Vui mừng, tiếng pháo nổ đùng đùng vang lên. Hổ Nhi gả cho Tây Môn Sóc, một khắc kia đem kiệu ra đón ở Hoa phủ, Hoa Lưu Ly cùng đứng chung với một cô nương tuổi xấp xỉ.
" Không ngờ cô nương để lại một chiêu." Hoa Lưu Ly cười vui nhìn về phía Diêm Vương Tiếu Tinh.
"Ta đâu có." Diêm Vương Tiếu Tinh liếc mắt nhìn lại Hoa Lưu Ly một cái. "Là thúc giục tình cổ vốn dùng để thử thách lòng dạ của tình lang, cho nên chỉ cần nam nhân không rời xa, cùng nữ tử lại kết hợp, vảy sẹo trên mặt sẽ tự động bong ra từng mảng."
"Thật đúng là tà môn.” Hoa Lưu Ly khẽ cười một tiếng. "Chỉ có điều, không ngờ đi tới đi lui, lại đặt trên ta cùng với cô."
"Ít nói chuyện giao tình đi." Diêm Vương Tiếu Tinh lạnh nhạt nói. "Cô đáp ứng tặng cho ta người dược đâu? Ta muốn nam nhân thân thể khỏe mạnh, dũng mãnh như gấu, tứ chi hoàn chỉnh."
"Phải phải phải, đã chuẩn bị tốt cả, đưa vào trong xe ngựa của cô rồi đó." Hoa Lưu Ly gặp phải tình tình quái dị như thế, chỉ có thể cười khổ một tiếng.
"Ta đây phải đi rồi." Diêm Vương Tiếu Tinh vung ống tay áo lên, lập tức xoay người rời đi.
Thì ra, Hoa Lưu Ly trước đó cùng Diêm Vương Tiếu Tinh có giao tình chặt chẽ, nhưng quan hệ cá nhân của hai người không hề có ai biết.
Bởi vậy, khi Hoa Lưu Ly vừa được biết Độc hậu là mẫu thân của Diêm Vương Tiếu Tinh, lập tức viết thư xin Diêm Vương Tiếu Tinh giúp đỡ.
Dù sao nàng cùng Tiếu Tinh cũng không muốn cùng Tây Môn Sóc thành thân nha!
Cho nên, các nàng đi đến thỏa thuận, trợ giúp lẫn nhau loại bỏ vật cản trước mặt.
Suỵt, đó là một bí mật, một bí mật thúc đẩy một cọc nhân duyên tốt.
Toàn thư hoàn