Đan Thần

Chương 479: Đã biết rồi





Chẳng lẽ hắn biết mình hợp tác cùng Nguyệt Minh Thái tử, đầu tiên muốn diệt trừ đối phó Trình gia bọn họ, cho nên cố ý mượn chuyện này nháo loạn? Khả năng này là Hoàng đế thấy lớn nhất, dù sao đã vạch mặt cùng Trình gia rồi, nhưng thật ra nguyên nhân gì cũng không trọng yếu rồi, ít nhất hắn không có làm một nữ tử như Ngọc Trúc bị thương nặng, cùng không làm nàng bị sinh non, đối với hoàng đế mà nói, này coi là chuyện gì. Hắn lúc đó căn bản không tưởng tượng được, càng thêm không biết, chuyện này sẽ dẫn phát hậu quả như vậy.

Giờ phút này hắn chẳng qua là cảm giác, Nguyệt Minh Thái tử gây ra chuyện, cứ như vậy muốn bỏ đi sao, hơn nữa hắn muốn mượn lực lượng Nguyệt Minh Thái tử đối phó Trình gia. Để hắn khó chịu chính là, mặc dù lão tổ tông có mệnh lệnh, nhưng mà không có phái lực lượng cường đại cho mình, đây mới là để hắn buồn bực. Nếu có đủ lực lượng, thì hắn đâu cần nhìn sắc mặt Nguyệt Minh Thái tử, Nguyệt Minh Thái tử cũng không dám nói những lời đó với mình.

- Bất quá bệ hạ yên tâm, nếu là hợp tác, ta sao lại không giúp bệ hạ. Thực lực của Hách Lộc rất mạnh, nếu quả thật liều mạng mà nói, cho dù Địa Anh bình thường cũng không sợ, mặt khác ta lưu lại hai gã lục địa thần tiên cùng năm tên thủ hạ có một Long lực cho bệ hạ điều khiển. Có bọn hắn, cho dù Tuyết Ưng liên thủ cùng Trình Tiếu Thiên, cộng thêm người của ngươi, bảo vệ bản thân mình cũng không thành vấn đề, còn dư lại là vấn đề nội bộ của bệ hạ, những thứ này ta thật sự giúp không được gì, nếu như bệ hạ thật sự giải quyết không được, có thể liên lạc Vũ Thân Vương một chút, nghe nói hắn ở Bà La Đa Châu rất uy phong, ha ha, bệ hạ, còn lại là nhìn ngươi đó.

Nguyệt Minh Thái tử vẫy tay một cái, sau khi người trên trung mới vừa rồi chiến đấu cùng Trình Tiếu Thiên xuống tới, những ký hiệu trên thân thể của hắn chớp động, sau đó người của hắn trực tiếp biến mất trên không trung.

Vân Ca Thành, tất cả vệ binh chung quanh phủ Trấn Quốc Công cũng đã rút lui, cả phủ Trấn Quốc Công đã không có những nhân viên khác, đây là thời điểm phủ Trấn Quốc Công xảy ra đại sự, đây là trạng thái dự tính có thể có tình huống chiến đấu vượt qua bình thường mới có.

- Xua. . .

Phi hành tốc độ cao nhất, đột nhiên hạ cánh, sau khi bụi đất tản đi, liền thấy Tống Chiến Thiên hôm nay bằng thân thể Tuyết Ưng khổng lồ xuất hiện.

- Thình thịch. . .

Trình Tiếu Thiên đứng ở trên thân thể của Tuyết Ưng khổng lồ trực tiếp ngã xuống trên mặt đất, hiển nhiên thương thế vô cùng nặng.

- Đại soái, ngươi. . . ngươi cần gì phải như vậy?

Tống Chiến Thiên vội vàng quay người lại, pháp lực khổng lồ trực tiếp trợ giúp Trình Tiếu Thiên khôi phục.

- Phốc!

