Dẫn Ta Bỏ Trốn Được Không?

Chương 8: Lão công chăm chỉ làm việc




Quả nhiên mấy ngày sau đó, Phong Thiên Trí bận đến chân không chạm đất.

Dự trù kế hoạch của hắn đã được phụ thân thông qua. Phụ thân còn phái Lưu bá là người đã đi theo ông nhiều năm, rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực may mặc này hỗ trợ cho hắn.

Đầu tiên hắn phải lựa chọn địa điểm mở cửa hàng. Địa điểm cửa hàng là một yếu tố quan trọng quyết định sự thành công hay thất bại của việc kinh doanh, thế nên Phong Thiên Trí rất chú trọng việc này. Hắn dành hẳn hai ngày đi thị sát khắp Xuân Phong trấn, lại thuê vài môi giới nổi danh trong trấn tư vấn cho mình.

Yêu cầu của hắn rất đơn giản: Chỉ cần vị trí đắc địa, mặt tiền đẹp, giao thông thuận tiện, giá cả bao nhiêu không thành vấn đề. Hơn nữa là hắn muốn mua đứt chứ không phải chỉ thuê theo hàng tháng.

Phong Thiên Trí ra tay hào phóng, mấy người môi giới làm việc rất hào hứng, đến ngày thứ tư đã đưa ra được một danh sách cho hắn, những địa điểm trong đó đều đáp ứng tiêu chuẩn của Phong Thiên Trí, hắn tự mình đi thị sát, lại hỏi thêm ý kiến của Lưu bá, cuối cùng chọn ra được địa điểm thích hợp nhất.

Cửa hàng này ở trung tâm của thị trấn, đã được xây dựng rộng rãi khang trang, chủ nhân trước cũng làm ăn buôn bán nhưng nay đã ngừng kinh doanh, muốn nhượng lại cho ai có nhu cầu, giá tuy có chút cao nhưng có thể thương lượng được. Hơn nữa cửa hàng này có đến hai mặt tiền, người qua lại tấp nập, vị trí vô cùng đắc địa, quả thật không còn chỗ nào thích hợp hơn.

Chọn được địa điểm mở cửa hàng rồi, Phong Thiên Trí gặp gỡ ông chủ của chỗ đó, tiến hành thương lượng việc mua bán. Ông chủ đó cũng là người hào phóng, không vì thấy Phong Thiên Trí trẻ tuổi mà coi thường ép giá. Ông đã buôn ba nửa đời người, giờ đã lên chức ông nội nên muốn nghỉ ngơi, ở nhà chăm sóc bạn già, ngậm kẹo đùa cháu. Thấy Phong Thiên Trí tuy trẻ tuổi nhưng thái độ làm người nhã nhặn, thông minh lanh lợi liền rất thích, Phong Thiên Trí cũng ra giá hào phóng, vì thế quá trình thương lượng diễn ra rât nhanh, cả hai bên đều hài lòng với hợp đồng.

Giải quyết xong vấn đề này, hắn lại bắt tay vào tu bổ cửa hàng. Trước đây nó được sử dụng làm cửa hàng bán gạo, nay cần chỉnh sửa một chút để phù hợp với mặt hàng quần áo vải vóc.

Mảnh đất hắn mua được chia làm ba phần, đằng trước là cửa hàng, có hai tầng lầu. Tầng một là để bày bán hàng hóa, ở trong góc là cầu thang đi lên tầng hai. Trên tầng lầu này có 3 phòng, một thư phòng để làm việc, đã trang bị đầy đủ bàn ghế, kệ sách, tủ đựng giấy tờ, đơn hàng. Một phòng trà dùng để tiếp khách được trang trí nhã nhặn, có cửa sổ nhìn ra phố phường sầm uất. Ở trong cùng là một phòng dành để nghỉ ngơi cho chủ tiệm. Ông chủ cũ vốn là một người biết hưởng thụ nên không tiếc tiền trang trí cho tầng hai này trở nên vô cùng sáng sủa, trang nhã. Phong Thiên Trí vừa nhìn đã ưng ý liền.

Đằng sau cửa hàng chính là kho hàng rộng rãi được xây dựng khá kiên cố, có thể chứa được nhiều hàng hóa một lúc. Hai bên hông kho là hai cái sân dẫn vào dãy nhà ở phía sau cùng, là nơi ăn ở của người làm trong cửa hàng. Tuy là nơi ở cho người lao động nhưng cũng được xây dựng rất sạch sẽ, thoáng mát.

