Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Chương 29: Vạn dặm mới tìm được một người




29-【1】

Chết rồi!

Hạ Chi Tình sau khi không nhịn được mà cười ra hai tiếng, liền giống như sấm sét ầm ầm nháy mắt chui vào trong đầu cô, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, làm cô nháy mắt hiểu được bản thân dám rút lông trên đầu lão hổ.

Cô nhất thời không nhịn cười được là không đúng, chỉ là cũng không thể hoàn toàn trách cô a, thấy anh mặc thành dáng vẻ kia, muốn người khác nhịn cười thật sự là quá khó xử.

Không thể không nói mẹ Tô thật sự là một nhân tài, ngay cả Tống An Thần cũng không buông tha. Trước khi về nhà, mẹ Tô hỏi thăm cô về chiều cao và size đồ của Tống An Thần, lúc ấy cô không quá để ý, không nghĩ tới mẹ Tô đánh chính là cái chủ ý này.

Mẹ Tô sau khi về hưu, rảnh rỗi sinh nông nổi, mỗi khi nghĩ ra ý tưởng quái quỷ gì liền tới tra tấn bọn họ. Chuyện này đã bắt đầu từ mấy năm trước, mỗi năm ăn Tết bà đều phải mua cho mỗi người một bộ quần áo giống nhau, mỹ danh là "đồ gia đình". Năm trước bà và ba Hạ đi Nhật Bản du lịch, đối với trang phục truyền thống của Nhật Bản yêu thích sâu sắc, vì thế không tiếc tốn một số tiền lớn mua cho mỗi người một bộ, vào ngày Tết một nhà mặc yukata giống nhau đi bái phỏng thân thích, ở trên đường thiếu chút đánh nhau với một nhân sĩ bài Nhật.

Năm nay không nghĩ tới lại cho mọi người mặc trang phục thời Đường, cô nhìn Tống An Thần mặc một bộ trang phục màu đỏ thời Đường, xụ mặt bộ dáng giống lão địa chủ Chu Bái Bì, miệng nhịn nhịn cười, nhịn thật vất vả mới không làm bản thân cười ra tiếng.

Cô liếc mắt nhìn khuôn mặt Tống An Thần còn đen hơn so với Bao đại gia, cân nhắc đến ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, một chân cô đã bước vào quan tài kia, ách, không đúng, một chân bước vào xe kia so với đầu óc cô xoay chuyển còn nhanh hơn, nhanh chóng rút ra khỏi xe.

"Lên xe." Tống An Thần lạnh lùng mở miệng.

Hạ Chi Tình dùng khoé mắt liếc trộm Tống An Thần một cái, vừa vặn ánh mắt hình viên đạn của Tống An Thần bắn lại đây, bay thẳng vào tim cô, cô thiếu chút nữa đông chết tại chỗ, "Ha hả, em, em không cần đâu."

Dưới loại tình huống này còn muốn cô ngồi lên xe? Nực cười, cho dù cô giống như mèo có chín cái mạng, chết đi chín lần cũng chưa chắc làm Tống Kim Nhứ hả giận.

"Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai." Giọng anh nói ra lại lạnh đi vài phần.

"Nếu như, em nói là nếu như, nếu như em không lên xe, anh có thể làm gì được em?" Cô bướng bỉnh phản kháng.

"Vậy em cứ việc thử xem." Anh cười lạnh, khóe miệng nở ra một độ cong có thể đông chết người.

Gió lạnh từ lòng bàn chân thổi đi lên, Hạ Chi Tình rùng mình run run, cuối cùng vẫn là túng quẫn chui vào trong xe, cài đai an toàn, cố ý ngồi dựa vào cửa xe, cách xa anh ra.

Tống An Thần liếc mắt cô một cái, không có mở miệng, khởi động ly hợp, đuổi theo xe Hạ Chi Sơ ở phía trước.

Trong xe khí áp trầm thấp giống như bình yên trước cơn bão, Hạ Chi Tình ở trong xe trải qua một giây ngỡ như một năm, rũ đầu xuống giống như cô dâu nhỏ bị bắt nạt, không dám thở mạnh ra một tiếng, chỉ mong nhanh tới nhà ông bà nội.

