Đèn thủy tinh rất lớn tỏa ra ánh sáng chói mắt lạnh như băng, thảm lông dê dưới chân lại vô cùng mềm mại, ấm áp như trời xuân, bốn phía là cửa sổ sát đất ngút mắt, trong suốt đến mức có thể nhìn rõ bóng mình. Đám người chuyển động, ăn uống linh đình, nhạc nhẹ dìu dặt cuốn theo từng đợt máu tươi khiến người ta ghê tởm cứ quấn quýt lấy Zero Kiryuu.
Ban đêm, đèn điện sáng trưng, yến hội long trọng thuộc về chủng loài của bóng tôi đang diễn ra. Thế nhưng đối với người kia mà nói, vũ hội xa hoa nơi đại sảnh này chính là một nhà giam. Ánh sáng chói lòa đan vào chén rượu tươi hồng, tựa như thứ gông xiềng vô hình cầm tù toàn thân cậu, không thể nhúc nhích.
“Biết ngay là cậu sẽ để nó đi mà!” – Bàn tay to lớn vỗ mạnh lên bàn làm việc bằng gỗ cứng chắc, chồng văn kiện vốn đã cọng vẹo mất đi thế cân bằng lập tức bay tứ tung.
“Thôi nào~ Chỉ là công tác giám sát mà thôi, cho dù là tay mơ cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ dễ như bỡn.” – Đứng trước người bạn già nóng nảy, Kaien vẫn duy trì biểu hiện ngốc nghếch tự nhiên của mình, vui vẻ cầm tách trà từ tốn uống, thỉnh thoảng lại khà khà thỏa mãn. “Ái chà, búp trà dựng thẳng đây này, không biết hôm nay sẽ có chuyện gì vui nữa ~”
“Cậu nghiêm túc cho tôi! Chẳng lẽ cậu không lo lắng tí nào ư?” – Yagari Toga không thể tiếp tục chịu đựng vị hunter thiên tài này bày ra vẻ không liên quan đến mình nữa. Ông giật lấy tách trà, uống một hơi cạn sạch, ngay cả cái búp trà may mắn gì đó cũng không để thoát.
“Này này này, không phải còn có Kaname-kun ở đấy sao?” – Kurosu Kaien đẩy gọng kính, an ủi.
“Vì hắn ở đó nên mới càng cần phải chú ý! Không biết tên quỷ đó có mưu mô gì nữa!” – Nhiệm vụ được gửi tới đúng lúc này đã rất kì lạ rồi, khó trách Toga lại nghi ngờ.
“Ta sẽ không để cậu ấy chết trong tay kẻ khác!” – Kurosu Kaien tháo kính xuống, bắt chước cách nói chuyện của ai kia. Sau đó hai mắt ông vụt sáng, mặt đầy mong chờ nhìn Toga, hi vọng ông bạn già có thể đánh giá khách quan kỹ xảo biểu diễn của mình.
“Hừ! Đùa chán rồi thì dọn dẹp lại phòng cho tôi!” – Tay cố ý gạt qua chồng giấy tờ còn ngoan cố nằm vững trên bàn, Toga xoay người bước khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Tiếng giấy tờ rơi xuống đất trộn lẫn tiếng gào thê lương thảm thiết của ai đó vang lên phía sau khiến Toga nhếch môi cười ác. Ông giơ ngón trỏ và ngón giữa lên quơ quơ về phía ông bạn già đang quỳ rạp trên sàn nhà với vẻ mặt đưa đám.
“Lại nói, trà gần chín mươi độ mà lưỡi cậu không bị bỏng tí nào sao?”
“Hừ!” – Bóng áo khoác hàng xịn bay phần phật, ẩn hiện ở hành lang rất lâu.
Zero Kiryuu thờ ơ dựa người vào cột trụ trong góc tường. Ánh đèn lóa mắt khiến cảnh vật trở nên không còn chân thật, những kẻ tinh anh ban ngày giấu mặt ở đủ mọi ngành nghề giờ bắt đầu phô bày bản chất thực sự của chúng. Trong đêm tối, một lũ dã thú nguy hiểm mà xinh đẹp.
