Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1085: Thiên La Địa Võng (2)




- Hắc hắc, ta cũng biết ta được đến là đồ tốt. Nói ra ta thật là may mắn, lúc trước lão đại ngươi ở địa phương kia đã cứu ta, lại cho ta đan dược, sau đó ta gặp phải vật kia, bây giờ còn có thể biến thành Cửu cấp yêu thú đi theo bên cạnh của lão đại ngươi.

Tiểu Chiến tựa hồ cũng lộ ra rất vui vẻ.

- Nói tới lúc trước ta còn đoạt hang của ngươi đây này...

Nhớ tới chuyện cũ, Tần Phàm cười khan hai tiếng. Lúc trước hắn trong Yêu Thú Hoang Nguyên vừa mới lấy được Kỳ Lân Ma chủng đi ra, tùy ý tìm sơn động, ai biết chiếm được hang ổ của một đầu biến dị Hồng Mục Chiến Trư, còn cùng Tiểu Chiến kết xuống thiện duyên.

Khi đó hắn liền nhìn ra tiểu gia hỏa này có Vương giả chi tướng, không thể tưởng được hiện tại thật là phát triển đến trình độ như vậy, thậm chí thực lực so với hắn cũng chưa chắc kém bao nhiêu.

- Đúng vậy a, đúng vậy a... Hắc hắc, khi đó sợ chết ta rồi, ta còn tưởng rằng lão đại muốn giết ta đây này...

Tiểu Chiến cuốn rúc vào trên bờ vai Tần Phàm, như tiểu hài tử bướng bỉnh, dùng lông nhung ở trên vai gãi ngứa nói ra.

Không khí rất vui vẻ hòa thuận a.

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên trong nội tâm Tần Phàm khẽ động, sau đó hai mắt rất nhanh từ trong ngọn núi bốn phía đảo qua. Sau một khắc, hắn hít một hơi, sắc mặt dần dần trầm xuống.

- Lão đại, làm sao vậy?

Vẫn còn đàm tiếu tà tà, trông thấy Tần Phàm hình như là lộ ra vẻ khẩn trương, Tiểu Chiến cũng không khỏi nghi hoặc hỏi thăm.

- Chúng ta lại có phiền toái, đại phiền toái.

Tần Phàm thở ra một hơi, sau đó thần sắc ngưng trọng trầm giọng nói ra. Lúc này hắn là tận khả năng khôi phục lấy trạng thái của mình, chuẩn bị ứng phó đại phiền toái sắp sửa đi vào.

- Phiền toái, phiền toái gì? Là có người không có mắt muốn đến tìm chúng ta gây phiền toái sao?

Chứng kiến thần sắc của Tần Phàm ngưng trọng như vậy, Tiểu Chiến liền dùng một đôi mắt nhỏ nhanh như chớp hướng về ngọn núi bốn phía nhìn lại, nó rất nhanh cũng thấy được một ít bóng đen giấu ở trong đó.

- Quả nhiên là có người... bất quá lão đại, chúng ta sợ cái gì chứ, đến một cái chúng ta giết một cái, đến hai cái chúng ta giết một đôi!

Nhưng Tiểu Chiến lại vẫn là chiến ý hiên ngang, vừa rồi chiến một trận cùng Quỷ Giao cự lang nó còn chưa đủ đã ghiền đây này.

Nhưng mà, lúc này đây lời của nó vừa mới rơi xuống, rất nhanh cũng là sắc mặt đọng lại, bởi vì nó phát hiện lúc này đây người đến tựa hồ thật sự nhiều hơn một tí. Một mắt nhìn đi, bốn phía đều là một mảnh đông nghịt, bảo thủ đoán chừng cũng trên trăm người a.

Có thể nói, giờ khắc này, bọn hắn tứ phía thụ địch!

- Lão đại, làm sao tới nhiều người như vậy...

