Tân thế giới thật rộng lớn, vượt xa dự đoán của Tần Phàm! Lấy thực lực hiện tại của hắn, tối đa chỉ có thể làm một thành viên cực kỳ bình thường của thế giới này mà thôi! Còn bị vây ở tầng thấp nhất!
Nhưng tuy rằng hắn đã biết tân thế giới cường giả san sát, nhưng hắn cũng biết muốn đối kháng với Yêu Thần, không phải là chuyện một sớm một chiều là làm được, hơn nữa lấy tính cách của hắn cũng không nguyện ý làm một người tầm thường, phải gầy dựng sự nghiệp một lần nữa trong phiến thiên địa mới này.
Mạc Lợi Đảo Hoàng Hôn Thành, chính là khởi điểm thứ nhất hắn đặt chân trên thế giới này!
…
Sau khi Kỷ Huyên Nhi thành công trở thành võ thánh, tiểu Chiến đột phá tới cửu cấp yêu thú, Tần Phàm rốt cục có thể rời khỏi phiến sơn mạch hoang vu, hướng về Hoàng Hôn Thành gần nơi này nhất bay đi.
Tuy rằng nghe qua Vương Triêu giới thiệu, Hoàng Hôn Thành là thành thị gần nhất, nhưng Tần Phàm hai người cũng phải phi hành suốt gần mười ngày thời gian mới lờ mờ nhìn thấy được ảnh tử của một tòa đại thành.
Phạm vi của một tòa thành thị mà đã to lớn như thế, có thể nghĩ Mạc Lợi Đảo còn lớn tới bao nhiêu! Mà địa vực tân thế giới có tới bảy mươi hai thần đảo, thật không dám tưởng tượng muốn từ thần đảo này bay qua thần đảo kia chỉ sợ hao phí thời gian phải dùng tới năm mà tính toán.
Trên đoạn đường bay tới, Tần Phàm phát hiện không ít bán thần cường giả, những người kia luôn vội vàng đi đường, cũng có người đang chém giết, có vẻ cực kỳ hỗn loạn. Nhưng bán thần cường giả cũng không quá để ý những võ thánh nho nhỏ như bọn họ, chỉ có võ thánh mới có hứng thú đối với võ thánh.
Mà võ thánh lại không phải là đối thủ của Tần Phàm.
Có một hai lần họ gặp phải bán thần làm phiền, nhưng đều bị Tần Phàm liên thủ cùng tiểu Chiến hù dọa thối lui. Bởi vì không quen thuộc thế giới này, cho nên Tần Phàm cũng không truy đuổi theo.
Cho nên đoạn đường này xem như không gặp nguy hiểm.
- Tòa đại thành này hẳn chính là Hoàng Hôn Thành!
Nhìn tòa đại thành khí thế rộng rãi ngất trời, Tần Phàm nói với Kỷ Huyên Nhi. Để tránh gây phiền toái, bọn họ từ xa xa đã đáp xuống đất dùng phương thức đi bộ hướng thành trì đi tới.
Tòa Hoàng Hôn Thành, đẹp đẽ xa hoa, cổ xưa, đại khí bàng bạc! Thoạt nhìn uy vũ hùng tráng, còn to lớn gấp mười lần đại thành lớn nhất tại Vũ Thiên đại lục, thật giống như ngọn núi cao khiến người ta có cảm giác vô cùng nhỏ bé, vô cùng đè nén.
Người muốn vào thành rất nhiều, nhưng không người nào dám phi hành trực tiếp tiến vào, mọi người đều trật tự xếp hàng, ngay cả bán thần cường giả cũng không dám vi phạm.
- Phí vào thành mỗi người năm khối thần tinh!
Ngay khi tới lượt Tần Phàm cùng Kỷ Huyên Nhi, thành vệ ngăn cản bọn họ, hơn nữa dùng thanh âm băng sương không chút cảm tình mệnh lệnh nói.
- Phí vào thành?
