Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1398: Thái đao xuất, thiên hạ phục (1)




- Ha ha, tự nhiên là không thành vấn đề!

Thái Hư đảo chủ sảng khoái đáp ứng.

Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Ở bên dưới.

Tần Phàm giải quyết xong Âu Dương Không, không chút khách khí thu lấy trữ vật giới chỉ của hắn, vừa điều tra, liền phát hiện bên trong cất chứa có chút khả quan.

Lại đem cây thước màu đỏ nhặt lên, phát hiện vũ khí này ẩn chứa lệ khí rất nặng, đoán chừng là bán thần khí đạt tới chung cực cấp. Nhưng vật này cũng không thích hợp cho hắn sử dụng, cho nên hắn chỉ đành ném vào trong trữ vật giới chỉ.

Làm xong việc này hắn xoay người đi về hướng Diệp Nhâm.

Lúc này Diệp Nhâm đã hoàn toàn bị thực lực của Tần Phàm thuyết phục, vốn hắn luôn nghĩ thực lực giữa đôi bên không hơn kém bao nhiêu, nhưng thẳng tới lúc này hắn mới cảm giác được chênh lệch cực lớn.

- Diệp huynh, ngươi không có việc gì chứ?

Tần Phàm mỉm cười hỏi.

- Không có việc gì, nhưng thực lực của ta không phải là đối thủ của Âu Dương Không, thật không thể tưởng được hắn mạnh hơn ta nhiều như vậy.

Diệp Nhâm lắc đầu nói ra, sau đó hắn nhìn Tần Phàm:

- Đương nhiên, cuối cùng hắn vẫn thua trên tay ngươi. Ta thật sự cam bái hạ phong, nếu lần này không có ngươi có lẽ ta đã chết trong tay Âu Dương Không, xem như ta thiếu ngươi một mạng, sau này có việc gì cần làm ngươi cứ việc phân phó, ta tuyệt đối sẽ không nhíu mày!

- Diệp huynh nói quá lời!

Đối với vẻ ngay thẳng của Diệp Nhâm, Tần Phàm rất có hảo cảm, chỉ cười cười nói:

- Thái Hư thần đảo cùng Mạc Lợi thần đảo vốn là đồng minh, mọi người nên giúp đỡ cho nhau, kế tiếp nếu Diệp huynh gặp mặt người của Mạc Lợi thần đảo trên chiến trường, hi vọng cũng có thể đưa tay giúp đỡ!

Nhắc tới trong lòng hắn vẫn mơ hồ có chút bận tâm cho Kỷ Huyên Nhi cùng Mộ Thanh Thanh.

- Việc này Tần huynh có thể yên tâm, ta biết nên làm như thế nào!

Diệp Nhâm trịnh trọng gật đầu nói.

Ông…

Vào lúc này, trên chiến trường rốt cục đã đào thải đủ mười lăm người, chỉ còn lại mười người dự thi, cho nên cửa truyền tống đi thông chiến trường kế tiếp lập tức mở ra.

- Tốt lắm, Diệp huynh, chúng ta đi thôi!

Tần Phàm mỉm cười nói, hắn biết trên người Diệp Nhâm có thương tích, lo lắng hắn sẽ bị người khác đánh lén cho nên cho người đi trước:

- Diệp huynh, mời đi trước!

- Cảm ơn!

Diệp Nhâm cũng hiểu rõ vấn đề của mình, lúc này không chút chậm trễ dẫn đầu đi vào cửa truyền tống. Bên trong hắn còn có được chút thời gian đem trạng thái hoàn toàn điều chỉnh trở lại.

- Xem như tiến vào trước ngàn danh!

Tần Phàm nhìn cửa truyền tống sáng lên, cười nhẹ một tiếng, lập tức đi vào. Lúc trước Mạc Lợi đảo chủ từng nói muốn tiến vào trước ngàn danh rất khó, hiện giờ xem như hắn đã chính thức thông qua.

Đương nhiên đây không phải mục đích cuối cùng của hắn.

- Ngươi rất không tệ, nhớ kỹ ta, ta tên là Chương Nhất Thiên, nếu như ngươi có cơ hội tiến vào trước năm mươi, chúng ta còn có thể gặp mặt!

Ngay khi hắn sắp biến mất sau cửa truyền tống, một thanh âm thản nhiên truyền vào trong tai của hắn.

Chương Nhất Thiên!

Chương Nhất Thiên?

Ngay khi Tần Phàm sắp biến mất trong cửa truyền tống thì nghe được thanh âm kia, hắn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn lại.

Lúc này hắn mới phát hiện đó là một người dự thi đến từ đại thần đảo, tóc đen áo bào xám, dáng người thoạt nhìn hơi có chút gầy yếu, làm cho người khó quên chính là đôi mắt hắn thoạt nhìn sâu thẳm, giống như hãm sâu vào, đồng tử rám nắng làm cho người ta có loại cảm giác quỷ dị.

Kim sắc trường thương!

Đây là đồ án trên y phục của Chương Nhất Thiên.

