Đan Thần

Chương 417: Bị chọc một phen





Giọng nói của Tần Vân Nhi càng lúc càng lạnh lùng, ngay cả sự phẫn nộ kia cũng lạnh lùng đến cực điểm, người ta nổi nóng, nổi giận đều hỏa khí dâng trào, nhưng nàng ta nổi nóng thì ngược lại càng lúc càng lạnh.

Cho dù Trình Cung cho nàng nhiệm vu phải chết, Tần Vân Nhi cũng không hề để ý, nhưng làm một kẻ mạnh, chính lúc nàng còn đang sống thì tuyệt đối không được ngăn đường thăng tiến của nàng, điều này còn đau đớn hơn cả cái chết, nếu không phải như vậy, nàng thật sự sẽ không nói với Trình Cung điều này.

Rất nhiều kẻ có dã tâm, có thiên phú thì đều nỗ lực đột phá vạn tượng nhất long, tích lũy sức mạnh trước Lục Địa Thần Tiên, kỳ vọng một khi đạt được Lục Địa Thần Tiên sẽ có thể trực tiếp đạt tới một độ cao nhất định. Nhưng vậy cũng chỉ có mực độ thôi, cũng giống như bờ đê ngăn nước vậy, để ngăn dòng nước xông qua càng hung hãn hơn, càng ồ ạt hơn, bờ đê phải không ngừng được nâng cao, tăng độ dày, tăng độ mạnh,tích lũy như vậy sức mạnh cũng sẽ nhiều hơn, mạnh hơn, cứng hơn. Tương phản thì muốn xông phá bờ đê này cũng trở nên khó hơn.

Vì thế cho dù đột phá vạn tượng nhất long, cũng không thể nói dễ dàng tùy tiện nâng cấp được.

- Ha ha…ta còn tưởng có chuyện gì, ha ha..xem nàng khẩn trương kìa…

Trình Cung vừa nghe, ôm bụng bật cười, cứ như nghe được chuyện tiếu lâm nhất trên đời vậy.

Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi bị Trình Cung cười đến đôi mày lạnh nhạt cũng phải nhếch cả vào trong, lạnh lùng nhìn Trình Cung nói:

- Có gì đáng cười đâu?

- Ùm…ùm..ừ….

Trình Cung còn cười lớn hơn nữa, ôm bụng ra sức gật đầu khẳng định .

Động tác này của Trình Cung, khiến cho tồn tại này như Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi , cũng kích động, muốn xông lên trước đập cho gã đáng ghét này một trận.

- Thật sự rất tức cười, ta thật sự không nhịn nỗi, trước mặt người của tat a chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình.

Trình Cung cười đến chảy cả nước mắt, cuối cùng quẹt nước mặt rồi nói với nàng Tần Vân Nhi đang lạnh lùng nhìn trừng trừng mình:

- Bởi vì ở chỗ ta, nếu ta để thủ hạ đột phá sớm, đều có cảm giác để bọn họ tự mình hy sinh, cảm giác thiệt thòi thay cho họ. Bởi vì từ Thoát Tục Kỳ mà bước vào Nhân Anh Kỳ, là cơ hội duy nhất có thể tích lũy sức mạnh để sau khi đột phá trực tiếp bạo trướng có được sức mạnh to lớn hơn. Mà chỉ có người bước vào Nhân Anh, trên một đường tu chân, mới có thể coi là đăng đường nhập thất thật sự. Đương nhiên, điều này còn phải xem khả năng chịu đựng, thiên chất, cơ duyên của mỗi người. Tình trạng cơ thể của nàng quá khác thường, cũng vừa ở Thoát Tục Kỳ là có được thần niệm Nhân Anh Kỳ, thiên chất càng khỏi phải nói, nay lại có cơ duyên giúp nàng tích lũy đầy đủ sức mạnh, trái lại nàng còn nói ta hại nàng, nàng nói ta có thể không tức cười được sao?

- Hoàn cảnh của mỗi người khác nhau, ta tự biết bản thân mình ra sao. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Tần Vân Nhi hoàn toàn không bị lay động bởi lời nói của Trình Cung, nên biết rằng, có một số nhân vật thiên tài ở mảnh đất Nam Hoang này, đa phần đột phá vạn tượng nhất long xong đều khó có thể đột phá lên Lục Địa Thần Tiên, càng khỏi phải nói đến người tích lũy sức mạnh quá lớn. Cũng chỉ có Lý Dật Phong mới có đủ tự tin, bởi vì sau lưng gã có thế lực hùng mạnh giúp đỡ.