“Cậu có thể mời ta nhảy một điệu chứ?” – Một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mái tóc khói tím uốn xoăn, đôi mắt cùng màu hẹp dài. Người con gái trẻ trung xinh đẹp khiến không một ai có thể cự tuyệt lời mời của cô.
“Tôi…” – Không ngờ là mình phải ứng phó với chuyện như thế này, Zero Kiryuu hơi hoảng loạn.
“Ha ha, thật là một cậu bé đáng yêu.” – Cô gái mỉm cười, hai mắt cong cong, sáng ngời lấp lánh. Bàn tay vươn tới chạm vào khuôn mặt của Zero Kiryuu, mát lạnh như ngọc thạch.
Choang… Ly rượu mà cô gái cầm trong tay vỡ vụn gây nên tiếng vang khiến đám người xung quanh xôn xao.
“Sara, đừng chạm vào cậu ấy!” – Lời nói trầm thấp lịch sự, ẩn giấu mệnh lệnh không thể phản đối. Quen thuộc như vậy, lại không muốn nghe nữa.
“Ôi, ta chưa từng nghĩ ngài lại có thể ra lệnh cho thuần chủng như vậy. Dù có là người nhà Kuran cũng không thể được đâu.” – Shirabuki Sara khiêu khích Kaname đang bước tới gần. Sau đó dịu giọng lại, “Đã lâu không gặp, Kaname, ngài trưởng thành rồi.”
“Cậu ấy là hunter do Hiệp Hội phái tới để giám sát.” – Gạt tay Sara ra, Kaname Kuran nói.
“Kaname, đừng bảo rằng ngài đang viện cớ nhé?” – Sara nheo mắt cười khẽ, “Chỉ là khiêu vũ thôi mà, đâu có ai… ăn thịt cậu ấy.”
Ánh mắt tất cả đều đang tập trung lại trên người Zero Kiryuu – nguyên nhân nổ ra vụ tranh chấp này. Có sung sướng khi người gặp họa, cũng có lo lắng, hoặc ghét bỏ, nhưng không ai dám đứng ra giải vây. Cuộc chiến của thuần chủng không phải là chỗ cho họ can dự, đâu có ai chán sống.
“Ta không cần phải… giải thích bất cứ điều gì với cô!” – Áp lực bùng nổ ra bốn phía, thể hiện tâm trạng hiện tại của chủ nhân, “Cô nên hiểu rõ mới đúng chứ?”
“Aizza, vì ngửi thấy mùi vị giống Kaname nên ta mới tò mò thử chút thôi mà ~” – Chọc giận đức vua tuyệt đối không phải là ý hay, Shirabuki Sara nhìn xung quanh, giơ tay túm chặt Ichijou đang chuẩn bị đào tẩu khỏi hiện trường, “Thất lễ rồi, chúc ngài có một buổi tối vui vẻ!”
Nói xong bèn mỉm cười dễ thương với Zero, đoạn trở thành chim nhỏ nép vào ngực Ichijou, kéo tay hắn bước vào sàn nhảy.
“Ichijou-senpai lại muốn làm pháo hôi.” – Shiki ngậm dĩa ăn, xổ một câu đánh trúng tim đen.
Rima đứng bên cạnh quen tay gắp một miếng bánh ngọt đưa đến miệng Shiki, “Suy nghĩ nhiều sẽ hỏng đầu đấy. Nào, a~~~”
Cùng lúc đó, có bốn người không thể nhẹ nhàng như vậy.
“Lời thoại đã soạn sẵn rồi sao còn thay đổi?” – Ichijou lịch lãm đỡ cái eo nhỏ nhắn của Sara, nụ cười trên mặt hoàn toàn không phù hợp với nội dung trò chuyện.
