời còn chưa dứt, Tần Phàm liền oanh ra một quyền về phía trước, một hư ảnh trâu điên thành hình trên không trung, đánh tới bóng người kia, tiếng vang cực lớn chấn động trong thông đạo, còn phá vỡ vách tường một góc nhỏ.

Bành!

Sau đó là thanh âm vật cứng ngã xuống đất truyền đến.

- Ha ha, tiểu tử ngươi làm bản Võ Thánh cười chết mất...

Sau một khắc, tiếng cười của Cổ Mặc lọt vào trong tai.

Tần Phàm nhìn bóng người ngã xuống đất kia, lại phát hiện đây chẳng qua là một tượng nặn cao hơn hai mét, cái điêu khắc này tựa hồ là một sĩ binh, người mặc trọng giáp, tay cầm trường đao, điêu khắc rất sinh động, thoạt nhìn thật là như một đao thủ đang mai phục.

Làm mình sợ bóng sợ gió một hồi, Tần Phàm cũng không khỏi mặt lộ xấu hổ.

Tiếp tục đi tới, Tần Phàm liền phát hiện lối đi cuối cùng kia dần dần khoáng đạt, sau đó hắn ở địa phương tượng nặn ngã xuống đất kia, nhìn thấy hai đại môn kim sắc đóng thật chặc.

- Cái này là địa phương nào? Chẳng lẽ Ma chủng đang ở bên trong?

Tần Phàm ngẩng đầu nhìn đại môn kim sắc to lớn kia, thượng diện kim lóng lánh, lộ ra tôn quý bất phàm, mặt ngoài còn có một chút phù điêu cổ quái, nhưng mà không cách nào phân biệt là có ý gì.

- Thoạt nhìn có điểm giống cung điện, bất quá ta đoán hẳn là lăng mộ của một đại nhân vật nào đó.

Lúc này Cổ Mặc cũng quan sát thoáng một phát, sau đó nói.

- Mở không ra, chỉ có thể thử dùng bạo lực oanh mở nó.

Tần Phàm dùng sức đẩy đại môn kia, nhưng lại cảm giác không chút sứt mẻ.

- Tam trọng Man Ngưu xông!

Tần Phàm quát khẽ một tiếng, hư ảnh trâu điên cực lớn đánh tới đại môn kim sắc.

Ầm ầm!

Tro bụi rơi xuống, nhưng đại môn lại không có một điểm tổn hại, thậm chí ngay cả buông lỏng cũng không có.

- Cái này...

Tần Phàm giật mình, vừa rồi hắn cơ hồ dùng hết toàn lực, nhưng cái đại môn này vậy mà không có phản ứng chút nào!

- Lại đến!

Lại giằng co mấy lần, nhưng vẫn không có bất cứ hiệu quả nào.

- Để cho bản Võ Thánh đến thử xem!

Lúc này Cổ Mặc nói.

Bành!

Một đạo hắc hỏa lao tới đại môn.

- Thậm chí ngay cả hắc ấn cũng không có lưu lại?

Cổ Mặc cũng không khỏi trừng tròng mắt, có chút không dám tin, tuy uy lực hắc hỏa này còn không có khôi phục đến đỉnh phong, nhưng hôm nay ngay cả lục cấp yêu thú cũng có thể đốt thành tro bụi, nhưng đối với cái đại môn này, vậy mà không có bất kỳ tác dụng!

- Cuối cùng là cái địa phương quỷ gì! Ngay cả cửa cũng khó đối phó như vậy.

Tần Phàm không khỏi mắng, Ma chủng này rõ ràng rất có thể đang ở bên trong, nhưng mà không cách nào mở cửa được, cái này để cho hắn không khỏi có chút ủ rũ ngồi ở trước cửa.

- Những phù điêu này... hình như là Cửu Cung đồ?

Mà thời điểm Tần Phàm ngồi xuống, lơ đãng ngẩng đầu lên, đột nhiên trong nội tâm khẽ động, phát hiện những phù điêu kỳ lạ kim sắc trên đại môn tựa hồ có chút quen mắt.

Theo sách cổ ghi lại, thời điểm Đại Vũ trị thủy, nhánh sông Lạc Thủy ở bên trong Hoàng Hà, có một ngày đột nhiên hiện ra một con Hắc Quy.

Lúc ấy, Đại Vũ cùng binh sĩ trị thủy đang ở bờ sông xem xét tình hình Lạc Hà giang, thương nghị đại kế thống trị Hoàng Hà, thấy Hắc Quy hành tẩu trên mặt nước, bơi qua bơi lại, thân hình nó khổng lồ, giáp bối bình tròn.

Lại gần cẩn thận quan sát, phát hiện trên giáp có ghi chín điểm đồ án. Đại Vũ cho các binh sĩ ghi lại bố cục đồ án, mang về nghiên cứu, cái này là Cửu Cung đồ nguyên thủy nhất.

Mà Đại Vũ nghiên cứu phát hiện, chín loại hoa điểm số này đúng lúc vừa đến cửu tinh cửu nguyệt, tất cả vị trí xếp đặt cũng cực kỳ tinh xảo, tung hoành sáu tuyến, cùng hai đường chéo bên trên đều đúng mười lăm, đã cân đối đối xứng, lại thâm sâu ảo diệu, lại chẵn lẻ đếm được giao thoa biến hóa giống như có một loại vận động xoay tròn. Đại Vũ đã bị dẫn dắt, hắn tham chiếu rất nhiều vị đại năng, hơn nữa chính mình cũng đầu nhập nghiên cứu.