Đại đa số người thà rằng chọn con đường từ Thoát Tục Kỳ trực tiếp đột phá thành Lục Địa Thần Tiên, như thế ít ra tuổi thọ được kéo dài, có được một số thần thông của Lục Địa Thần Tiên, tuy rằng nâng cấp sẽ chậm hơn một chút, khó một chút, nhưng cơ hội cũng nhiều hơn một chút, thời gian cũng nhiều hơn một chút.

Cho dù tích lũy sức mạnh thế nào, cũng đều có một hạn mức, ít khi nghe nói có người có sức mạnh vượt quá ba mươi rồng mà vẫn đột phá được, sức mạnh ba mươi rồng đột phá, thì hẳn có thể trực tiếp đạt tới Lục Địa Thần Tiên tầng thứ năm, độ khó này không cần nghĩ cũng biết.

- Ha ha…

Trình Cung cười khổ xua tay nói:

- Thôi được, nếu nàng đã lo lắng như vậy, vừa hay ta đang định giúp Man Ngưu Vương đột phá, sức mạnh hiện giờ của nàng sau khi đột phá sẽ có sức chiến đấu không tồi, vậy để qua khoản thời gian ta để nàng đột phá chung với y.

Trình Cung nói xong, trong lúc sải bước đã ra khỏi quả cầu nguyên khí do Tần Vân Nhi tạo ra, tiếp đó hạ lệnh để mọi người chỉnh đốn sắp xếp lại, những chuyện này đành giao hết cho Bạch Khải Nguyên rồi.

Sau đó Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi cũng thu lại sức mạnh, đột phá, bản thân không nghe nhầm chứ, hắn cho rằng đây là gì chứ? Hắn nói đột phá là đột phá sao?

Còn đột phá chung nữa chứ, hắn coi bản thân mình là Địa Anh tồn tại hay là Thiên Anh tồn tại đây, cho dù có Thiên Anh tồn tại cũng không dám nói lời này nữa. Nên biết rằng, đột phá đến Nhân Anh cần phải trải nghiệm kiếp sinh tử, điều này ngay cả Thiên Anh tồn tại cũng không giúp được, trái lại hắn thì rộng họng lớn tiếng nói gì mà đột phá chung.

Trong lòng cảm thấy rất nực cười, nhưng chợt nhìn xuống hơn bảy chục người bên dưới đang xếp hàng đăng ký dưới sự khống chế của Bạch Khải Nguyên, lại phải biên chế từ đầu, xong nhìn khí thế của cả cái Đan Thành này. Trông thấy trên không trung, Lý Hằng đang cầm Man Vương phủ bên cạnh lại là Trình Trảm sát khí huyết tinh đầy mình, Tần Vân Nhi cũng ngơ ngẩn ra.

Sự thật phơi bày ra trước mắt, luôn luôn có sức thuyết phục hơn lời nói ra, đây đều là do hắn gầy dựng nên, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn người hắn, Thanh Xà Vương lúc này chí có một loại cảm giác, cho dù nhìn bóng dáng cũng chỉ thấy là kẻ không đâu, khoa trương chơi bời, chẳng giống người làm chính sự gì cả.

Mà lúc này điều trong lòng Trình Cung đang băn khoăn tới, lại là Nhị Thúc của mình, Thiên Hồ, căn cứ vào tình báo kỳ trước mà Sắc Quỷ cung cấp, Nhị Thúc và Phụ thân là hai người cực đoan, phụ thân làm chuyện gì cũng dùng nắm đấm giải quyết, còn Nhị Thúc thì cho rằng tất cả phải dùng đầu óc giải quyết. Ngày đầu tiên ông ấy lên chiến trường làm việc, liền làm ra cử động đặc sắc tuyệt diễm, chấn động thiên hạ. Cho nên mới nhanh hơn Trình Vũ Phi một bước, trở thành Đại Tướng quân , đồng thời ông ấy cũng thắng được cái biệt hiệu là Thiên Hồ.

Chỉ có điều mười mấy năm sau, Thiên Hồ bỗng chốc gần như biến mất, lặng một phát hết mười mấy năm ròng, mười mấy năm nay ông ta hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Rõ ràng ông ấy vẫn đang ở trong đoàn quân Thiên Hồ, chấn thủ Đế Quốc Đồ Đằng ở phương tây, nhưng trái lại cứ như không tồn tại vậy.

