Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1542: Đại chiến, xưa đâu bằng nay




- Hôm nay Tần Phàm ta sắp khiêu chiến Mộc Hoàng danh xưng Hoàng cấp, Mộc Hoàng ngươi nghênh chiến a!

Tần Phàm lúc này ánh mắt lợi hại, ngón tay chỉ về phía trước, chỉ vào Mộc Hoàng nói ra.

Khí chất cường giả biểu hiện không bỏ sót.

Mà cộng thêm âm thanh truyền ra khắp bốn phương tám hương, từng ánh mắt nhìn qua phía hắn.

- Tần Phàm! Hắn dĩ nhiên là Tần Phàm!

- Làm sao có thể! Tần Phàm không phải mới tham gia Thiên Tài Chiến cách đây không lâu sao?

- Đúng vậy a, là Thiên Tài Chiến đệ nhất Tần Phàm? Tham gia thần đảo Thiên Tài Chiến phải dưới ba mươi tuổi, nghe nói Tần Phàm mới không tới hai mươi sáu, lúc hắn ở thần đảo Thiên Tài Chiến mới đột phá đến sáu kiếp bán thần, hôm nay hắn lại đi khiêu chiến danh xưng đảo chủ?

Một ít cường giả trên Mộc Hoàng Thần Đảo lần nữa khiếp sợ, bọn họ cũng nhận ra thân phận của Tần Phàm, nhớ tới nam tử trẻ tuổi quán quân của thần đảo Thiên Tài Chiến thì có chút khó tin.

Nhưng mà cho dù là phương diện tuổi hay dung mạo, trên Mộc Hoàng Đảo không có nam tử thiên tài nào có thể sánh bằng Tần Phàm!

Hơn nữa Tiểu Chiến tồn tại, tất cả mọi người cơ hồ cũng có thể xác định.

Là thật!

Tần Phàm khiêu chiến Mộc Hoàng!

Sóng lớn ngập trời.

- Không phải mỗi người cũng có thể khiêu chiến ta, Tần Phàm, ta xem thực lực của ngươi không tệ, nhưng muốn khiêu chiến đảo chủ của ta, còn phải vượt qua ta đã.

Mộc Vương đứng bên cạnh Mộc Hoàng lúc này lên tiếng nói ra.

- Là Mộc vương, Mộc vương muốn ra tay! Dĩ vãng mấy chục năm trước có cường giả khiêu chiến Mộc Hoàng, nhưng cũng không qua được cửa ải của Mộc vương này!

Phần lớn người của Mộc Hoàng Thần Đảo đều nhận ra Mộc Vương.

Bọn họ đều rất ngạc nhiên cùng chờ mong, Tần Phàm phải chăng có thực lực khiêu chiến Mộc Hoàng.

Cũng chỉ có Mộc vương có thể kiểm điều tra ra.

Nhưng mà cũng vào lúc này, Tiểu Chiến bên người Tần Phàm lại nói ra:

- Hắc hắc, cũng không phải ai cũng có tư cách khiêu chiến lão Đại của ta, ngươi phải qua cửa ải của ta đã, phải qua được Tần Chiến đại gia a

Nói xong hắn trực tiếp duỗi nắm đấm ra, một cái gai màu vàng đất bay về phía Mộc vương. Nhưng hắn cũng không có nói quy củ của nhân loại, đối với hắn mà nói, có thể đánh bại đối phương là được.

Cái gai nhọn hoắt này uy lực kinh người, xuyên qua khoảng cách hư không mấy ngàn thước đâm về phía Mộc vương.

- Làm sao có thể...

Đối với thực lực Tiểu Chiến thì Mộc vương lúc này cũng không khỏi ăn cả kinh, hắn lập tức bắt đầu cuống quít ứng phó, căn bản không có cơ hội nói gì với Tần Phàm.

- Mộc Hoàng, ngươi biết hiện tại ta tuyệt đối có tư cách khiêu chiến ngươi, không nên lãng phí thời gian, chúng ta cũng bắt đầu đi.

Thấy vậy, hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, cười nói với Mộc Hoàng.

