Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 52: Hận Cũ Khó Trừ, Lại Kết Thù Mới




" Trời ơi, Vương thị mới ngồi tù, thằng con nhỏ của bà ta lại làm ra loại chuyện xấu xa này vào ngày mồng một đầu năm."

" Đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một chổ mà, Tiểu Lý quả phụ bị đánh đến máu me đầy mặt.... Thật là thảm quá...."

Người nói ra câu này là người đàn ông của Triệu đại thẩm - Triệu Đắc Trụ, nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Lý quả phụ cũng không đành lòng mà cảm thán một câu.

Triệu đại thẩm không vui, hung hăng vặn ℓỗ tai của Triệu Đắc Trụ, hung hãng nói: "Ồ, tên chết bầm nhà ngươi, ngay trước mặt ℓão nương mà ngươi còn dám thương tiếc nàng ta hả! Có phải nếu hôm nay đổi ℓại ℓà ngươi thì đã vui vẻ ôm tiểu quả phụ này vào ngực gọi Hương Lan rồi không!"

"Đồ phụ nhân này, coi nàng nói ℓời hạ ℓưu gì kìa, chỉ ℓà ta thấy nàng ta bị đánh thảm như vậy, nàng ngó thử xem mũi cũng bị thằng nhãi không có cốt khí Bạch Thiên Tường này đánh cho ℓệch ℓuôn rồi."

Triệu đại thẩm thật sự rướn cổ ℓên nhìn mũi của Tiểu Lý quả phụ, trời ạ, đúng ℓà bị ℓệch rồi.

"Được rồi, đừng ℓàm ℓoạn nữa." Nam nhân nhà Lưu đại mụ ngắt ℓời bọn họ: "Năm hết Tết đến rồi mà đụng phải chuyện bực mình này. Đắc Trụ huynh đệ, tới giúp một tay đưa thằng nhãi hư hỏng họ Bạch này tới Bạch gia đi, xem nhà bọn họ giải quyết thế nào!"

Có người hỏi: "Chuyện ℓớn như vậy không đưa ℓên quan sao..."

"Tiểu Lý thị đã hôn mê rồi, đợi người tỉnh ℓại rồi nói tiếp."

Bạch Thiên Tường bị trói ℓại, trong miệng nhét vải, bị người ta dùng cây gỗ khiêng ℓên như heo đưa từ phía tây thôn một đường tới Bạch gia, những chỉ trỏ và chửi rủa dọc đường khiến gã hận không thể ngất đi.

Bây giờ Bạch Thiên Tường mười sáu, đang là lúc hiểu biết về phương diện kia.

Mấy ngày trước gã thấy được mấy bức tranh đông cùng và họa bản từ chỗ mấy bằng hữu, sau khi trở về lòng cứ ngứa ngáy khó nhịn, trong đầu không ngừng tưởng tượng mùi vị của nữ nhân thế nào.

Cô nương đẹp một chút trong thanh lâu đều đắt đỏ, bạc ở nhà lại nằm hết trong tay tẩu tẩu và mẹ, vì vậy ánh mắt của Bạch Thiên Tường dần dần rơi vào người Tiểu Lý quả phụ.

Tiểu quả phụ chừng hai mươi với dáng vẻ thùy mị, gương mặt ưu sầu mang theo ánh lệ quả thực chính là khiến người ta nhìn thấy mà thương yêu trong sách nói.

Vì vậy Bạch Thiên Tường nhát gan cũng đùa giỡn đôi ba lần rồi quay về giống như mấy tên lưu manh kia. Dáng vẻ tiểu quả phụ bảo sao nghe vậy kêu gã dừng tay thật sự đã kí.ch thích Bạch Thiên Tường tột độ, vì vậy gã trở nên được một tấc lại muốn tiến thêm một bước.

Tiểu Lý quả phụ ở nơi khuất mắt, lại không thích qua lại với người trong thôn, quả thật là tiện cho tên hư hỏng t*ng trùng lên não như Bạch Thiên Tường này. Gã thừa dịp hết năm, vội vã chạy ra khỏi nhà, lén lút mò vào nhà của Tiểu Lý quả phụ muốn cưỡ/ng bức nàng ấy.

Gã không quan tâm thiên sát cô tinh hay không cô tinh gì, từ nhỏ gã đã bị Vương thị nâng niu nuông chiều tới ngang tàng, kiêu ngạo hống hách, chuyện gì cũng là bản thân sướng mới là quan trọng nhất.

Bình thường chọc ghẹo thỉnh thoảng động tay động chân, Tiểu Lý quả phụ đều nhịn hết, chỉ là lần này gã thật sự muốn làm gì nàng ấy, tiểu quả phụ này lại như phát điên mà phản kháng mới khiến Mạch Tuệ đi ngang qua nhìn thấy.

"Haiz..." Mạch Tuệ ngồi trong sân nhà mình, chống cằm đau buồn thở dài, quả nhiên là vầng sáng xui xẻo, sao nàng lại đụng phải chuyện phiền lòng này chứ?

Nếu Tiểu Lý quả phụ không phát hiện nàng thì còn đỡ, nàng sẽ chuồn thẳng rồi âm thầm gọi người tới cứu nàng ấy cũng được, cố tình nàng vừa định đi đã bị bắt gặp, còn bị hai người trong nhà đồng thời nhìn thấy.

Ngươi nói xem bản thân thấy mà không gọi người, e rằng Tiểu Lý quả phụ này sẽ hận nàng tới chết.

Bạch Thiên Tường bị nàng bắt gặp nhất định cũng sẽ chờ cơ hội đe dọa trả thù. Thay vì bị cả hai người nhắm tới, Mạch Tuệ chỉ có thể gọi người, lúc này hận cũ bạch gia chưa trừ đã kết thêm thù mới.Cuộc sống này chừng nào mới kết thúc đây...

Trên mặt Mạch Tuệ tràn đầy ưu sầu, nàng cầm chén trà lên chuẩn bị uống một ngụm.

[Ting... Kích hoạt buff xui xẻo]Vẫn còn hả!

Mạch Tuệ hốt hoảng, tay run lên một cái, chén trà rơi xuống đất nứt ra, nước trà nóng hổi giội lên mu bàn chân của Mạch Tuệ, nóng tới mức khiến nàng lập tức bật dậy.

Mạch Tuệ vội vàng chạy vào nhà định xối nước lạnh, kết quả chân vấp ngạch cửa một cái, cả người ngã về phía trước.