Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1215: Bảo tàng chi hồ? (2)




- Như vậy xem ra, Viễn Cổ Long tộc này quả nhiên là cùng thời đại Thần Ma tồn tại đồng nhất. . .

Trong nội tâm Tần Phàm hiểu rõ ra, càng thêm xác minh trước đây phỏng đoán Long Cung bí tàng kia là còn sót lại từ thời đại Thần Ma. Nghĩ nghĩ hắn lại lần nữa cúi đầu xuống, trầm giọng hướng thằn lằn dưới chân hỏi:

- Như vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết bên trong Tàng Long bình nguyên này ở đâu có Viễn Cổ di chỉ cỡ lớn không?

- Viễn Cổ di chỉ?

Tử Văn Độc Long thú kia giật mình, tựa hồ là đang tự hỏi.

- Đúng vậy, tốt nhất là địa phương làm cho ngươi cảm giác được kính sợ.

Tần Phàm có chút bạo lực mà một cước đạp trên đầu lâu Tử Văn Độc Long thú bổ sung nói ra:

- Nếu như ngươi dám có chỗ giấu diếm, ta sẽ lập tức giết ngươi, nếu như trả lời để cho ta thoả mãn, ta sẽ thả ngươi một mạng.

- Di chỉ. . . ngoại trừ lãnh địa của những thất kiếp yêu thú lợi hại kia, ta cũng nghĩ không ra có chỗ nào rồi. . .

Tử Văn Độc Long thú kia có chút do dự nói.

Nhưng theo khí lực trên đầu lâu kia tăng lớn, hắn mãnh liệt giật mình một cái, sau đó vội vàng nói:

- Đúng rồi, ta nhớ tới một chỗ. Ta ở trước đây thật lâu đã từng gặp một cái hồ lớn, ta cảm giác được dưới đáy hồ kia tựa hồ có chút chấn động thần bí. . . Bất quá. . .

- Bất quá cái gì?

Tần Phàm truy vấn.

- Hiện tại tựa hồ có một đầu lục kiếp yêu thú rất lợi hại chiếm giữ ở đó. . .

Tử Văn Độc Long thú kia kiêng kị nói.

- Lục kiếp yêu thú?

Lông mày của Tần Phàm trầm xuống, dùng thực lực bây giờ của hắn hoàn toàn chính xác có thể giải quyết đại bộ phận ngũ kiếp yêu thú, ngay cả Tử Văn Độc Long thú có chút lợi hại ở dưới chân này cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng mà lục kiếp yêu thú bên trong cửu cấp yêu thú, là tương đương với lục kiếp Bán Thần bình thường, so với ngũ kiếp Bán Thần thì lợi hại hơn không ít, hắn cũng không có nắm chắc có thể đối phó.

- Đúng vậy, lục kiếp Bán Thần kia thập phần hung tàn, lần trước ta gần kề chỉ là xa xa đi ngang qua, cũng thiếu chút nữa bị hắn giết chết.

Tử Văn Độc Long thú kia lòng còn sợ hãi, hắn nuốt nuốt đầu lưỡi sau lại cẩn thận nói ra:

- Ta thấy đại nhân, ngài vẫn là không nên đi chỗ đó cho thỏa đáng. . .

- Dẫn ta đi qua.

Tần Phàm chỉ là trố mắt nhìn, lập tức nói ra.

Lục kiếp yêu thú đối với hắn hiện tại mà nói tuy là uy hiếp rất lớn, nhưng hắn vẫn quyết định tiến về trước tìm tòi. Dù sao Long Cung bí tàng này quan hệ quá nhiều, hắn thật sự rất muốn sớm chút tìm được.

- Đại nhân. . . chúng ta đều sẽ bị giết chết đấy. . .

Tử Văn Độc Long thú kia lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó cầu xin tha thứ nói ra.

- Nếu như ngươi không mang ta đi qua, hiện tại ngươi sẽ bị giết chết.

Tần Phàm chỉ là nhàn nhạt nói, sau đó nắm đấm của hắn đã bắt đầu ngưng tụ kình lực, rất có ý tứ tùy thời đánh giết đối phương.

- Đại nhân, đừng, ta mang ngài đi qua. . . Bất quá sau khi ta mang đại nhân tới chỗ đó, ta hi vọng ngài có thể cho ta ly khai.

Tử Văn Độc Long thú kia vội vàng sợ hãi nói ra.

- Chỉ cần ngươi đưa ta đến chỗ kia, ngươi dĩ nhiên có thể đi ra. Bất quá nếu ngươi đi loạn vòng vèo, cũng đừng trách ta không khách khí.

Tần Phàm đạm mạc nói ra.