Sau nửa chung trà rốt cuộc cũng đến nơi, xe dừng lại, cô giống như báo nhỏ phóng nhanh ra ngoài.

Nhà nội của cô ở nông thôn, hai vị lão nhân gia đối với nơi sinh sống cả đời này vô cùng quyến luyến, cho nên ba Hạ luôn muốn đưa bọn họ lên thành phố sống bọn họ cũng không muốn, nói là ở nông thôn vẫn tự tại hơn, thành phố nhiều xe, không khí còn không tốt, xương cốt bọn họ đã già không muốn lăn lộn.

Không có cách nào khác, ba Hạ đành phải mời người giúp việc chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho bọn họ, cũng thường lại đây thăm hai ông bà. Cũng may thân thể bọn họ vẫn còn rất khỏe mạnh, hai người đều hơn bảy mươi tuổi, nhìn qua vẫn có tinh thần như vậy.

Ông nội bà nội biết bọn họ hôm nay sẽ đến, sáng sớm bảo dì giúp việc chuẩn bị tốt đồ ăn chờ bọn họ lại đây ăn cơm trưa. Hai cụ cũng giống như mẹ Tô luôn hy vọng hai anh em bọn họ sớm kết hôn, sớm ngày để cho bọn họ bế được chắt. Cho nên lúc này nhìn thấy Tống An Thần, hai cụ cười không khép được miệng, hai người lôi kéo tay của Tống An Thần, trên xem dưới xem, ngó trái ngó phải, phía trước phía sau đánh giá vài lần, liên tục khen ngợi Tống An Thần hoạt bát, vui vẻ làm cho người ta rất thích.

Hạ Chi Tình đứng ở một bên bị coi như không khí nhịn không được lại "xì" một tiếng, ăn mặc giống cái đèn lồng màu đỏ từ đầu đến đuôi, còn có thể không vui mừng sao?

Cô mới đầu còn lo lắng Tống Kim Nhứ đem bản mặt đen như vậy cho hai cụ xem, cũng may Tống Kim Nhứ vẫn còn nhân tính, sau khi nhìn thấy hai cụ liền thay đổi bản mặt cha kế lúc trước, trên mặt từ đầu đến cuối luôn treo nụ cười, ngoài miệng nói những lời vui vẻ cát tường, khen hai cụ cười đến không thấy mắt.

Nghe được tiếng cười sau lưng, Tống An Thần quay đầu, bổ tới một con mắt hình viên đạn lạnh băng, Hạ Chi Tình đột nhiên im bặt, lúc này Tống An Thần mới vừa lòng quay đầu đi, trên mặt lại treo lên nụ cười.

Hoá ra mặt đen của anh chỉ là nhằm vào một mình cô?! Cô giận, cô đây là trêu ai chọc ai? Không phải chỉ là nhịn không được cười một tiếng sao, sao lại bụng dạ hẹp hòi như vậy?

29-【2】

Ở nhà ông bà nội ăn cơm trưa, đợi đến ba giờ mới lần nữa xuất phát. Trong lúc này, Tống An Thần trở thành nhân vật trung tâm, hai cụ xem cháu rể, càng xem càng thích, hai cụ khen anh lên trời xuống đất, ngược lại đại công thần mang bạn trai trở về là cô lại bị ném sang một bên.

Cô bị mọi người coi như không khí, có điều còn có một người so với cô thảm hại hơn, đó chính là Hạ Chi Sơ. So với năm ngoái tới thăm, hại cụ càng thêm nghiêm trọng thêm mà thúc hôn, cô nhìn Nhân Chi Sơ nhẫn nhịn đến mức muốn nổ tung, cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân khó chịu khi bị mọi người bỏ qua cũng không tính là gì.

"Ha hả," nàng cười mỉa hai tiếng, đánh vỡ trầm mặc trên xe, "Ông bà nội em lì xì cho anh bao nhiêu?"

Hai cụ từ trước đến nay ra tay rất hào phóng, khi còn nhỏ cô yêu thích nhất là về quê thăm ông bà nội, mỗi lần lại đây đều có thể thắng lợi trở về, mỗi dịp nghỉ hè và nghỉ đông, hai cụ sẽ đem cô nuôi giống như heo mập mạp trắng trẻo, mỗi lúc như vậy, Nhân Chi Sơ đáng chém ngàn đao kia sẽ nhéo hai má đầy thịt của cô, nói muốn mài dao mỗ heo.