Đại Vũ trị thủy dùng Cửu Cung mà tính, áp dụng đến thiết thực đo đạc, khí tượng, địa lý cùng giao thông vận chuyển, do đó thống trị Hoàng Hà, lấy được đại thành công, được mọi người hai bờ sông Hoàng Hà ủng hộ.

Bởi vì Hắc Quy là phát hiện ở trong nhánh sông Hoàng Hà Lạc Thủy, mà nội dung trong đồ án này cực kỳ thâm ảo, nên cổ nhân xưng đây là Lạc Thư.

- Cửu Cung đồ này từ trước thần bí, có rất nhiều khó hiểu chi mê, mặc dù là hai thế giới bất đồng, nhưng có khả năng hai Cửu Cung đồ này là cộng đồng hay không?

Trong đầu Tần Phàm xuất hiện giới thiệu về Cửu Cung đồ, trong nội tâm cẩn thận so sánh, vì vậy hắn lần nữa đứng lên, ở trên đại môn đo đếm, sau đó thử đẩy chút ít phù điêu bên trên đại môn kia.

- Động!

Tần Phàm không khỏi vui vẻ, hắn lại cẩn thận quan sát phù điêu trên đại môn kim sắc này, phát hiện những phù điêu này đúng là Cửu Cung đồ nguyên thủy nhất mà lúc trước Đại Vũ vẽ ra.

Vốn là do chín chủng hoa điểm tạo thành, hai chủng hoa điểm cấu thành một tổ, bố cục Đông Tây Nam Bắc Trung, hài hòa thống nhất, tứ phương đối xứng, nhưng hôm nay chín chủng hoa điểm trên bức phù điêu này đã bị đánh loạn rồi.

- Tiểu tử, ngươi có phát hiện gì rồi hả?

Lúc này Cổ Mặc không khỏi hiếu kỳ hỏi.

- Đồ án trên phù điêu này ta tựa hồ xem qua, chờ ta thử một chút... trái tiến năm, phải nhập ba, lại bốn khai mở chín, thông bảy phá sáu...

Tần Phàm căn cứ ghi lại trong sách xưa đối với Cửu Cung đồ, vì vậy liền di chuyển các phù điêu hoa điểm.

- Tốt rồi!

Tần Phàm đẩy đi một cái hoa điểm cuối cùng, một bức Cửu Cung đồ nguyên vẹn huyền diệu liền hiện ra ở trên đại môn kim sắc.

Ông!

Mà trong nháy mắt Tần Phàm hoàn thành Cửu Cung đồ, một tiếng chấn động kỳ dị truyền đến, tiếp theo mặt ngoài Cửu Cung đồ bỗng nhiên hiện ra một quang ảnh cự đại uy vũ.

Cái quang ảnh kia là một tướng quân uy vũ, hình dạng uy nghiêm, người mặc khôi giáp hoàng kim lóng lánh, cầm trong tay một thanh Đại Quan đao gần ba mét, chỉ là một hình ảnh liền làm cho người ta cảm giác được có một cổ uy áp cường đại đập vào mặt.

Nháy mắt sau đó, trong lòng Tần Phàm không khỏi cả kinh, hắn thấy hình ảnh kim giáp tướng quân kia đột nhiên giơ Đại Quan đao trong tay lên, hướng về mình bổ tới, nhưng hết lần này tới lần khác thân thể của hắn vào lúc này lại chẳng biết tại sao mất đi năng lực hành động.

Khanh!

Tần Phàm tựa hồ cảm giác được một cổ khí lực cường hoành vọt tới đỉnh đầu của mình, giống như thật sự có một thanh bảo đao vô cùng sắc bén treo ở trên trán.

BOANG...!

Rất nhanh ánh đao kia liền trực tiếp rơi xuống trên đầu Tần Phàm, đao khí lạnh lung thông qua trán nhảy vào trong thức hải của hắn.

- Ah…

Tần Phàm phát ra một tiếng kêu sợ hãi, tâm bình tĩnh lịch lãm rèn luyện đã lâu ở một sát na này trở nên yếu ớt không chịu nổi, cảm giác tới gần tử vong trong nháy mắt này để cho hắn không khỏi mồ hôi lạnh đầm đìa.

Sau đó cả người Tần Phàm bắt đầu lâm vào bên trong một loại hỗn độn, thật giống như đã mất đi chính mình, hắn chỉ cảm thấy trong ý thức hải có một đạo ánh đao, từ nó ra, hắn rốt cuộc nhìn không tới vật gì đó khác, ngũ giác cũng tùy theo đánh mất.

Tần Phàm cứ như vậy đứng ở bên ngoài đại môn kim sắc, hắn còn không có biết mình đến tột cùng nhìn thấy đồ vật gì, cả người đã mất đi tri giác, lúc này nếu có người trông thấy hắn, nhất định sẽ phát hiện hắn đang chậm rãi mất đi sinh cơ, thật giống như một đóa tiên diễm chậm rãi héo rũ.

Oanh…

Không biết đã qua bao lâu, hai mắt Tần Phàm rốt cục khôi phục một điểm thần thái, giống như là cỏ cây đã chết héo một lần nữa nẩy mầm, ngũ giác cũng chậm rãi về tới trên người của hắn.

Hắn rốt cục từ trong hỗn độn giãy giụa đi ra, ý thức hải cũng chầm chậm khôi phục thanh minh.

Tần Phàm thử giật giật ngón tay của mình, một cảm giác giống như sau khi bị Lôi Điện bổ trúng, Tần Phàm run lẩy bẩy, lại qua một hồi lâu, hắn rốt cục mới cầm nắm đấm của mình, cảm giác lực lượng thoáng cái về tới trên người.