Nghe vậy Tần Phàm không khỏi nhướng mày, bởi vì hắn rõ ràng thấy những người đi phía trước không có giao tiền!
- Vì sao những người phía trước đều không cần giao phí vào thành, chỉ có chúng ta cần phải giao?
Tần Phàm vững vàng ngẩng đầu nhìn thủ vệ cửa thành cảnh giới bán thần cường giả, trầm giọng hỏi. Hắn cảm thấy được đây là đãi ngộ không công bình, hơn nữa dưới tình huống trên người hắn chỉ có mấy chục khối thần tinh, năm khối thần tinh cũng không phải là con số nhỏ.
- Bởi vì ngươi là mới tới, cho nên phải giao phí vào thành!
Thủ vệ cửa thành lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Phàm, trong miệng không mang theo chút cảm tình hờ hững nói.
- Mới tới? Làm sao biết ta là mới tới?
Tần Phàm có chút nghi hoặc hỏi, nếu như bởi y phục, hiện tại phong cách y phục trên người hắn cũng đã thay đổi không sai biệt với những người khác bao nhiêu.
- Bởi vì trên người ngươi còn chưa có dấu hiệu thân phận, vậy đại biểu các ngươi còn chưa phải là người của tân thế giới chúng ta, muốn tiến Hoàng Hôn Thành thì trước tiên nghĩ biện pháp tìm được thần tinh, nếu không thì lăn xa một chút!
Thủ vệ cửa thành không kiên nhẫn trả lời.
- Hắc hắc, thái điểu phía trước, muốn vào thành thì ngoan ngoãn giao ra thần tinh đi, đừng lắm lời. Nếu như không có tiền thì đem nữ nhân phía sau đưa cho ta, ta sẽ thay ngươi ra số tiền kia!
Thấy Tần Phàm vẫn đứng ở cửa thành, phía sau có người hài hước cười nói.
Nghe thanh âm kia, sắc mặt Kỷ Huyên Nhi thoáng chốc lạnh lẽo, định quay đầu lại, Tần Phàm ngăn cản nàng, hạ giọng nói:
- Không cần tính toán với chó điên cùng rác rưởi, chúng ta vào thành trước nói sau!
Tuy rằng Tần Phàm đã giảm thấp thanh âm, nhưng người phía sau cũng là bán thần cường giả, làm sao mà nghe không được lời của hắn. Vừa nghe xong đại hán tóc đỏ thô lỗ lập tức xanh mét mặt vô cùng khó xem, hướng Tần Phàm đi tới.
- Thái điểu, ngươi nói ai là chó điên cùng rác rưởi?
Đi tới trước mặt Tần Phàm, đại hán tóc đỏ hung ác nhìn hắn hỏi.
- Đây không phải đã rõ ràng sao!
Tần Phàm cũng không hề nhìn hắn, trong miệng thản nhiên nói. Tuy hắn không muốn gây phiền toái, nhưng nếu phiền toái tìm tới cửa hắn cũng không hề sợ hãi. Hơn nữa hắn có thể cảm giác được thực lực của người kia còn chưa tới mức làm cho hắn phải sợ hãi.
- Ha ha, Nhạc Đăng, ngươi xem, ngay cả một thái điểu cũng không sợ ngươi!
- Phải đó, lão Nhạc, xem ra thái điểu kia hoàn toàn không xem ngươi ra gì, một võ thánh nho nhỏ cũng dám kêu gào với ngươi kia!
- Hắc hắc, lão Nhạc, ta nghĩ ngươi cũng nên giữ gìn một chút uy nghiêm của người cũ trong Hoàng Hôn Thành chúng ta đi, để cho một ít thái điểu mới tới hiểu biết được quy củ tại nơi này một chút.
Nhìn thấy một màn như vậy, mặt sau có một ít người nhận thức đại hán tóc đỏ liền ồn ào nói, những người kia rõ ràng chỉ e sợ thiên hạ không loạn.truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y.y Mà một ít người xếp hàng trong đội ngũ đều khoanh tay thờ ơ lạnh nhạt, vẻ mặt mang theo hài hước hay thần sắc nghiền ngẫm.