Phong Thiên Trí có mời Phong lão gia đích thân đến nghiệm thu công trình, ông cũng gật đầu tán thưởng mãi không thôi. Cửa hàng này quả là rất đúng ý ông.

Cửa hàng khá lớn nên Phong Thiên Trí cần tuyển thêm người. Chưởng quầy đương nhiên là Lưu bá, người có nhiều kinh nghiệm nhất. Phong Thiên Trí cũng giữ lại hai tiểu tư cũ của cửa hàng vì được ông chủ cũ giới thiệu là nhanh nhẹn, trung thực. Hắn lấy thêm từ nhà hai gia đinh khỏe mạnh nữa để chuyên việc khuân vác, tiếp đó tuyển thêm vài tiểu tư nhanh nhẹn nữa, không kể hắn thì cửa hàng có cả thảy tám người. Tất cả đều theo Lưu bá học nghề, sau mấy ngày là có thể thạo việc.

Đến lúc này thì coi như mọi việc đã hoàn thành được một nửa, tiếp theo là cần phải đợi hàng về, nhập vào kho và làm công tác tiếp thị cho cửa hàng.

Vốn làm tơ lụa lâu năm nên Phong gia có mối quan hệ rất tốt với các đầu mối buôn vải. Bên cạnh đó chính Phong gia cũng có trang trại trồng bông và xưởng dệt quy mô lớn của riêng mình. Tôn chỉ bao năm nay của Phong lão gia là làm ăn chân chính, không buôn gian bán lận, chất lượng sản phẩm tốt nên rất được yêu thích, vải vóc, quần áo làm ra thường không đủ cung cấp cho thị trường. Tuy vậy ông cũng không tham làm nhiều mà tùy theo tình hình thị trường và tình hình sản xuất, tuyệt không chạy theo số lượng.

Hôm nay đã là ngày hai mươi lăm. Mùng tám tháng sau là ngày cửa hàng khai trương. Vải vóc đã đặt từ trước nhưng cũng phải ngày mai nữa mới tới. Sau khi dành cả ngày đi xem xét tình hình buôn bán vải vóc trong trấn, Phong Thiên Trí đang ngồi trong thư phòng mới của mình tổng kết một chút.

Xuân phong trấn không tính là nhỏ nhưng đến nay chỉ có mấy cửa hàng vải vóc nhỏ lẻ không đáng kể, phân bố đều khắp trấn chứ không tập trung ở trung tâm này. Đại bộ phận dân chúng bình dân thì cả năm có khi chỉ mua được vài bộ quần áo mới là cùng, mà mua về cũng là những loại vải thường chứ đừng nói đến tơ lụa. Chỉ đến dịp năm mới là mặt hàng này mới có vẻ khởi sắc.

Nguyên nhân một phần là do giá cả vải vóc ở đây khá đắt đỏ. Những cửa hàng đó không trực tiếp làm ra quần áo, vải vóc mà phải mua lại từ thương lái, giá vốn bỏ ra không hề rẻ, lại thêm chi phí nhân công, cửa hàng. Giá vải liền đội lên rất nhiều. Những chủ cửa hàng này cũng ít nhập những loại vải vóc đắt tiền, vì thế những nhà giàu trong trấn thì hầu như lại phải đi sang trấn bên, hoặc vào thành thì mới mua được vải vóc quần áo đẹp.

Nắm bắt được tình hình này, phụ thân của Phong Thiên Trí mới đưa ra quyết định mở cửa hàng. Vải vóc của Phong gia một phần tự làm được, một phần là hàng nhập tận gốc, đương nhiên sẽ rẻ hơn so với mua lại từ thương lái, nhờ đó mà giá thành sẽ hạ xuống. Bên cạnh những loại vải bình dân thì cũng có nhiều mẫu vải bông, tơ tằm đắt tiền, kiểu dáng màu sắc sang trọng dành cho những gia đình khá giả.

Mấy ngày nay Phong Thiên Trí chưa có lúc nào được rảnh rỗi, chiều nay hắn mới có chút thời gian ngồi nghỉ lấy sức. Mấy hôm nay không đến thăm Triệu Lam, không biết y có khỏe không, một mình có buồn không. Nghĩ rồi lại bật cười, bao nhiêu năm nay hắn không có ở đây Triệu Lam vẫn sống tốt đó thôi, chỉ bằng vài ngày hắn về người kia làm sao đã nhung nhớ hắn được chứ.