Bởi vì đó giờ vẫn luôn có người dõi theo ông ta, mà động một cái mười mấy năm, thậm chí ngay cả Hoàng đế cũng cho rằng Thiên Hồ đã chìm lặng, không còn phong độ như năm xưa nữa. Nhưng Trình Cung nghĩ tới chuyện cưỡi bạch hạt đến viện trợ cho mình, lấy ra đan dược thiên cấp thượng phẩm, nay không ngờ còn khống chế cả Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi, khiến nàng ta nghe lời răm rắp dẫn quân đến cầu cạnh, những thủ đoạn này tuy rằng chỉ mới bộc lộ ra một phần, nhưng đã đủ khiến Trình Cung phải chấn kin. Vị Nhị Thúc này rốt cuộc đã làm gì trong mấy năm qua, ông ta lại ẩn giấu bao nhiêu bí mật mà mọi người không biết tới.

Trong lòng Trình Cung suy ngẫm vậy thôi, nhưng hắn cũng không đi sâu vào tham cứu, càng không để Sắc Quỷ đi điều tra, bởi vì khoảnh khắc hắn quản Trình Vũ Dương gọi Nhị Thúc, thì đã xem ông ta là người nhà. Chỉ cần biết ông ấy là người nhà, thế thì đủ rồi.

Trình Cung trực tiếp đi đến phòng đan, nguyên dịch trong phòng đan còn khá nhiều, ai nấy đều đang tranh thủ thời gian tu luyện. Đi đến chỗ những người ở giữa phòng đan, pháp quyết trong tay Trình Cung biến động, nhẹ nhàng điểm lên trận pháp, trên trận pháp lập tức hiển thị một luồng sáng, trên đó hiển thị tình trạng của bên trong, chỉ thấy Đông Phương Linh Lung toàn thân mặc áo màu trắng như tuyết, hỏa diệm màu tím lật chuyển trong tay hắn, cái đỉnh đan kia đang vận chuyển một cách nhanh chóng.

Đông Phương Linh Lung đang luyện đan hiển nhiên cũng chưa tới khâu quan trọng khẩn cấp, cảm thấy trận pháp bị sóng động, khẽ quay đầu nhìn một cái.

Thấy Đông Phương Linh Lung phát hiện ra làn sóng động nhỏ trên trận pháp, còn có thể nhàn nhã nhìn một cái, Trình Cung liền biết ngay nàng ta không phải đang luyện đan dược khó khăn gì, cũng không phải đang ở khâu quan trọng, trực tiếp biến động pháp quyết mở chỗ vào, sải bước đi vào.

- Xem ra hiện giờ đan dược thiên cấp trở xuống, đối với nàng chẳng còn tính khiêu chiến gì nữa.

Trình Cung sải bước tiến vào, nhìn qua một lượt lò luyện đan và hỏa diệm liền biết ngay Đông Phương Linh Lung đang luyện đan dược địa cấp siêu cấp, luyện chế đan dược địa cấp siêu cấp cũng có thể nhẹ nhõm như không thế này, từ đây có thể biết được trình độ luyện đan của Đông Phương Linh Lung đã tiến bộ nhiều rồi.

- Có

Đông Phương Lung Linh nói một tiếng có, đột nhiên vỗ Đan Đỉnh một cái. Lúc này đan dược bên trong vừa hay được luyện xong rồi, năm viên Liệu Thương Đan địa cấp siêu phẩm đã bị Đông Phương Lung Linh thu lại vào tay. Những viên Liệu Thương Đan này cho dù những Lục Địa Thần Tiên Nhân Anh Kỳ trông thấy, cũng sẽ coi chúng như bảo vật. Nhưng Đông Phương Lung Linh vừa nhìn qua, thần thái trong thoáng chốc có chút gì đó không hài lòng với chúng lắm, tiện tay bỏ đan dược vào trong bình, giơ tay ném cho Trình Cung.

- Ha ha…

Trình Cung nhận qua rồi xem một lượt, hắn vừa nhìn thần thái của Đông Phương Linh Lung liền biết ngay cái khiêu chiến mà nàng nói là gì rồi, dược vật như nhau, bản thân có thể luyện ra mười mấy viên Liệu Thương Đan, hơn nữa phẩm chất còn tốt hơn Đông Phương Linh Lung nhiều, giờ nàng ta lấy mình làm mục tiêu phấn đấu đây mà.