- Xú tiểu tử, ngươi muốn chết!
Đại hán tóc đỏ rõ ràng là người xem trọng thể diện, nghe thanh âm giễu cợt nhất thời giận dữ, hét lớn một tiếng vươn tay trảo Tần Phàm.
- Các ngươi muốn làm gì? Trước cửa Hoàng Hôn Thành là địa phương cho ngươi giương oai sao?
Nhưng vào lúc này, thủ vệ cửa thành lạnh lùng nhìn đại hán tóc đỏ, một cỗ chân khí cường đại phát ra nhất thời đem đại hán bức lui ra sau mấy bước.
Hai mắt Tần Phàm co rụt lại, đại hán tóc đỏ cũng là bán thần cường giả, mà thủ vệ cửa thành cũng là bán thần, nhưng chênh lệch giữa hai người tựa hồ cực lớn. Có thể tưởng tượng, nếu cần đánh nhau chết sống đại hán tóc đỏ khẳng định rất nhanh sẽ bị giết chết.
- Tiểu tử, ngươi còn muốn vào thành hay không, vào thành thì mau giao thần tinh, không vào thì cút ngay, đừng ngăn cản người phía sau!
Bức lui đại hán tóc đỏ, thủ vệ cửa thành lãnh đạm nhìn hai người Tần Phàm nói.
- Chúng ta vào!
Tần Phàm biết phí vào thành hôm nay không giao cũng không được, cho nên không do sự lấy ra mười khối thần tinh giao cho thủ vệ cửa thành.
- Giao thêm năm khối, ở trong này không phân biệt người hay yêu thú, con yêu thú này của ngươi cũng phải giao phí vào thành!
Thủ vệ cửa thành nhìn tiểu Chiến nằm trên vai Tần Phàm, tiếp tục lạnh lùng nói.
Chương 1255: Vào thành. (2)
- Ta…cũng phải giao?
Tiểu Chiến lộ ra vẻ bất mãn, giương nanh múa vuốt dùng thanh âm non nớt kháng nghị.
Tần Phàm thoáng nhíu mày, nhưng hắn nhớ lại lúc trước Cửu U Ngân Giao đã nói qua thế giới của hắn không hề phân biệt nhân loại hay yêu thú, chỉ phân biệt người mạnh kẻ yếu, hiện tại xem ra quả nhiên là như thế. Địa phương mà Cửu U Ngân Giao đã nói chính là tân thế giới này.
- Không thành vấn đề!
Nghĩ tới đây, cũng không muốn sinh thêm nhiều chuyện, hắn vỗ vỗ tiểu Chiến, lấy thêm năm thần tinh giao ra. Nhưng thần tinh trên người hắn tổng cộng cũng chỉ có sáu bảy mươi khối, lần này giao mất một phần tư, thật sự có chút đau lòng. Nhưng nghĩ tới sau khi vào thành đan dược của mình có thể đổi về một nhóm thần tinh, vì vậy hắn cũng không tiếp tục tính toán.
Thủ vệ cửa thành nhìn thấy Tần Phàm chỉ là một võ thánh hơn nữa còn là người từ vị diện khác đi vào tân thế giới, nhưng vẫn có thể lấy ra nhiều thần tinh như vậy, không khỏi cảm thấy hơi có chút ngoài ý muốn, lại liếc mắt nhìn lướt qua Tần Phàm.
Giao nộp xong phí vào thành, Tần Phàm mang theo Kỷ Huyên Nhi đi vào bên trong.
Khi hai người đi vào cửa thành, đại hán tóc đỏ bị bức lui còn âm tàn nhìn theo bóng lưng Tần Phàm, ở sau lưng lên tiếng uy hiếp:
- Tiểu tạp chủng, lần sau đừng để cho ta ở bên ngoài thấy ngươi, nếu không…
- Lần sau ta gặp lại ngươi sẽ là ngày chết của ngươi!
Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, Tần Phàm bỗng dưng quay phắt người lại nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, miệng lạnh giọng nói. Trong ánh mắt mang theo vẻ băng sương vô tình, giống như lợi kiếm khoan tim, làm cho người ta cảm giác tâm thần thoáng run rẩy.
Ngay cả bán thần cường giả Nhạc Đăng tiếp xúc với ánh mắt kia trong lòng cũng không khỏi chấn động, hắn thật không ngờ chỉ là một võ thánh thế nhưng có loại ánh mắt làm người không rét mà run. Nhưng chỉ thoáng chốc hắn cảm thấy bị vũ nhục, trong miệng nhất thời mắng to:
- Tiểu tạp chủng, một võ thánh nho nhỏ đã dám thốt lời cuồng ngôn, đến lúc đó bản thân ta muốn nhìn xem kẻ chết là ai!
Nhưng Tần Phàm cũng đã không còn để ý tới hắn, chỉ quay đầu lại tiếp tục đi thẳng về phía trước, thân hình thẳng tắp, khí tức không hề có chút hỗn độn, dần dần biến mất tại cửa thành.
- Thú vị, thú vị, ở trong Hoàng Hôn Thành đã thật lâu chưa từng gặp được thanh niên đặc biệt như vậy!
Thủ vệ cửa thành ngược lại lộ ra nét đăm chiêu, trong lòng thầm nghĩ:
- Nhưng ở tại thế giới tàn khốc này, chỉ có dũng khí là có chút không đủ, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi có thể sinh tồn được trong Hoàng Hôn Thành này hay không!
…
Đi vào trong Hoàng Hôn Thành, trên con đường vô cùng rộng mở, người đi lại đều có vẻ thật vội vàng, mang theo vẻ mặt lạnh lùng cự người ngoài ngàn dặm. Mà nhìn vào kiến trúc cỡ lớn khắp chung quanh, lại cảm giác được một cỗ khí tức cổ xưa hoa quý ập tới, mỗi tòa kiến trúc kiến tạo, điêu khắc cùng cấu tạo đều mang theo một loại huyền diệu, phù hợp ngũ hành, phù hợp thiên địa chí lý.
Hoàng Hôn Thành này không biết đã tồn tại từ bao lâu, nhưng năm tháng cũng không lưu lại bao nhiêu dấu vết mài mòn trên kiến trúc, mỗi kiến trúc đều thật chắc chắn bền vững. Cũng có chút kiến trúc đặt biệt, là một gốc đại thụ đầy đủ hoặc là từ một khối đá lớn điêu khắc mà ra, độc đáo mà hoa lệ, có thể nói là vượt qua cực hạn ý tưởng của nhân loại.
- Nơi này thật là đẹp mắt, thật đặc biệt!
Lúc này tiểu Chiến nhìn cảnh vật kiến trúc khắp bốn phía, hai mắt có vẻ sáng ngời, cảm thấy thật mới mẻ cùng hướng tới. Trong khoảng thời gian này khi nó nói chuyện cũng đã không còn vẻ mới lạ như lúc ban đầu.
- Đương nhiên là đẹp, những kiến trúc này không phải người bình thường có thể kiến tạo ra được!
Tần Phàm nhìn từng dãy kiến trúc, thế nhưng mơ hồ cảm giác có chút võ đạo chí lý, trong tim của hắn cũng vô cùng rung động. Người kiến tạo ra nó ít nhất đều là bán thần cảnh giới, bởi vì có bộ phận kiến trúc dù kiến thức ngũ hành huyền ảo như hắn cũng chưa chắc có thể hoàn thành.