“Cứ nhai lại kịch bản sẵn có thì chẳng có gì thú vị cả, đúng không nào? Lại nói, lâu rồi không gặp cũng phải tặng Kaname một món quà để thể hiện nỗi nhớ nhung sâu sắc suốt bao nhiêu năm qua của ta chứ.” – Sara không hề tỏ ra yếu đuối, xoay mặt dựa vào vai Ichijou như đang thì thầm gì đấy, hai má ửng đỏ ngượng ngùng, “Cậu đạp vào chân của ta rồi!”
“Không sao, Sara, là tôi cố ý đó.” – Xoay cô một vòng, Ichijou tỉnh bơ liếc mắt nhìn đại sảnh, không biết chuyện của hai người kia thế nào rồi ~
Tiếng bước chân giữa bóng tối mờ mịt tĩnh lặng đặc biệt rõ ràng, một trầm ổn, một hơi hỗn loạn. Nhưng không ai lên tiếng cắt đứt mớ tiết tấu tinh tế này.
Đưa tay đẩy cánh cửa tối đen cuối cùng, ánh sáng rộng mở. Khác với khu đại sảnh hoa lệ, đây là một phòng sách theo phong cách cổ xưa. Trên mặt đất trải hai mươi tư cuộn thảm, bốn phía là giá làm bằng gỗ hạch đào màu nâu được sắp xếp chỉnh tề bày kín các loại sách, mùi mực in thanh nhã trộn lẫn với hương hoa nhài phả vào mặt, rửa trôi tất cả những tiếng động ồn ã.
Dẫu bầu không khí có ấm áp và hài hòa đến mấy cũng không thể ngăn cản được sát khí thô bạo ở phía sau. Kaname cười như không thấy, chẳng cần nghĩ cũng biết, cái cảm giác lạnh lẽo đang áp vào lưng hắn lúc này chính là cây súng Bloody Rose thấm đẫm máu tươi của chủng loài vampire.
“Buông tay ra.” – Tiếng nói lạnh lùng không rõ cảm xúc.
“Thật là vô tình.” – Kaname nhẹ nhàng thả cái cổ tay hơi lạnh của cậu ra, xoay người để Bloody Rose chỉ thẳng vào tim mình, “Còn dám dùng thái độ vô lễ đó để đối xử với chủ nhân đã liên tục cứu mạng cậu.”
“Hừ, ban nãy cũng tính là cứu mạng?” – Từ lúc Shirabuki Sara đi tới bắt chuyện đến lúc tự dưng bị Kaname Kuran kéo tay chạy đi, Zero Kiryuu không thể tìm được một cơ hội nào để nói năng cho tử tế. Bây giờ còn giữ được thái độ như thế này là Zero cảm thấy tính mình quá tốt rồi đấy.
“Ah, thật hả? Hóa ra vừa rồi cậu định chấp nhận lời mời của một thuần chủng, quyết định sẽ biến chiến tranh thành tơ lụa rồi(1) ư?”- Đôi mắt rượu đỏ trở nên nguy hiểm, Kaname cố tình kề sát vào tai Zero. – “Hay là, không nỡ từ chối thịnh tình của, người đẹp?”
(1): Hóa kiền qua vi ngọc bạch – Biến chiến tranh thành tơ lụa: Ý là muốn chấm dứt chiến tranh, hòa bình hữu nghị.
“Anh…” – Zero Kiryuu không thể không dùng tay kia đẩy hắn ra. Đáng ghét! Vì sao lần nào cũng không phản bác được hắn.
“Bởi vì lần nào cũng là cậu làm sai!” – Nhìn thấu nội tâm của Zero, Kaname không hề khách khí công kích, “Chung một nhịp tim, chung một mạch đập, trong cơ thể của cậu đang chảy dòng máu của ta, phản kháng chỉ phí công mà thôi!”