Vốn Tiểu Chiến đang không sợ trời không sợ đất, lúc này rốt cục cũng run rẩy thoáng một phát, giòn giòn giã giã bị dọa lại càng hoảng sợ. Tuy Tử Kim gai nhọn của nó lợi hại, nhưng càng lợi hại cũng không có khả năng đồng thời đối phó nhiều địch nhân như vậy.

Mà nếu như không dựa vào gai nhọn xạ kích, lực chiến đấu của nó sẽ giảm xuống rất nhiều.

- Hành tung của chúng ta bại lộ, những người này cố ý mai phục tại đây.

Sắc mặt Tần Phàm âm trầm nói, hắn đoán chừng là vừa rồi cùng chiến một trận Hồ Sở kia gây ra động tác quá lớn. Nhưng những người này lại có thể tính toán ra phương hướng bản thân hắn chạy trốn, đây cũng là có chút vượt qua ngoài dự liệu của hắn.

- Lão đại, nhiều người như vậy, chỉ có hai người chúng ta khó đối phó ah...

Tiểu Chiến nuốt nuốt nước miếng, rốt cục có chút khiếp đảm nói. Lúc trước nó thật sự không sợ trời không sợ đất, cái kia là bởi vì thực lực của mình tăng vọt mang đến tự tin, nhưng nó cũng là có tự mình hiểu lấy đấy.

- Hiện tại biết sợ rồi sao?

Tần Phàm cười khổ lắc đầu, vừa rồi khẩu khí tiểu gia hỏa này là to đến dọa người. Nguồn tại http://Truyện FULL

- Trận chiến lớn như vậy, có thể không sợ sao. Bất quá lão đại yên tâm, ta chết cũng sẽ không khiến những người này sống khá giả đấy.

Tiểu Chiến nói ra.

- Không nên nhanh như vậy hành động thiếu suy nghĩ. Đánh chúng ta là khẳng định đánh không lại, chuẩn bị chạy trốn a.

Tần Phàm thì là hạ giọng nói ra.

Hắn biết rõ lúc nào nên liều, lúc nào không nên liều. Thật sự không được, hắn tình nguyện là đem Bạch Hổ châu giao đi ra.

Bởi vì Bạch Hổ châu này phía trước đã trải qua mấy chủ nhân, những người này đều không có tìm ra bí mật. Hiện tại giao đi ra, cùng lắm thì ngày sau lại đoạt trở về.

Sau đó hắn bắt đầu cẩn thận cảm ứng hoàn cảnh bốn phía, hiện tại bọn hắn vừa lúc đi vào một địa phương tứ phía có núi vây quanh, những người kia sớm ẩn giấu ở chỗ này, huống hồ vừa rồi hắn đang ở trạng thái suy yếu. Cho nên rất lâu mới phát hiện, cuối cùng nhất là lâm vào trong vòng vây của địch nhân.

Hắn mơ hồ cảm ứng được lúc này đây người mai phục bọn hắn thực lực đều là không kém, thực lực ít nhất đều ở trên Bán Thần cảnh giới, trong đó còn có vài cỗ đạt tới tam kiếp Bán Thần trở lên, đáng sợ nhất chính là hắn cảm giác được có một cỗ khí tức cực kỳ khủng bố, cỗ khí tức này thập phần ẩn nấp, thậm chí hoàn toàn không có cách nào bắt đến bóng dáng của hắn, chỉ có thể cảm giác được hắn ở ngay chỗ này, mà không thể xác định là ở phương vị nào, nhưng hắn có thể khẳng định cỗ khí tức kia khẳng định so với Hồ Sở còn cường đại hơn.

- Đoán chừng ngay cả ngũ kiếp Bán Thần cũng đã đến. Lực hấp dẫn của Bạch Hổ châu này thật sự lớn như vậy sao?

Da đầu của Tần Phàm có chút run lên, tuy hắn cũng sớm nghĩ đến có thể sẽ gặp phải tình huống như vậy. Nhưng không thể tưởng được nguy hiểm sẽ đến sớm như vậy thôi.