Dù muốn đến nhìn y một chút nhưng thời gian quả thực không cho phép. Phong Thiên Trí nghĩ đến gì đó, chạy đến giá sách, lục tìm một hồi mới thấy cái cần tìm, vui vẻ gói lại rồi gọi một tiểu tư lên, phân phó hắn đi làm.

Chiều hôm đó Triệu Lam tưới rau thì có tiếng gọi cửa.

“Triệu công tử Triệu Lam phải không ạ?” một thiếu niên ăn mặc như tiểu tư đứng trước cổng hỏi.

“Ừ, ta đúng là Triệu Lam, nhưng không phải là Triệu công tử nào cả.” Triệu Lam cười nói, từ bao giờ chữ ‘công tử’ lại đi cùng y vậy.

“Chủ nhân của ta lệnh trao cái này tận tay cho công tử.”

Triệu Lam tò mò cầm lấy thứ được bọc trong vải, tò mò không biết là cái gì.

“Chủ nhân nhà ngươi là…”

“Chính là Phong tam thiếu gia Phong Thiên Trí.”

Là hắn sao, còn bày đặt mang đồ gì đến không biết. Tuy vậy y vẫn có chút vui vẻ trong lòng.

“Phong công tử khỏe không?”

“Chủ nhân vẫn khỏe, có điều công việc rất bận rộn nên chưa thể đến thăm công tử được. Hắn nói vài ngày nữa bớt việc sẽ qua nhà công tử.”

“Ta hiểu rồi, nhờ ngươi nói với hắn nhớ giữ gìn sức khỏe, có thời gian thì nghỉ ngơi đi.”

Tiểu tư nọ cáo từ rồi quay về, Triệu Lam đóng cửa, cầm chiếc bao đi vào nhà.

Vào trong nhà, y đặt đồ lên bàn rồi mở ra, không biết người này lại nghĩ ra cái gì. Hóa ra là một hộp đồ điểm tâm tinh xảo, nhìn thôi đã muốn nuốt nước miếng. Triệu Lam nghĩ buồn cười trong lòng, người nọ đang vỗ béo y sao?

Nhấc hộp điểm tâm lên, ở dưới hình như còn có cái gì đó. Hóa ra là một quyển sách. Nhìn thấy tên bìa sách, Triệu Lam cười tươi như hoa.

Quyển sách đó tên là “Du ký.” Đặt hộp điểm tâm sang một bên, Triệu Lam cầm sách lên xem. Cuốn sách khá dày, nhìn cũng không còn mới, chắc hẳn là sách của Phong Thiên Trí đọc. Vốn biết Triệu Lam thích đi đó đi đây nên chắc hẳn sẽ thích đọc những quyển sách như thế này mới cho người mang đến.

Cuốn ‘Du ký’ rất nổi tiếng nhưng lại không rõ tác giả là ai. Có người nó đó là một cao nhân ở ẩn đã từng đi khắp thế gian, ghi chép lại hành trình của mình để lại cho đời sau. Cũng có người nói đây là tập hợp những cuộc du hí của nhiều người, gộp lại thành một quyển sách. Nói tóm lại đây là một quyển sách về du lịch, trong đó tác giả kể lại hành trình của mình đến rất nhiều địa phương trên quốc gia này, đường đi, danh lam thắng cảnh, phong tục tập quán, ẩm thực nổi tiếng vân vân đều được ghi chép vô cùng tỉ mỉ và sinh động.

Triệu Lam yêu thích quyển sách không buông tay. Y lật đật ra tưới nốt vườn rau rồi rửa ráy chân tay sạch sẽ, lau khô rồi mới cầm quyển sách lên, đọc một mạch cho đến tận gần tối mới đứng dậy đi nấu nướng một chút. Ăn uống xong lại tiếp tục ngồi đọc đến khuya.

Triệu Lam đọc rất chậm, cũng có đôi chữ không nhận ra được, nhưng vẫn cảm thấy quyển sách này vô cùng thú vị, vừa đọc vừa tưởng tượng ra những gì được tác giả miêu tả. Y cầm quyển sách cẩn thận, nâng niu như của quý, ai đó mà ở đây có khi lại ghen với quyển sách.