“Chĩa súng vào ta thì sao? Được dạy dỗ bao nhiều lần rồi mà cậu còn chưa hiểu?” – Vươn tay giữ chặt phần eo mềm dẻo của Zero Kiryuu, hắn không kiêng nể gì mà cắn mở cái nơ trên lễ phục của cậu, khẽ thở dài, dịu giọng, “Như thế này không tốt ư?”
Cái gì… Được hay không được? Giống như dã thú hút máu đối phương đến khi thỏa mãn dục vọng của mình? Zero Kiryuu nhắm mắt lại, buồn bã bi thương, nhẹ nhàng bóp cò súng.
Bang… Viên đạn màu bạc mang theo gió lốc quét qua. Bắn trúng rồi? Không còn cánh tay mạnh mẽ giữa lấy hông, Zero Kiryuu để mặc cơ thể rơi theo lực hút của trái đất. Tất cả đều đã chấm dứt rồi sao…
“Chậc, sao lại làm như đau khổ muốn chết vậy?” – Giọng nói xa xăm hòa trong gió mờ mịt. – “Ta còn tưởng cậu sẽ vui phát khóc chứ. Thật đáng tiếc!”
Mở mắt ra, đôi ngươi rượu đỏ đã không còn ý cười, đáy mắt lạnh băng. “Trước khi nổ súng mà cảm xúc dao động như vậy là tối kỵ!”
Nhận ra sát ý của Zero Kiryuu rồi nhưng Kaname vẫn do dự. Sát ý bi thương như thế không sao nói rõ tình tự của chủ nhân, tựa như lời mời gọi hấp dẫn, cho dù biết sẽ mất mạng nhưng vẫn không thể chống lại. Trong nháy mắt cậu bóp cò, ngực hắn trào dâng niềm hối hận, Kaname tỉnh táo lại, khó khăn tránh né.
“Muốn chết ư?” – Kaname nâng cằm Zero, chăm chú nhìn vào đôi mắt tím nhạt sắp vỡ tan, đọc suy nghĩ bị cậu giấu kín. “Hay là cậu muốn chúng ta… đồng quy vu tận(2)?”
(2):Đồng quy vu tận – Cùng chết.
“Tham sống sợ chết chỉ biết dựa dẫm vào máu tươi thì cuộc đời còn có ý nghĩa gì!” – Quay mặt nhìn vị vua tối cao của vampire, buột miệng nói một câu cậu từng hỏi đi hỏi lại chính mình.
“Đứa nhóc chưa nếm trải cái chết có tư cách gì mà nói thế?” – Không quan tâm đến Zero đang ra sức giãy dụa, Kaname siết chặt hai tay ngăn cậu lại, sức mạnh kinh người. Hắn không thèm phân trần, cắm phập răng nhanh bén nhọn vào cái cổ trắng muốt của Zero Kiryuu.
Nỗi đau theo máu chảy ra dần trở nên chết lặng, tay chân cậu lạnh thấu xương, sinh mạng như sợi tơ tằm mong manh từ từ bị rút mất, chỉ biết trơ mắt chờ đợi kết cục cuối cùng.
Tiếng trẻ nhỏ non nớt vọng lại từ nơi sâu thẳm trong tiềm thức, hai khuôn mặt giống nhau như đúc hiện ra, và nụ cười ngây thơ.
“Mommy, mommy~ Bất công, mommy lại cho Zero ăn trước!”
“Chỉ thử thôi, chút nữa sẽ cùng ăn với Ichiru!”
“Zero nói dối, thử sẽ không ăn nhiều như vậy!”
“Vậy… Ichiru lại đây cùng ăn nào.”
“Không cần! Em phải chờ daddy mang bánh gato về, bánh sinh nhật của em và Zero! Bánh gato! Bánh gato!”
Hình ảnh vừa chuyển trở thành lời mẹ dặn trước lúc qua đời. “Zero, con nhất định phải bảo vệ Ichiru…”
“Sư phụ!”
Xanh biếc mênh mông, đai lưng áo khoác lơ lửng thả xuống trên chạc cây cao nhất, tung bay trong gió.