- Kỳ thực cho dù là Đại Sư Đan Đạo cấp ba cũng chưa hẳn đã chế ra được Liệu Thương Đan như thế này, tuy thủ pháp ta đã dạy cho nàng, nhưng trong quá trình nắm bắt cụ thể vẫn có chỗ không tương đồng, ngoài ra….

Trình Cung vừa nói vừa cất Liệu Thương Đan đi, vừa giơ tay, một đoàn hoàn toàn màu tím trong tay nhưng bên trong loại lộ ra hỏa diệm màu đỏ liền xuất hiện ngay lòng bàn tay.

- Xích Viêm Chân Hỏa, Tử Diễm Chân Hỏa, Tam Vị Chân Hỏa, hỏa diễm của ta khác biệt cũng chính là điểm mấu chốt đấy.

Trình Cung nói xong đã thu hồi hỏa diễm, hắn đâu thể nói với Đông Phương Linh Lung, kiếp trước bản thân hắn đã có mấy trăm năm kinh nghiệm luyện đan rồi, thần niệm khống chế, cùng với sự thấu hiểu đan tính đã vượt xa nàng quá nhiều, càng khỏi phải nói trong người mình còn có Hư Không Âm Dương đỉnh-thần khí đệ nhất Cửu Châu, tuy bản thân không thể sử dụng thật sự.

Nhưng bản thân đã mượn Chí Dương chân hỏa để rèn luyện bản thân, hỏa diễm của bản thân vốn đã phát sinh biến đổi, tuy Đông Phương Linh Lung vì vài chuyện, hỏa diễm của nàng cũng đã biến đổi, nhưng vẫn còn thua kém xa so với bản thân mình.

Hơn nữa kiếp này Trình Cung luyện đan cũng đã phát hiện ra, không chỉ có Hư Không Âm Dương Đỉnh bên trong cơ thể, thao tác Đan Đỉnh loại như tiểu hư đỉnh luyện chế đan dược, đối với việc khống chế đan dược cũng đã tiến bộ hơn một bậc rồi.

Nghe thấy lời giải thích này của Trình Cung, vẻ mặt hơi thất vọng vừa rồi của Đông Phương Lung Linh cũng giảm đi một ít, Trình Cung cười cười rút một số dược vật ra nói:

- Trước đây ta vẫn luôn kêu người thu thập Huyết Yêu Quả, tuy rằng không tốt bằng viên Huyết Yêu Quả yêu vương cấp mà lần trước Vũ Thân Vương đã đem tới, nhưng cũng nhặt được một số Huyết Yêu Quả cấp yêu tướng thông thường, vừa hay gần đây ta đang chuẩn bị đột phá cho Man Ngưu Vương Lý Hằng, Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi bọn họ, lần này nàng hãy luyện Chấn Ma Đan, cách phối của Chấn Ma Đan thần kỳ vô cùng, khó luyện hơn so với những đan dược thiên cấp hạ phẩm thông thường, rất khó khống chế.

- Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi, lại có thêm một người mới nữa hả?

Đông Phương Linh Lung ảm đạm nói, nhận lấy dược vật từ phía Trình Cung, xoay người giơ tay đã lần nữa đốt cháy hỏa diễm trong Đan Đỉnh.

- Vâng, người mới đấy…

Trình Đại Thiếu nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ liền cất lời nói, nhưng tiếp đó đột nhiên ý thức được có điều không ổn.

Móa nó, lời này là có ý gì, hàm xúc dữ vậy.

Nói cái kiểu cứ như mình lăng nhăng lắm vậy, tại sao lại dùng từ "lại…nữa" , tuy nhiên, giọng điều tuy là bình thản, nhưng trong lời nói lại hàm súc khiến người ta phải suy nghĩ.

Càng nghĩ càng cảm thấy có ý, nếu không phải luyện Chấn Ma Đan tương đối khó, trình độ của nó tương đương với đan dược thiên cấp, thì lúc này Trình Cung nhất định lập tức hỏi lại Đông Phương Linh Lung cho rõ ràng.

Đó giờ chỉ có bổn thiếu gia trêu chọc người, nhưng ngẫm nghĩ lời Đông Phương Linh Lung vừa nói, cứ cảm thấy bản thân mình bị trêu chọc một phen.