Hiện tại hắn đối mặt trận chiến này, rõ ràng cho thấy so với cùng ngày đi theo Lãnh Thiền hộ vệ đội gặp được Đậu Khi đạo tặc đoàn còn cường lớn hơn, khi đó tin tức Bạch Hổ châu còn không có truyền ra, nhưng trải qua những ngày này, đã đầy đủ để cho không ít thế lực trong Hoàng Hôn Thành cùng Bạch Mông Thành nhận được tin tức rồi.

Ở tình huống như vậy, hắn muốn trốn cũng thập phần khó khăn.

- Chư vị, nếu như đã đến, làm gì còn trốn trốn tránh tránh chứ, không bằng đi ra trò chuyện một chút.

Trong nội tâm tuy có các loại nghĩ cách, nhưng Tần Phàm cũng không có biểu hiện ra ngoài, hắn vào lúc này hít một hơi, thanh âm tỉnh táo ở bốn phía đẩy ra.

- Tốt.

Nghe được thanh âm của Tần Phàm, người xung quanh cũng không có rất nhanh làm ra đáp lại, đã qua một hồi lâu, mới có một thanh âm ngay thẳng truyền đến:

- Chắc hẳn ngươi chính là Bát cấp Võ Thánh Tần Phàm đã khiến cho Hoàng Hôn Thành cùng Bạch Mông Thành động tĩnh rất lớn kia rồi, không, hiện tại đã là Cửu cấp Võ Thánh rồi. Chậc chậc, tuy là một Cửu cấp Võ Thánh, lại có thể ở trong tay Hồ Sở trốn tới, bản lãnh của ngươi thật là rất lớn.

- Tôn hạ quá khen, tại hạ chính là Tần Phàm, còn chưa thỉnh giáo đại danh tôn hạ, không ngại đi ra gặp mặt chứ.

Tần Phàm cũng không phủ nhận, tiếp theo là bình tĩnh hồi đáp.

- Ha ha, ngươi muốn gặp ta?

Người nọ vào lúc đó lại cười sang sảng một tiếng nói:

- Đúng vậy, ở dưới tình huống như vậy còn có thể biểu hiện được bình tĩnh như thế, mặc dù Tần Phàm ngươi chỉ là một Võ Thánh, nhưng có tư cách gặp ta một lần.

Cái kia vừa dứt lời, vừa rồi Tần Phàm cảm giác được khí tức thập phần phiêu miểu kia, rốt cục chậm rãi ngưng tụ, sau đó xuất hiện ở trên một ngọn núi phía trước mặt Tần Phàm, khoảng cách ước chừng một trăm mét.

Chủ nhân thanh âm ngay thẳng này là một nam nhân xem ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, một đầu tóc dài màu đen mềm mại, lông mi cùng hai mắt lộ ra hẹp dài, tướng mạo anh tuấn, ánh mắt lăng lệ ác liệt. Hắn mặc một bộ trường bào màu lam, chỉ là lơ lửng ở đó, liền cho người một loại cảm giác thế ngoại cao nhân.

- Thực lực này quả nhiên là ngũ kiếp Bán Thần trở lên.

Vừa nhìn thấy người này, cảm ứng được khí thế cường đại kia, trong nội tâm Tần Phàm trầm xuống. Hắn kích hoạt huyết mạch Bất Tử Chu Tước y nguyên còn không phải đối thủ của tứ kiếp Bán Thần, ở trước mặt đối thủ càng mạnh hơn này hắn căn bản không có một chút phần thắng, huống chi nhìn khắp bốn phía, còn có trên trăm cỗ khí tức không kém, trong đó có hai cỗ có lẽ không kém gì Hồ Sở, cùng Đậu Khi tương tự cũng có năm ba cỗ.

- Lão đại, thằng này rất khó đối phó.

Tiểu Chiến cũng cảm thấy người này bất phàm.

- Tần Phàm, kỳ thật ban đầu chúng ta không thể tưởng được ngươi sẽ trốn tới, chúng ta chuẩn bị như vậy nguyên lai là vì Hồ Sở đấy.