“Sư phụ ~~~~!” – Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, đôi mắt màu tím thoáng hiện tia nhìn xảo quyệt. Nhón chân, kéo cái đai lưng xuống, thảm kịch phát sinh trong dự đoán.
“Kaien! Mau đưa thằng bé xấu xa này đi ngay!” – Tiếng gào thê lương trong bụi cỏ xua đám vịt trời chạy tán loạn.
Đảo mắt một cái, người đàn ông râu ria đeo miếng che mắt màu đen ngồi trước mặt cậu, nghiêm túc nói: “Ta không hối hận khi dùng con mắt này đổi lấy tính mạng của con!”
“Zero~ Đây, cho cậu!” – Cô gái nhỏ cẩn thận lấy từ trong túi ra một viên chocolate nhăn nhúm, “Chỉ có mỗi viên này thành công thôi đó, nó chính là độc nhất vô nhị!”
Chocolate sữa ngọt lịm nằm trong miệng, bám dính vào răng, muốn… uống nước…
“Sao nhìn có vẻ khó ăn thế hả?” – Cô gái đứng dậy vuốt tóc. – “Không thèm để ý đến cậu nữa!”
“Zero, dù cậu có cần bao nhiêu máu đi nữa thì chỉ cần cậu có thể sống sót, tớ luôn sẵn sàng!” – Khuôn mặt giả vờ kiên cường mạnh mẽ, cặp mắt trong suốt ngập nước, cùng là một màu rượu đỏ…
“Zero, cậu có đói bụng không?”
“Không ngờ máu của cậu lại ngọt tới vậy!”
“Zero, tại sao lại ngốc nghếch vậy chứ?”
“Zero, máu chúng ta giống nhau…”
“Cần gì phải nhìn ta như thế, ta biết lòng của cậu mà!”
“Zero…”
“Kuran…” – Hít sâu một hơi bầu không khí khô mát, Zero Kiryuu mới dám chắc chắn là cậu vẫn còn sống. Mở mắt ra, vẫn là đôi ngươi đỏ rượu kia. Cõi lòng hoảng loạn dần bình yên trở lại, “Máu…”
“Huhm? Nghĩ kĩ rồi?” – Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, hơi thở ẩm ướt và nóng bỏng. Cơ thể sau khi mất quá nhiều máu trở nên cực kỳ mẫn cảm, khẽ cắn nhẹ cũng đủ để cậu rùng mình run rẩy.
“Ah… Huhm… Máu…” – Khàn khàn lại mơ hồ, nói không nên lời là có bao nhiêu ái muội.
Mỗi lần đều phải dùng cái cách cực đoan này để giải quyết vấn đề? Buộc cậu uống máu của hắn… Kaname mỉm cười bất lực, thôi quên đi, vậy cũng không phải không tốt. Zero như vậy, chỉ có mình hắn được nhìn thấy… hết sức yếu đuối, tựa như cặp mắt thủy tinh tím biếc của cậu, trong veo dễ vỡ.
Một nụ hôn mang theo vị máu tinh thuần, máu tươi xâm nhập từng chút một, lát sau có thể cảm giác được đối phương ngây ngô đáp lại. Đầu lưỡi ngập ngừng thử thăm dò, tinh tế liếm mút, đảo qua hàm răng trắng đều, chạm vào một cái lưỡi khác cũng mềm mại như thế.
Dù cảm thấy đầu lưỡi nhói đau nhưng Kaname cũng không giận. Hắn dùng hai tay ôm lấy eo cậu, nâng lên, để mặc Zero chiếm đoạt lấy máu mình.
Nụ hôn dài bị Zero thô bạo cắt đứt khi thể lực của cậu đã khôi phục. Ra sức đẩy Kaname, Zero đỏ mặt lau khóe môi còn vương mau, rất không trách nhiệm bỏ lại… khụ, đồng phạm của mình, chuồn khỏi phòng sách