Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1447: Người ủng hộ ngoài ý muốn (1)




- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Trong khoảng thời gian ngắn lại biến hóa mấy lần, dù là Tần Phàm cũng lộ ra kinh ngạc không thôi. Mà để cho hắn cảm giác được sờ không được nhất chính là dáng tươi cười của Mạnh Cương này trước khi rời đi, vậy mà như là đối với hắn phát ra vậy!

Đây là lần thứ hai rồi, nhưng bọn hắn không biết a!

Phía trước chính là Liễu Tri Thánh kia, hiện tại là Mạnh Cương, hai người kia đều cho Tần Phàm một loại cảm giác thập phần quỷ dị.

- Bọn hắn đến tột cùng là tại sao lại vui vẻ như vậy? Hơn nữa vẫn là phát ra đối với ta.

Tần Phàm không khỏi nhướng mày, dự cảm bất an trong nội tâm tựa hồ càng thêm mãnh liệt .

Hắn trực giác cảm thấy hai người kia nhất định có vấn đề, chỉ là cái vấn đề gì thì hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng nói không nên lời mà thôi.

- Lão đại…

Một bên kia, lúc này Tiểu Chiến cũng nhìn thấy Tần Phàm, vội vàng phất tay nói ra, tuy trước kia Tần Phàm đều không phản ứng đến hắn, nhưng hắn vẫn rất kiên nhẫn.

Nghe được cái thanh âm này, Tần Phàm từ trong suy nghĩ tỉnh lại.

Hắn trông thấy lúc này Tiểu Chiến ở phía xa hướng hắn phất tay, trong lòng của hắn hơi trầm ngâm, cuối cùng nhẹ gật đầu, không có trao đổi ánh mắt quá nhiều cùng đối phương, chỉ là rất nhanh tiến vào trong thông đạo đến cửa khẩu kế tiếp.

Hắn vẫn là bản năng cảm thấy nên cùng Tiểu Chiến bảo trì khoảng cách nhất định.

Mà hôm nay kết quả hai trận lôi đài thi đấu đã phân ra, bởi như vậy, danh sách tiến vào bán kết cũng đã có, theo thứ tự là bốn người Tần Phàm, Bạch Trường Thiên, Tiểu Chiến cùng Chu Nhược.

Bốn người này trước sau đều tiến nhập thông đạo cửa thứ ba.

- Kế tiếp nội dung trận đấu sẽ là cái gì?

Bốn phía hơi có vẻ trầm ngâm, Tần Phàm đi ở trong đó, lúc này bởi vì sự tình của Liễu Tri Thánh cùng Mạnh Cương, vẻ lo lắng trong lòng trùng trùng điệp điệp.

Phía trước, xuất hiện một ít cổ thụ che trời cực lớn.

Những cổ thụ này sinh trưởng từng dãy, ẩn ẩn tầm đó giống như sắp xếp bố thành một trận pháp cự đại, Tần Phàm đã từng tiến hành nghiên cứu qua đối với trận pháp. Cho nên liếc mắt liền nhìn ra. Dùng trận pháp này, người xem ở phía trên thì nhìn càng thêm tinh tường. Nếu như từ trên cao nhìn xuống xem ra, như vậy liền có thể chứng kiến những cổ thụ này vừa lúc sắp xếp bố ra một đồ án Bát Quái.

Hai mắt trận Hắc Bạch của Bát Quái, xem vừa như là hai cái lôi đài.

Tần Phàm vừa đi vào trong đó, liền chứng kiến cây cối bốn phía bỗng nhiên tự động di động, hơn nữa thời điểm cây cối di động, hắn cảm giác được bản thân tựa hồ cũng đang di động.

- Các người dự thi, hôm nay các ngươi đang đứng ở trong Nguyên Huyễn Bát Quái đại trận, ở chỗ này thường cách một đoạn thời gian đại trận sẽ phát sinh một lần vận chuyển, đối thủ của các ngươi cũng sẽ được chuyển đổi. Cho nên từ trên lý luận mà nói, bốn người các ngươi cũng có thể là đối thủ của nhau. Thẳng đến trong các ngươi có hai người bị loại bỏ cùng sinh ra hai người cuối cùng nhất của trận chung kết.

- Nhắc nhở một lần, mỗi lần đại trận chuyển đổi đều sinh ra áp lực cực lớn đối với người bên trong giao đấu, hơn nữa càng lúc càng lớn, nếu không chịu nổi, cũng sẽ bị đào thải ra khỏi trận. Hiện tại đại trận sắp tiến hành vận chuyển lần thứ nhất. Chúc các ngươi may mắn.

Một thanh âm vào lúc đó vang lên.