Tống Chiến Thiên liên tiếp phun ra vài bún máu, sau đó nhét mấy viên đan dược vào trong miệng, nét mặt cũng khôi phục ít nhiều, dù sao hắn đã trở thành Nhân Anh kỳ đỉnh phong, năng lực khôi phục vẫn còn tương đối mạnh.

- A. . .

Trình Tiếu Thiên lộ vẻ sầu thảm cười nói:

- Năm đó, mặc dù ta Thống soái ngàn vạn đại quân, nhưng không có năng lực trợ giúp các ngươi, hôm nay lại xuất hiện chuyện bực này, ta phải nói với tiểu tử thúi kia như thế nào, nói với Tiểu Phúc Tử như thế nào.

- Là lỗi của ta, ta không nên cho nàng đi ra, không nên, chẳng lẽ Tống gia ta thật sự. . .

Tống Chiến Thiên giờ phút này với thân thể Tuyết Ưng khổng lồ không ngừng run rẩy, nét mặt vô cùng kích động, huyết lệ cũng chảy xuống.

- Nếu như tiểu tử thúi kia ở Nam hoang, giờ phút này hẵn cũng đã biết.

Trình Tiếu Thiên nói:

- Chuyện lần này không có đơn giản như vậy, những người đó đột nhiên xuất hiện, thậm chí cấu kết cùng hoàng đế ngu ngốc kia, Vũ Dương cùng đám người Trình Cung nơi đó sợ rằng có vấn đề. Ta có thể làm chỉ có thể như vậy, một mặt là báo thù cho hài tử sinh non kia, xả giận cho Tống gia ngươi, để cho bọn họ biết chúng ta không phải ai muốn đụng cũng được. Còn một điều, ta muốn xem bọn họ có ý gì, bọn chúng có năng lực giết hết nhóm người Ngọc Trúc, tại sao lại không giết, sau đó dẫn dụ ta đến, hay là muốn mượn cái này dẫn bọn người Trình Cung trở lại, sau đó đối phó bọn họ, nhưng tình huống này hình như cũng không phải. Còn nữa, Trình Cung có thể trị hết bệnh cho Tiểu Phúc Tử, nhất định có thể làm cho Tống gia ngươi nối dõi tông đường.

Tuyết Ưng khổng lồ nghe Trình Tiếu Thiên nói xong mà ngây người, cuối cùng liên tục gật đầu, nếu như không phải là muốn cứu trị Ngọc Trúc, nếu như không phải bởi vì còn một tia hy vọng này, hắn đã sớm đi liều mạng. Mà bây giờ nghe Trình Tiếu Thiên nói như thế, hắn không khỏi cảm khái, đại soái suy nghĩ đúng là khác hẵn mình. Xem ra sau khi gặp chuyện không may, đại soái bảo mình cứu trị Ngọc Trúc, hắn tự mình sát nhập hoàng cung, muốn giết hoàng đế, muốn bắt những người Đồ Đằng Đế Quốc ra, còn là vì tránh cho mình thật sự liều mạng, bảo vệ mình đồng thời hắn cũng có những mục đích khác.

Lúc này đã qua mấy ngày rồi, Tống Chiến Thiên đã tỉnh táo lại, mặc dù mối hận này rất sâu, nhưng hắn vẫn có thể nghe được lời của Trình Tiếu Thiên. Nếu như mình vọng động lần nữa, như thế sẽ gây ra động tĩnh lớn, Trình Cung đang ở Nam hoang, còn có Trình Vũ Phi nữa đang trấn thủ Man Tộc đông nam, Trình Vũ Dương trấn thủ tây phương Đồ Đằng Đế Quốc chẳng phải cũng sẽ lâm vào bị động, rất dễ dàng bị đối phương tính toán.

Chẳng qua là, đứa cháu còn chưa ra đời kia của mình...