Nam nhân áo lam kia đứng chắp tay, trên mặt mang vui vẻ nhìn xem Tần Phàm nói ra.

- Vậy làm sao tôn hạ biết sau khi Hồ Sở ở trên người của ta cướp được Bạch Hổ châu, nhất định sẽ đi đường này.

Tần Phàm hiếu kỳ hỏi.

- Ta tự nhiên có biện pháp biết rõ hành tung của các ngươi.

Nam tử áo lam kia chỉ là khẽ cười nói.

Nghe vậy, trong nội tâm Tần Phàm khẽ động, đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó hắn liền thấy một bạch điểu chỉ lớn nhỏ bằng hai ngón tay, ở trong mây xuyên thẳng qua, xem ra đúng là tiểu gia hỏa này đem hết thảy đều thông tri cho nam tử áo lam kia.

- Nguyên lai là Tiểu chút chít này khiến hành tung của chúng ta bị lộ, để cho ta dùng một cây gai nhọn bắn chết nó.

Tiểu Chiến cũng phản ứng đi qua, lập tức giận dữ.

- Đừng xúc động.

Tần Phàm ngăn nó lại.

- Ta nghĩ hiện tại ngươi có thể làm ra lựa chọn.

Trung niên nhân áo lam kia trông thấy Tần Phàm vậy mà nhanh như vậy liền phát hiện bí mật của mình, cũng có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức là nhàn nhạt nói: Text được lấy tại Truyện FULL

- Tuy ngươi có thể ở trong tay Hồ Sở trốn tới, nhưng ta không cho rằng ngươi có thể ở trong tay của ta đào tẩu.

Sau đó phảng phất giống như hưởng ứng lời của hắn, các cường giả nguyên lai giấu ở trong lòng núi bốn phía cũng thời gian dần qua hiện lên đi ra, một cỗ khí tức cường đại vờn quanh lấy, có thể nói là hoàn toàn bày ra Thiên La Địa Võng.

- Xem ra hôm nay Bạch Hổ châu này ta là giữ không được rồi.

Tần Phàm nhìn nhìn trận hình này, lộ ra một vòng cười khổ, hơn nữa là bắt đầu ở trong Trữ Vật Giới Chỉ đem cái hộp đựng Bạch Hổ châu kia đem ra, sau đó ngẩng đầu nhìn hướng đối phương hỏi:

- Giao Bạch Hổ châu ra, ta có thể ly khai hay không? Một tiểu nhân vật như ta, ta nghĩ tôn hạ cũng khinh thường giết chết a.

- Đúng vậy, lưu lại Bạch Hổ châu ngươi có thể đi.

Trung niên nhân áo lam kia y nguyên mang theo cười nhạt nói ra, luận phong độ và khí chất, hắn tựa hồ là cường giả chi nhất mà Tần Phàm ở chỗ này chứng kiến.

- Nhưng ta vẫn còn có chút không bỏ đây này...

Mà đang lúc người xung quanh đều là mặt mang vui vẻ cho rằng sẽ thuận lợi lấy được đồ vật, tiếp theo trong nháy mắt, Tần Phàm lại bỗng nhiên đem Bạch Hổ châu thả trở về, sau đó Chu Tước Chi Dực ở sau lưng mạnh mẽ vỗ một cái, phóng lên trời.

- Lớn mật!

- Lúc này còn dám đào tẩu, quả thực muốn chết!

- Tự tìm đường chết, mau mau giao Bạch Hổ châu ra!

- Một Cửu cấp Võ Thánh nho nhỏ, thực cho là mình có thể ngất trời hay sao?