- Ah không thể tưởng được Tần Chiến lại lợi hại như vậy!

- Đúng vậy a, phải biết rằng Mộc vương chính là cao thủ chỉ dưới Mộc Hoàng khắp Mộc Hoàng Thần Đảo này đấy, hắn lại có thể đấu không phân trên dưới! Có thể trở thành lão đại của Tần Chiến như Tần Phàm thực lực có thể yếu sao?

- Nếu Tần Chiến chống lại Mộc vương, như vậy thoạt nhìn hiện tại Mộc Hoàng phải trực tiếp đối mặt với Tần Phàm.

Thời điểm con mắt của mọi người phía dưới nhìn lên không trung của Mộc Hoàng Đảo, bắt đầu nghị luận không ngớt. Tuy Tần Phàm và Mộc Hoàng cách bọn họ hơn ngàn mét, nhưng những người này vẫn cảm nhận được uy thế đáng sợ từ trên không trung áp xuống, làm cho bọn họ rung động không thôi.

- Cuối cùng cũng chạy đến.

- Dĩ nhiên là Tần Phàm cùng Tần Chiến hai tiểu gia hỏa, Tần Phàm muốn khiêu chiến Mộc Hoàng!

Mà cũng đúng vào lúc này có gần mười đảo chủ gần Mộc Hoàng Đảo cũng đã chạy tới, bởi vì vị trí tới gần bọn họ phần lớn đều thiết lập thông đạo truyền tống trên Mộc Hoàng Đảo, cho nên có thể rất nhanh chóng chạy tới đây. Những đảo chủ này cũng không phải quá mạnh.

Vừa nhìn thấy hiện trường thì những đảo chủ này vô cùng kinh ngạc, lập tức nghị luận nhao nhao.

- Tần Phàm tại Chư Thần chiến trường đã có được thực lực đảo chủ, nhưng mà Mộc Hoàng chính là Hoàng cấp đảo chủ nha, muốn đả bại hắn cũng không phải dễ dàng, nếu như Tần Phàm muốn có được danh xưng đảo chủ, vì cái gì Tần Phàm không muốn khiêu chiến những đảo chủ thấp hơn?

Có đảo chủ nghi vấn nói.

- Tần Phàm này và Mộc Hoàng có cừu oán, hơn nữa Tần Phàm thực lực thoạt nhìn mạnh hơn lúc ở Chư Thần chiến trường nhiều lắm.

Nguyên Hoàng khẽ cười nói, hắn ẩn trong đám mây nhìn xuống, con ngươi cũng hơi nheo lại.

Thiếu niên này thật sự làm cho hắn kinh ngạc ngoài ý muốn, bây giờ nghĩ lại ban đầu ở Chư Thần chiến trường giao hảo thật sự là cực kỳ sáng suốt.

- Tần Phàm hắn lại có thể khiêu chiến Mộc Hoàng...

Mà Mạc Lợi đảo chủ nhìn Tần Phàm thì ánh mắt trở nên ngốc trệ. Nhớ ngày đó Thiên Tài Chiến bắt đầu thì hắn và Tần Phàm cùng hắn tránh né Mộc Hoàng. Nhưng hiện tại Tần Phàm lại muốn khiêu chiếnMộc Hoàng!

Đây là chuyện vô cùng hí kịch.

Mà ở giữa không trung.

Hiện tại Tần Phàm lộ ra vẻ tự tin và trấn định.

Bởi vì hắn đã khôi phục đại bộ phận trí nhớ Viễn Cổ, biết rõ mình chính chính là Đan Vũ Thần cho nên hắn không có khả năng không tự tin. Hắn phán đoán thực lực của bản thân mình vô cùng tốt.

Hắn nhìn qua thực lực của Mộc Hoàng tuy mạnh hơn nhiều, nhưng hôm nay hắn luyện hóa Bạch Hổ ma chủng, cảm ngộ Bạch Hổ thần thông, đối phương căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Hắn hiện tại cần làm chính là đánh bại Mộc Hoàng, đoạt được quyền khống chế Mộc Hoàng Thần Đảo này. Sau đó rất nhanh tăng thực lực lên, sau đó quay về Vũ Thiên đại lục.