Nam Hoang, trên một toà núi nhỏ, bên trong mấy dặm chung quanh toàn bộ đều là thi thể yêu thú, hôm nay trăm năm thú triều sắp tới, nơi nơi đều là yêu thú cường đại. Chỉ là nhìn số yêu thú chết chung quanh ngọn núi nhỏ này, yếu nhất cũng là yêu thú tám chín cấp, Yêu Tu, Yêu Tướng cũng có mấy trăm.

Loại trình độ này, trước kia coi như là công hãm một toà thành có mấy vạn người trấn thủ cũng không có vấn đề gì rồi, nhưng giờ phút này bị giết toàn bộ.

Mà ở trên núi nhỏ này, một thân ảnh cực lớn đứng ở dưới ánh mặt trời, lộ ra vẻ vô cùng to lớn.

Khi dương quang từ từ biến mất, dư quang mặt trời lặn chiếu xạ cái bóng của hắn, mới nhìn thân ảnh khổng lồ kia rõ ràng, thì ra là một người béo tròn, hai tay đặt ở bụng, bởi vì hắn đã không có eo, đang đắc ý khi vừa mới diệt sát một Yêu Tướng.

- Aii, nhân sinh a, vô địch rất tịch mịch, tịch mịch như tuyết, đang ở cao xử bất thắng hàn a!

Đây chính là Bàn Tử rời Đan thành không lâu, người đang trên đường trở về, hôm nay đám người Bàn Tử rất cố chấp, cho dù yêu thú hoành hành Nam hoang, bọn họ lại một đường giết qua. Kết quả chọc giận Yêu Tướng cường đại gần đây, có được năng lực đặc thù, có thể so với Yêu Vương bình thường, dẫn dắt mười mấy vạn yêu thú cường đại công kích bọn họ.

Kết quả chính là, bị ba người bọn họ rất thoải mái phát tiết, giết chết toàn bộ.

- Hai ta thử một chút.

Nhưng thật ra mới vừa rồi giết hung nhất chính là Túy Miêu, giờ phút này hắn nằm ở nơi đó, trên thân thể có mấy trăm vết thương. Dù sao đây là mười mấy vạn yêu thú cường đại, không phải là nói giỡn. Nếu không phải bọn họ có đủ đan dược mà nói, vậy lần này cũng bị mệt chết. Cho dù như thế, Túy Miêu xông lên hung nhất, vết thương cũng nhiều nhất.

- Đoàn kết, nhất định phải đoàn kết, khi nhỏ không ai dạy ngươi hay sao, đoàn kết sẽ làm được hết thảy. Đối đãi địch nhân cần hung ác, nội bộ yêu cầu giữ vững đoàn kết tuyệt đối, cho nên trong nội bộ chúng ta không thể phát sinh bất kỳ tranh đấu gì, huống chi bây giờ thương thế ngươi nặng như vậy, ta sao có thể đánh với ngươi chứ. Ta là cái loại thừa dịp người bệnh, muốn mạng người sao?

- Phải. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Cơ hồ là đồng thời, Sắc Quỷ cũng là thương thế thảm trọng, cùng Túy Miêu đồng thời đáp.

- Ta phi, hai người các ngươi không có lương tâm, ta chỉ là diễn luyện thân pháp một lát, rồi nói tiếp ba người chúng ta đang suy yếu, vạn nhất có yêu thú tới nữa thì nguy hiểm, ngươi nhìn xem, giảo hoạt tựa như con Yêu Tướng này, nó ẩn núp rất lâu, cuối cùng mới lao ra, nếu không phải ta giữ vững thể lực cùng lực chiến đấu, vậy thì nguy hiểm a. Ta đây gọi là trí tuệ, là người nhìn xa, không so đo với các ngươi nữa.

Bàn Tử thấy bộ dạng của Sắc Quỷ cùng Túy Miêu, đắc ý nói.

Sắc Quỷ cùng Túy Miêu đồng thời khinh bỉ hắn, bắt đầu vận chuyển công lực thúc dục dược lực, mau sớm khôi phục lực lượng.

- Thật sảng soái a, lần này trở về Đan thành cũng đã như vậy, nếu là trở về Vân Ca Thành hẳn là đã nghiền a.