Hắn cũng không phải là người hiếu sát, hiện tại đồ vật nên hỏi hắn cũng đã hỏi, nếu đầu Tử Văn Độc Long thú này ngoan ngoãn nghe lời, hắn thả nó một mạng cũng chưa hẳn không thể.

- Vậy mời đại nhân đi bên này.

Nghe được Tần Phàm hứa hẹn, Tử Văn Độc Long thú này không khỏi vui vẻ, thấy người phía trước đã buông lỏng mình, hắn vội vàng từ trên mặt đất bò lên dẫn đường.

Vừa đi, hắn còn có chút nhiệt tình mà giới thiệu một ít sự tình về Tàng Long bình nguyên này, tựa hồ là tranh thủ biểu hiện, làm cho Tần Phàm có thể buông tha mình.

Tần Phàm thì một mực sắc mặt đạm mạc, trên đường đi cũng không có buông lỏng qua cảnh giác chút nào. Ở bên trong Tàng Long bình nguyên này khắp nơi đều tràn ngập nguy cơ, một điểm chủ quan đều có thể sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Tàng Long bình nguyên này thập phần rộng lớn, lại đi một ngày, Tần Phàm mới có thể lờ mờ cảm giác được có một ít hơi nước tương đối dày đặc ở phía trước truyền đến, chắc hẳn chính là hồ lớn thần bí theo như lời của Tử Văn Độc Long thú nói kia rồi.

- Đại nhân, phía trước là hồ lớn mà lần trước ta cảm giác được có chấn động thần bí rồi. Hơn nữa hiện tại ta cảm giác được lục kiếp yêu thú kia vẫn ở chỗ này, khí tức kia rất nguy hiểm. . .

Quả nhiên, đi một đoạn đường nữa liền nghe thấy Tử Văn Độc Long thú kia mang theo sợ hãi mở miệng nói.

Nghe vậy, Tần Phàm toàn lực triển khai thị lực nhìn về phía trước, đích thật là thấy được phía trước có hơi nước dày đặc phản xạ đi ra, mà hắn tinh tế cảm ứng, cũng phát hiện bên trong thủy quang kia cất dấu một ít khí tức đặc thù.

- Loại khí tức này tựa hồ thật sự cùng một ít khí tức Viễn Cổ lưu lại trong quyển trục màu bạc kia có phù hợp.

Lúc này trong nội tâm Tần Phàm hơi động một chút, cũng không nghĩ ra vậy mà thật sự dễ dàng liền tìm được Long Cung bí tàng như vậy.

Bất quá, kế tiếp hắn lại biết rõ mình muốn đến chỗ Long cung chính thức kia, còn cần thông qua một khảo nghiệm gian nan.

Đó chính là hắn cảm giác được ở phía trên một tòa núi lớn bênh cạnh hồ kia, có cất dấu một đạo khí tức cường đại, hắn biết rõ cái kia nhất định là lục kiếp yêu thú theo như lời Tử Văn Độc Long thú nói.

Lúc này nó tựa hồ cũng đã cảm ứng được hắn đến, dĩ nhiên là tăng lên một ít uy áp, xen lẫn trong không khí lại để cho người có một loại cảm giác đáng sợ cơ hồ muốn hít thở không thông.

- Đại nhân, hiện tại ta có thể đi rồi chứ?

Tử Văn Độc Long thú kia lộ ra thập phần sợ hãi, mở miệng nói.

- Đi đi.

Tần Phàm nhìn xem mục đích đã đạt tới, liền thả đầu Tử Văn Độc Long thú kia, nó vội vàng ngay đầu nói cảm tạ, sau đó rất nhanh hướng về sau bỏ chạy, sợ mình thoát đi không kịp vậy.

Nhìn xem thân ảnh Tử Văn Độc Long thú dần dần biến mất, trong lòng Tần Phàm có chút trầm ngâm, sau đó giơ chân lên muốn tiếp tục tiến về phía trước.

- Lại tiến về phía trước một bước, chết!

Bất quá cũng vào lúc này, một thanh âm âm lãnh bỗng nhiên ở bên hồ lớn kia truyền đãng đi qua, xen lẫn khí thế hung hãn, phô thiên cái địa, để cho người khó có thể ngăn cản. . .

- Lại tiến về phía trước một bước, chết!

Cái thanh âm lạnh lùng kia truyền đến, phảng phất giống như để cho không khí cũng phải ngưng kết, khí thế hung hãn kia phô thiên cái địa, mang theo một loại uy áp cường đại, tựa hồ có một loại uy nghiêm không cho cải lời, cái này làm cho bước chân của Tần Phàm sắp đạp ra cũng không khỏi dừng lại ở giữa không trung.

Hắn ngẩng đầu lên xem hướng tiền phương.