Mà Mộc Hoàng nhìn thấy Tiểu Chiến ra tay, biết rõ căn bản không có cơ hội lấy Mộc vương thăm dò thực lực của Tần Phàm, Tần Phàm trực diện khiêu chiến hắn, đến thời điểm này hắn biết rõ không có khả năng né tránh.

- Tốt, nếu ngươi không biết trời cao đất rộng khiêu chiến bổn hoàng, như vậy hôm nay bổn hoàng sẽ lưu cho ngươi giáo huấn cả đời khó quên.

Trên mặt Mộc Hoàng hiện ra thần sắc hung ác. Hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Tần Phàm.

Chỉ thấy lòng bàn tay của hắn có năng lượng màu trắng chấn động. Không gian cũng chấn động.

Đại chiến hết sức căng thẳng!

- Đến đây đi, Mộc Hoàng. Ân oán của chúng ta một trận chiến này giải quyết!

Tần Phàm thời điểm này chiến ý nổi lên, năm đại thần thông và ma thân cùng hiện ra.

Kỳ Lân Tí, Chu Tước Chi Dực, Huyền Vũ Giáp, Thanh Long Chi Tâm lúc này không ngừng tỏa ra khí tức cường đại, chỉ có Bạch Hổ Nhãn hắn tạm thời che dấu, cũng không có bộc lộ ra ngoài.

Đây chính là sát chiêu của hắn, vào thời điểm mấu chốt sẽ lấy mạng đối thủ.

Chiến a!

Vù vù vù...

Tần Phàm cùng Mộc Hoàng lúc này chiến ý tăng lên như bão táp, ánh mắt hai người nhìn qua người của đối phương, mà trên người khí thế hóa thành thực chất lao về đối phương.

Oanh!

Hai người bốn mắt đụng nhau, lập tức không trung xuất hiện âm thanh kinh thiên động địa, thực lực của bọn họ khí thế đụng nhau đã có thể tạo thành chấn động, thậm chí có chút ít không gian xuất hiện rung động giống như mặt nước.

Hảo cường!

Đây mới thực sự là cuộc chiến cường giả!
Chương 1785: Đại chiến, xưa đâu bằng nay. (2)

Toàn trường xôn xao!

Người xem bên dưới ngăn cách nhìn qua hư không cao cao, cảm giac huyết khí bản thân sôi trào lên, cho dù là cường giả bảy kiếp bán thần, thời điểm này nghe âm thanh mà lỗ tai chảy máu.

Về phần cường giả dưới sáu kiếp bán thần, căn bản không tới gần chiến trường phạm vi trăm dặm, nếu không lập tức bị hôn mê.

Đây là cuộc chiến cấp đảo chủ, cũng không phải mỗi người đều có thể quan sát!

- Không thể ngờ là ngươi trở nên mạnh mẽ như thế này đấy.

Trong nhay mắt tiếp theo trên người Mộc Hoàng bỗng nhiên xuất hiện hào quang màu xang lá.

Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh, bốn mảnh... Vô số phiến lá xanh giống như phong bạo vây chung quanh người của Tần Phàm.

Vào lúc đó Tần Phàm giống như rơi vào trong rừng rậm thời Viễn Cổ, nhìn thì bình tĩnh, nhưng mà lại ẩn dấu sát cơ vô tận bên trong, những lá xanh này mỗi một mảnh nhỏ có thể cắt không gian, một lá cây cũng có thể tạo thành không gian phong bạo. Nếu là cường giả tám kiếp bán thần tầm thường rơi vào bên trong, chỉ sợ kiên trì không được một giây là chết.

Đương nhiên, Tần Phàm tự nhiên không phải tám kiếp bán thần bình thường.

Chỗ hắn xuất hiện không gian gió lốc màu xanh, thần thông và lực phòng ngự của hắn thôi phát tới tận cùng, một tầng hào quang ngũ hành bao phủ người của hắn, cơn bão táp này căn bản tổn thương không được hắn, ngược lại thời gian dần đem công kích này triệt tiêu xuống.