Chứng kiến Tần Phàm vào lúc đó lại muốn chạy trốn, nam nhân áo lam kia còn không có lên tiếng, những người khác cũng đã nguyên một đám chỉ vào Tần Phàm gầm lên rồi. Bọn hắn vốn cho rằng Tần Phàm muốn giao ra Bạch Hổ châu rồi, nên đều tạm thời thư giản xuống, dù sao hiện trường có thể nói là Thiên La Địa Võng, cảnh giới mỗi người ở đây nếu so với Tần Phàm một Cửu cấp Võ Thánh thì cao hơn rất nhiều, chỉ cần là người đầu óc bình thường cũng biết nên lựa chọn như thế nào.

Nhưng mà, bọn hắn đều không thể tưởng được Tần Phàm này đang ở trong vòng vây của trên trăm Bán Thần, thậm chí trong đó còn có một cái là ngũ kiếp Bán Thần, lại vẫn thật sự dám phản kháng chạy trốn!

Tất cả mọi người không thể tưởng được Cửu cấp Võ Thánh này sẽ to gan lớn mật như thế.

Mỗi người ở lúc này đều là vừa sợ vừa giận.

- Không tán thưởng!

Ngay cả nam nhân áo lam kia chứng kiến Tần Phàm dĩ nhiên là trêu đùa mình như thế, cho dù phong độ của hắn có tốt hơn đi nữa, lúc này cũng không khỏi là sắc mặt lạnh lẽo, sau đó âm trầm nói ra:

- Nếu như như vậy cũng để ngươi rời khỏi, Minh Hiển ta về sau như thế nào dừng chân trong Bạch Mông Thành?

Bất quá sau đó hắn lại không có nhanh như vậy ra tay, chỉ là phiêu phù đứng ở giữa không trung, lạnh lùng nhìn xem bóng người màu xanh chạy trốn kia, hắn cũng rất muốn biết, Võ Thánh nho nhỏ có thể ở trong tay tứ kiếp Bán Thần Hồ Sở chạy thoát kia, đến tột cùng là có bao nhiêu cân lượng.

Lúc này có trên trăm Bán Thần, hắn cũng không tin Tần Phàm có thể thật sự chạy thoát.

- Nhất định phải bắt lấy thằng này!

Mà một bên kia, Tần Phàm vừa chạy trốn, sớm đã có những Bán Thần cường giả khác vào lúc đó phát động, từng đạo thân ảnh như là một tấm lưới, từ bốn phương tám hướng lướt đến, đối với thân ảnh của Tần Phàm vòng vây mà đi. Những người này vốn muốn chuẩn bị đối phó loại nhân vật hung danh hiển hách như Hồ Sở, đối phó một gã Cửu cấp Võ Thánh, kỳ thật rất nhiều người cảm thấy đã là dư xài rồi!

Nếu như không phải biết rõ Tần Phàm này mới vừa ở trên tay Hồ Sở đào tẩu, bọn hắn còn khinh thường nhiều người đuổi theo một Cửu cấp Võ Thánh như vậy.

Trong đó có một gã nhị kiếp Bán Thần ở gần nhất, hắn chứng kiến Tần Phàm hướng lấy phương hướng của mình trốn đến, sắc mặt liền trầm xuống, trong miệng quát lạnh một tiếng:

- Tiểu tử lớn mật, hôm nay ngươi có chạy đằng trời, còn không ngoan ngoãn lưu lại Bạch Hổ châu! Ngươi dám làm trái Minh gia chúng ta, về sau Hoàng Hôn Thành cùng Bạch Mông Thành đều sẽ không còn có nơi cho ngươi sống yên ổn!

Tên nhị kiếp Bán Thần này dũi tay ra, Nguyên Giới chi lực dâng lên, là thúc dục lấy vũ kỹ, hung hăng công tới.

- Nhị kiếp Bán Thần!

Tần Phàm đối với kình khí cường hoành phá không mà đến kia, hai mắt có chút ngưng tụ. Hiện tại hắn cũng không có kích hoạt huyết mạch Bất Tử Chu Tước, bởi vì ở thời điểm đối chiến Hồ Sở kích hoạt qua một lần, trong thời gian ngắn kích hoạt lần nữa, đối với thương thế của hắn sẽ có hại thật lớn.