- Thương Thần đảo?

Nhìn thấy đồ án kia, Tần Phàm rất nhanh liền nhận ra, thoáng có chút kinh ngạc. Không thể tưởng được lại có thể nhanh chóng gặp phải đối thủ mạnh như vậy, cũng may giữa đôi bên còn chưa phát sinh tranh đấu, nếu không phỏng chừng rất khó kết thúc.

Có thể nói thế này, ở trong những đại thần đảo, phàm là dùng vũ khí làm dấu hiệu thần đảo đều có một nguyên tắc, đó là thần cấp thì dùng kim sắc, đế cấp dùng ngân sắc, hoàng cấp dùng đồng sắc.

Mà đảo chủ đại thần đảo sử dụng vũ khí làm danh hiệu trên cơ bản đều là người chuyên tu loại vũ khí này cực mạnh. Tỷ như Thương Thần, chính là người tu luyện thương cực mạnh, nếu Thương Đế cảm giác mình mạnh hơn Thương Thần, như vậy có thể đưa ra khiêu chiến, cuối cùng lại thay đổi danh hiệu.

- Trước năm mươi danh sao? Ta nhớ kỹ!

Tần Phàm nhìn thấy thân ảnh áo xám dần dần mơ hồ, khóe môi nổi lên tia mỉm cười.

Không thể nghi ngờ người đến từ đại thần đảo không có người nào là người tầm thường, nếu Chương Nhất Thiên dám mở miệng đòi tái kiến với hắn ở trước năm mươi danh, như vậy nhất định hắn có đủ lòng tin này.

Nhưng Tần Phàm cũng rất có lòng tin.

Ngay cả Âu Dương Không còn bị hắn đánh bại, hơn nữa hắn còn chưa thi triển toàn lực, có thể biết được thực lực của hắn như thế nào, phỏng chừng Chương Nhất Thiên cũng nhìn ra được tiềm lực của hắn vì vậy mới đưa ra lời ước hẹn.

Quang mang chớp qua trước mắt, trong hốt hoảng Tần Phàm đã sắp tiến vào chiến trường thứ tư.

Mà cùng lúc đó.

Trên thần tọa bảy mươi hai vị đảo chủ.

- Di? Lăng Cầm đã tiến nhập trước một ngàn danh, ta quả nhiên còn nhìn lầm nàng, nữ tử này có được thực lực rất mạnh!

- Thiên Dương…quả nhiên, mặc dù được Tần Phàm trợ giúp tiến vào trước ba ngàn danh, nhưng cuối cùng vẫn bị đào thải tại cửa ải này. Nhưng may mắn không cần lo lắng về tính mạng, năm người của Mạc Lợi đảo chỉ sợ hiện tại thực lực của hắn là thấp nhất, chờ quay về thần đảo nhất định phải cho hắn rèn luyện thêm một chút.

- Mộ Thanh Thanh? Cái gì, nữ tử này còn liên tục đánh bại hai thiên tài đến từ Kiếm Hoàng đảo! Mặc dù nói thực lực của hai người kia cũng không tính là cực mạnh, nhưng thực lực của đại thần đảo thật không thể xem thường. Huống chi là cũng giống như nàng đều tu luyện kiếm đạo, phải biết rằng những cường giả đại thần đảo trình độ đều cực cao hơn người bình thường.

- Còn có Kỷ Huyên Nhi, thế nhưng cũng tiến nhập được trước một ngàn danh, nàng đến Thiên Tài đảo chỉ mới đột phá ngũ kiếp bán thần, không thể tưởng được còn có thực lực như vậy, xem ra lãnh nhiệt cực trí chi đạo quả nhiên là không tầm thường.

Mạc Lợi đảo chủ nhìn tình huống bên dưới chiến trường, sắc mặt liên tục biến hóa, tuy rằng bởi vì Mạc Thiên Dương thất bại rời khỏi mà cảm thấy không vui, nhưng tóm lại lần này vẫn mang tới cho hắn vui mừng to lớn.

- Ha ha, Thái Hư thần đảo chúng ta không thể so được với Mạc Lợi thần đảo của ngươi. Lần này thông qua ngàn danh ngoại trừ Diệp Nhâm thì có một người mà thôi, ta vốn nghĩ sẽ có được ba người, đáng tiếc còn có một tuyển thủ lại gặp phải thiên tài đến từ thần đảo đế cấp, trực tiếp liền bị miểu sát. Tài nghệ không bằng người, thật không có cách nào!

Lúc này Thái Hư đảo chủ lại nói.

- Hắc hắc, vô luận như thế nào lần này chúng ta vẫn tốt hơn Ngao Lang thần đảo rất nhiều. Điểm này đã đáng giá cao hứng, ngay cả Âu Dương Không cực mạnh của Ngao Lang thần đảo cũng bị Tần Phàm giết chết, xem ra không còn ai đủ khả năng tiến vào trước một ngàn danh. Lần này xem như tới phiên bọn hắn lót đáy!

Mạc Lợi đảo chủ cười nói.