- Tần Phàm nay trở nên mạnh như vậy rồi.

Nguyên Hoàng cùng Mạc Lợi đều kinh ngạc, đặc biệt là Mạc Lợi, hắn đã bắt đầu chú ý Tần Phàm từ một tiểu bốn kiếp bán thần, nhưng mà biến hóa ngày hôm nay làm hắn quá kinh ngạc.

- Cái gì?

Trong hư không truyền ra âm thanh kinh ngạc, là âm thanh của Mộc Hoàng, lần đầu tiên ở Chư Thần chiến trường giao chiến với Tần Phàm, thực lực đối phương tăng lên với tốc độ khủng bố, căn bản không phải là bình thường.

Vạn Mộc Sát Trận!

Lập tức hắn cắn răng một cái. Một quyền đánh vào hư không.

Quyền ra vạn mọc nổi bật.

Rầm rầm rầm oanh!

Một cây cối cổ xưa bỗng nhiên kích xạ hư không, hình như là một thanh bảo kiếm đâm về phía Tần Phàm, còn có vô số lá cây như bảo kiếm đâm tới. Thời điểm này bầu trời tràn ngập màu xanh, đem Tần Phàm hoàn toàn bao phủ bên trong, có thể nói phạm vi không chế này chẳng khác gì lĩnh vực của Mộc Hoàng. Trong nơi này Mộc Hoàng giống như là chúa tể. Chi phối tất cả tính mạng của mọi người.

- Ồ? Lại là một chiêu này?

Tần Phàm lúc này vừa phá vỡ lao lung, lúc này lại lâm vào một rừng xanh lá, hắn nhíu mày, một chiêu này hắn không có lạ gì, thời điểm lần trước Mộc Hoàng muốn cướp đoạt thần thạch của hắn. Một chiêu này suýt giết chết hắn.

Thời điểm này hắn cảm giác mình như lâm vào cái hố sâu, cây cối bên phía bắt đầu quấn quanh hắn, làm cho hắn nửa bước khó đi, mà cây cối phía dưới phóng lên trời,trực tiếp va chạm thân thể của hắn.

Nhưng mà hôm nay hắn hắn có phải là bảy kiếp bán thần chạy trốn chết?

Xưa đâu bằng nay!

Phá cho ta!

Bảy đầu cánh tay cùng đánh ra một lúc.

Đại La Diệt Ma Quyền! Thanh Long Tham Trảo!

Chu Tước Đề Thiên! Kỳ Lân Bào Hao!

Quy xà thôn thiên! Phiên Thiên Ấn!

Không U Nhược Lan!

Từng chiêu một, công kích cường đại từ trên người của hắn bộc phát ra ngoài, trong nháy mắt khí kình toàn thân của hắn bắn ra, giống như Viễn Cổ thần đế, cường đại đáng sợ, không gian chấn động bốn phía sụp đổ.

Cho dù là đám cường giả dưới Mộc Hoàng Đảo hay là đám đảo chủ ở trên không trung xa xa, thời điểm này tâm linh có cảm giác vô cùng rung động.

Tần Phàm lúc này thật sự là quá cường đại!

Giờ khắc này Tần Phàm mang cho bọn họ cảm giác vô địch, cho dù Nguyên Hoàng là đảo chủ Hoàng cấp, thậm chí cũng sinh ra tâm tình không cách nào địch lại.

Rầm rầm rầm oanh!

Những cây cối bám vào người của Tần Phàm nhanh chóng bị công kích này đánh nát bấy, cả bầu trời màu xanh lá bị đánh tan toàn bộ, những người ở phía dưới cũng nhanh chóng tránh đi, sợ bị dư âm ảnh hưởng đánh trúng, một kích này chỉ sợ tám kiếp bán thần cũng bị thương.

Công kích của cường giả đảo chủ dư âm còn lại cũng vô cùng cường đại.

 

- Đáng giận, nhưng cho dù thế nào ngươi cũng chết đi!