Thanh âm rơi xuống, tốc độ cây cối di động trước mắt cũng lộ ra nhanh hơn rất nhiều, thậm chí lộ ra có chút hoa mắt, lập tức mà đến còn có một loại áp lực cực lớn, Tần Phàm vào lúc đó cảm giác được mình như là ở vào bên trong bùn đất. Cất bước gian nan, hơn nữa thân thể như có một cổ lực lượng một mực muốn kéo hắn xuống dưới.

Tần Phàm biết rõ cái này nguyên nhân chính là Nguyên Huyễn Bát Quái đại trận vận chuyển, hắn cực lực ổn định thân thể của mình, may mắn lần thứ nhất chuyển đổi áp lực còn không tính quá lớn, hắn rất nhanh đã ổn định được.

Mà một lát sau, thời điểm cây cối bốn phía dừng lại, sau đó hắn liền phát hiện mình đã ở vào một mảnh đất trống rộng lớn. Từ bên trên xem ra, thì có thể nhìn đến đây đúng lúc là mắt trận màu trắng.

Sau khi hết thảy ổn định lại, Tần Phàm ngẩng đầu lên, chứng kiến ở đối diện xa xa, là người dự thi Chu Nhược đến từ Nữ Đế đảo kia.

Áo trắng tóc bạc, Chu Nhược này phiêu dật xuất trần, mà hai con ngươi màu trắng bạc kia lại mang theo một loại nhàn nhạt lạnh như băng, trên người tựa hồ là tự nhiên tản mát ra một khí tức để cho người sinh ra chớ gần.

Tần Phàm biết rõ, đây là đối thủ thứ nhất trong trận này của hắn.

Lúc trước Tần Phàm đã thấy Chu Nhược này cùng Mạnh Cương quyết đấu, một chiêu thần kỹ kia có thể đóng băng toàn trường, thập phần cường đại, băng kia không phải băng bình thường, thậm chí cũng không cần nước mới có thể kết thành băng, thập phần thần bí khó lường.

Ông.

Lúc này Chu Nhược ở đối diện trường kiếm chỉ thẳng.

Lập tức, Tần Phàm cảm giác được độ ấm trong sân chợt hạ xuống, hơn nữa loại độ ấm chợt hạ xuống này còn mang theo một loại áp lực cường đại, như là không khí bốn phía đều đang vô hạn áp súc, để cho người cảm giác được có chút khó có thể hô hấp .

Kiếm Ý lạnh như băng, như là treo ở trên trán.

- Vậy thì bắt đầu a.

Lúc này sắc mặt Tần Phàm bình tĩnh, hai con ngươi nhìn đối phương, trong miệng nhàn nhạt nói.

Tiếp theo trong nháy mắt, dưới chân hai người đồng thời nhẹ nhàng đạp mạnh, nhất thanh nhất bạch, như là hai đạo cầu vồng bạo lướt mà đến, sau đó ở trung tâm đất trống kia, giúp nhau giác trục.

Khanh!

Tại thời điểm chạy trốn, Tần Phàm đã kích hoạt Phần Thần bí kỹ cùng Kỳ Lân ma thân, trên thực tế, lúc chống lại những người dự thi tiến vào Top 10 này, nếu như không dùng hai bí kỹ này, như vậy cường độ Nguyên Giới chi lực của hắn nhất định là không bằng những Lục giai đỉnh phong cao thủ kia.

Hôm nay, quyền kiếm tương lay!

Một loại cảm giác lạnh thấu xương từ bên trong trường kiếm Băng Tuyết của đối phương phát ra, Tần Phàm cảm giác được máu của mình tựa hồ cũng muốn bị đông lại, hơn nữa vào lúc này hắn còn có thể cảm giác được từ mũi kiếm của đối phương, tựa hồ có một vòng xoáy áp lực cực lớn, không ngừng áp súc lấy không khí, tựa hồ muốn thôn phệ quả đấm của hắn.

Rống…

Từ bên trong nắm đấm của Tần Phàm thì đập ra một đầu Kỳ Lân cực lớn, trùng kích lấy vòng xoáy kia, cả hai giác trục trong đó.

Oanh!

Cuối cùng nhất, sau một tiếng bạo tạc, Kỳ Lân cùng vòng xoáy đều biến mất, hai người hướng về sau thối lui.

Lập tức thần sắc của Chu Nhược trong trẻo nhưng lạnh lùng, trường kiếm trong tay nhanh chóng vung lên, như là hời hợt, nhưng là không khí bốn phía cùng không gian đều theo một kiếm này của nàng, quỹ tích kiếm khí kịch liệt vặn vẹo cùng chấn động, mà những nơi kiếm khí đi qua, kiếm khí còn ngưng kết thành băng, có vô số Băng Tuyết tạo thành lợi kiếm xuất hiện trên mặt đất, từ trước mặt Chu Nhược, một mực lan tràn đến trước mặt Tần Phàm.