Kỷ Huyên Nhi đồng dạng cũng bị tân thế giới hấp dẫn, tâm tính thiếu nữ luôn ưa thích những đồ vật xinh đẹp. Lúc này nàng nhìn chăm chú vào những quầy trang phục ở các cửa hàng, nơi đó có thật nhiều quần áo vừa phù hợp tự nhiên lại tinh xảo cực hạn, tuy là người không quá thích trang điểm như nàng trong khoảnh khắc cũng không thể dời đi ánh mắt.
- Hay là chúng ta trước tiên tìm một chỗ thu xếp ở lại rồi hãy từ từ tìm hiểu nơi này đi.
Nhìn thấy Hoàng Hôn Thành thật sự là quá lớn, Tần Phàm trong khoảnh khắc cũng không biết làm sao đi thăm dò, khi nhìn thấy gần bên có khách sạn, hắn nghĩ nghĩ nói.
Bởi vì trên đường người đi lại đều vô cùng lạnh lùng, phỏng chừng muốn hỏi đường cũng sẽ tìm khó chịu, không bằng kiếm chỗ ở trọ còn có thể hỏi tiểu nhị vài câu, giải thích về tân thế giới cùng Hoàng Hôn Thành một chút.
Kỷ Huyên Nhi cùng tiểu Chiến đều nghe theo lời Tần Phàm, bọn họ đương nhiên là không có ý kiến.
Nhưng ngay khi hai người đi vào trong một khách sạn không lâu, rất nhanh lại mang theo nét thoáng xấu hổ đi ra, bởi vì họ phát hiện không ở nổi khách sạn! Ở khách sạn một đêm cần một thần tinh, hơn nữa không cho thuê kỳ hạn ngắn mà ít nhất phải từ một năm trở lên!
Vậy phải cần tới mấy trăm thần tinh! Cho dù Tần Phàm cùng Kỷ Huyên Nhi có gom lại ở chung một phòng, nhưng trên người họ cũng chỉ có được vài chục thần tinh, cách tiêu phí thấp nhất còn rất xa! Mà kim nguyên của Vũ Thiên đại lục ở thế giới này tự nhiên là không có bất kỳ tác dụng.
- Xem ra chúng ta chỉ có thể tìm một chỗ bán đan dược trong thành trước đã.
Tần Phàm bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu, từ sau khi hắn trở thành luyện đan sư, đã thật lâu chưa từng nếm cảm giác nghèo tới như vậy, nhưng hắn tin tưởng dựa vào thực lực của chính mình, rất nhanh sẽ xoay sở thoát khỏi cục diện này.
- Hai vị, xem bộ dáng các ngươi tựa hồ vừa đi vào nơi này, có gì cần giúp đỡ sao?
Đúng lúc này, từ một bên đường loáng ra một trung niên nhỏ gầy nhìn họ nói:
- Nếu ở trong thành không rõ quy củ thì nửa bước khó đi, thậm chí tùy thời đều có thể mất mạng. Ta có thể trợ giúp các ngươi, mà các ngươi chỉ cần trả giá chút thù lao là được.
- Di?
Nghe được thanh âm, Tần Phàm quay đầu nhìn lại trung niên dáng người nhỏ gầy, người này đại khái có cảnh giới lục thất cấp võ thánh. Người như vậy ở tại Vũ Thiên đại lục được xem là siêu cấp cường giả, nhưng ở nơi này lại không tính là gì.
Đối với Tần Phàm mà nói, người này không có gì uy hiếp quá lớn.
- Ngươi có thể trợ giúp ta chuyện gì? Ngươi lại cần bao nhiêu thù lao?
Chỉ thoáng do dự, Tần Phàm nhìn trung niên nhỏ gầy trầm giọng hỏi. Bởi vì Hoàng Hôn Thành thật sự là quá lớn, muốn tự mình quen thuộc còn cần một thời gian, hơn nữa có rất nhiều quy củ của Hoàng Hôn Thành hắn cũng không biết, chỉ sợ sẽ dễ dàng gặp phải phiền toái, cho nên hắn cảm thấy tìm một người hướng dẫn vẫn vô cùng cần thiết.