Mộc Hoàng lúc này cảm thấy Ma Tướng của Tần Phàm khủng bố, vừa sợ vừa giận, lập tức ngón tay điểm về phía Tần Phàm, một điểm này bắn ra hào quang màu đen yếu ớt, tia sáng này ẩn chứa sát cơ vô hạn.

Hào quang này cũng ẩn chứa hấp lực, hấp thu sinh mệnh lực của con người, thậm chí người trong phạm vi mười dặm cảm thấy sinh mệnh lực xối mòn với tốc độ khủng khiếp.

- Đoạt mệnh hào quang... Đảo chủ này nhanh chóng bị Tần Phàm ép xuât chiêu này.

Mộc vương giao chiến với Tiểu Chiến ở xa, cảm giác được một chiêu này trong lòng cũng chấn động.

- Không hổ là Mộc Hoàng, một chiêu này uy lực thập phần khủng bố, ta cảm thấy sinh mạng bổn nguyên buông lỏng.

Một chiêu này Tần Phàm có lẽ rất khó ứng phó.

Nguyên Hoàng ở xa xa cũng phải sợ hãi thán phục, kỳ thật đảo chủ khác cũng sợ hĩ.

- Lão đại, coi chừng!

Tiểu Chiến cũng muốt mồ hôi thay Tần Phàm.

- Không thể đụng vào hào quang này được.

Lòng hắn cũng chấn động.

Trong nháy mắt tiếp theo hai ngón tay của hắn điểm vào mi tâm.

- Sát Lục Chi Nhãn, khai mở!

Đại chiến trên hư không làm cho nội tâm nhiều người căng thẳng.

Thời điểm này Tần Phàm vừa mới thoát ra khỏi Vạn Mộc Lao Lung của Mộc Hoàng, nhưng lập tức bị hào quang màu xanh tập trung lại, một chút hào quang này làm cho người ta cảm thấy hoảng sợ.

Mà bị hào quang tập trung, Tần Phàm cảm thấy động tác vô cùng gian nan..

Tiểu Chiến cũng bắt đầu âm thầm lo lắng thay cho Tần Phàm.

Nhưng vào lúc này bỗng nhiên Tần Phàm mi tâm của hắn hiện ra một con mắt màu vàng, một loại khí tức giết chóc tỏa ra khắp bốn phương tám hướng. Khí tức này vừa xuất hiện sát cơ bao phủ không trung, phong vân đại biến, đám cường giả cảm thấy trong nội tâm của mình như có môt thanh kiếm đâm vào, thậm chí ngay cả cường giả đảo chủ cũng cảm thấy mồ hôi lạnh đổ ra ngoài.

- Đây là chuyện gì?

Trong nội tâm một cường giả chấn động, sau đó đều nhao nhao nhìn về phía Tần Phàm.

Chỉ thấy trên người Tần Phàm lúc này kim quang bắn ra bốn phía, hình như là Viễn Cổ chiến thần, sát cơ khủng bố từ trên người của hắn bắn ra ngoài, hắn đại biểu chính là thiên phạt, hắn đại biểu chính là thẩm lí và phán quyết, ở trước mặt hắn dường như trên thế giới này không có người nào không thể giết.

- Tiểu súc sanh này giở trò quỷ gì thế này?

Cho dù là Mộc Hoàng cũng không khỏi bị xúc động, con mắt thứ ba của Tần Phàm, Sát Lục Chi Nhãn, không có người nào dám nhìn thẳng, cho dù là hắn cũng cảm thấy xung quanh biến hóa, sau đó trong nội tâm lại chấn động, thần kinh của hắn lúc này kinh hãi hơn rất nhiều, không thể tự kiềm chế mà run lên.

Trực giác nói cho hắn biết, con mắt này vừa ra thì thực lực Tần Phàm tăng lên rất nhiều.

- Cho dù như thế nào thì hôm nay ngươi nhất định phải nhận giáo huấn cả đời khó quên.

Nhưng mà Mộc Hoàng khẽ cắn môi. Hắn khống chế hào quang xanh lá càng thêm sáng lạn.