Thật có một loại cảm giác diệu tổ quang tông, đám người đại thúc, Anh Hùng hoàn toàn bị chúng ta vứt ra phía sau rồi, không nghĩ tới thậm chí ngay cả bọn người Trình Trảm cũng không phải là đối thủ của ta rồi, ngay cả Bạch thúc cũng không được. Aii, theo tốc độ này, vượt qua Man Ngưu Vương, Thanh Xà Vương chẳng qua là chuyện sớm hay muộn thôi, đoán chừng sẽ không lâu, ha ha, ta thật là càng ngày càng bội phục mình rồi, các ngươi có nhớ tư thế chiến đấu oai hùng của ta lúc trở về hay không.

Bàn Tử cũng bị thương, nhưng không nghiêm trọng lắm, ngồi ở đó cảm khái chuyện tình vừa mới trở về Đan thành.

Mặc dù ba người bọn họ bị Tiểu Phong Tử thao luyện chết đi sống lại, nhưng vừa về tới Đan thành mới phát hiện, tiến bộ của bọn hắn quả thực dùng phi tốc để hình dung. Túy Miêu trở về khá hơn một chút, hắn chẳng qua là tìm Man Ngưu Vương cùng Thanh Xà Vương khiêu chiến, mặc dù cuối cùng không địch lại, nhưng cũng có năng lực tự bảo vệ mình, này đã làm cho người ta rất là rung động rồi.

Về phần Bàn Tử, liền loại Man Ngưu Vương cùng Thanh Xà Vương ra, còn những người khác đều đánh một lần, đầy đủ uy phong. Trước kia Bàn Tử ở sòng bạc đã sớm quen quét ngang hết thảy, nhưng trong chiến đấu thì chưa từng có như thế, cho nên dọc theo đường đi Bàn Tử không ngừng nhắc tới cái này, Sắc Quỷ cùng Túy Miêu sớm đã miễn dịch rồi, hoàn toàn coi như hắn không tồn tại.

- Được rồi, ngươi nói lần này chúng ta cố ý trì hoãn mấy ngày ở Đan thành, trên đường trở về lại trễ nải một chút, trở về Tiểu Phong Tử có thể điên cuồng hơn hay không a?

Đột nhiên, Bàn Tử nghĩ tới Tiểu Phong Tử, mặc dù lực lượng tăng lên, uy phong rất thoải mái, nhưng nghĩ tới Tiểu Phong Tử huấn luyện, hắn nhịn không được rùng mình một cái.

Đừng nói là hắn, mà ngay cả Túy Miêu cùng Sắc Quỷ cũng giật mình một cái.

- Chắc có lẽ!

Túy Miêu suy nghĩ một chút, sau đó khẳng định nói, nhưng nói xong lại cảm giác lạnh người, vội vàng lấy hồ lô rượu ra uống vài hớp.

- Ta phi, chúng ta tu luyện như thế đã là quá đánh sợ rồi, đừng nói ra những chuyện tình dọa người như vậy, vạn nhất tẩu hỏa nhập ma thì làm sao bây giờ.

Sắc Quỷ sợ hãi nói.

- Nhân sinh a, phải có khổ cực mới có thành tựu.

Bàn Tử tự mình lắc đầu cảm thán nói.

Sắc Quỷ vừa định khinh bỉ Bàn Tử, đột nhiên tiếng chim bồ câu vang lên, hắn lập tức gọi chim bồ câu xuống, đưa tay lấy thư tín ra, bây giờ chuyện tình làm hắn để ý không nhiều lắm, nhưng gần đây coi như là bình tĩnh không có đại sự gì, hôm nay hắn thấy bồ câu tới thì hơi lạ, sau khi xem xong thì hắn cứng cả người.

Nhưng vào lúc này, Bàn Tử, Túy Miêu đồng thời nhìn về phía Sắc Quỷ, bởi vì bọn họ cũng cảm nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ điên cuồng dâng lên.