Năm nay hai cụ phát bao lì xì trước sau như một thật là dày, có thể tưởng tượng đến hai cụ phát bao lì xì cho Tống An Thần rõ ràng lớn hơn nhiều, dày hơn nhiều, cô liền cảm thấy có chút đau tim.

Tống An Thần liếc mắt cô một cái, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Thêm vào một vạn linh một."

Ngụ ý vạn dặm mới tìm được một người.

Hạ Chi Tình nghe xong tim đau như dao cắt, sớm biết thế không nên hào phóng như vậy! Trước đây cô và Tống Kim Nhứ trên hợp đồng viết rõ, trong lúc ăn tết anh thu được bao lì xì đều thuộc sở hữu của Tống Kim Nhứ.

Tống An Thần xem bộ dáng cô lòng đau như cắt liền biết cô suy nghĩ cái gì, khóe miệng anh hơi nhếch lên, ở miệng vết thương của cô bổ thêm một đao nói: "Ba mẹ em cũng cho một vạn linh một."

Hạ Chi Tình cảm thấy tim mình đang nhỏ máu, mỗi một giọt đại biểu cho một nhân dân tệ, vậy là có hai vạn linh hai giọt máu.

Trên một chiếc xe khác, mẹ Tô mặt mày tươi cười, ngay cả ba Hạ từ trước đến nay không cười lúc này khóe miệng cũng hơi nhếch lên.

"Đứa nhỏ An Thần này thật không tồi, không nghĩ tới nó lại chu đáo như vậy, vậy mà còn tặng ghế mát xa qua trước." Mẹ Tô khích lệ nói.

"Hiện tại nói tốt còn quá sớm, chuyện này ai mà chẳng làm được." Ba Hạ khẽ hừ một tiếng, khẩu thị tâm phi, trong lòng lại nhớ tới bộ dáng lão cha đối với cây gậy gỗ chống mới màu đỏ yêu thích không buông tay, tuy rằng ông đối với cây gậy gỗ này không biết giá cả bao nhiêu nhưng đại khái cũng đoán được không rẻ, không thể không thừa nhận, tiểu tử kia quả thật còn thức thời.

Mẹ Tô nghe vậy khinh bỉ liếc ông một cái, "Ông còn không biết xấu hổ mà nó, năm đó sao ông không làm được giống như vậy, nếu ông có thể làm được, cha mẹ tôi cần gì phải phản đối như vậy."

Ba Hạ bị mẹ Tô làm trò trước mặt con trai, một khuôn mặt già nhịn đến đỏ bừng, ấp úng nói không ra lời. Hạ Chi Sơ lái xe phía trước làm bộ cái gì cũng không nghe được, một lòng chuyên tâm lái xe.

29-【3】

Lái qua hai làn đường cao tốc, rốt cuộc trước sáu giờ đã đến thành phố C.

Nếu ông bà nội cô là người nhà quê chính cống, vậy thì ông bà ngoại cô chính là người thành phố danh xứng với thực, ba đời đều bén rễ nảy mầm ở thành phố C này.

Tô gia là thư hương thế gia, ông ngoại cô năm đó là nhà ngoại giao, bà ngoại là giảng viên đại học. Năm đó bà ngoại sinh đôi cũng chính là cậu cả và cậu hai hiện tại. Không ngờ năm năm sau bà ngoại lại ngoài ý muốn mang thai, sinh hạ mẹ Tô của cô, làm con gái duy nhất của Tô gia, được coi như thiên kim bảo bối mà nuôi lớn. Cho nên có thể nghĩ rằng năm đó mẹ Tô "mắt mù" mới coi trọng ba Hạ, mọi người của Tô gia vô cùng đau đớn. Cho tới bây giờ, mỗi khi ông ngoại cô nhìn thấy ba cô đều muốn lải nhải ông "đê tiện", bắt cóc áo bông nhỏ của cụ.

Nhiều năm nay ba Hạ vẫn luôn nhìn sắc mặt người ta như vậy, nay đến phiên có người muốn cướp cải trắng mà ông vất vả bồi dưỡng, tự nhiên liền đem oán khí nghẹn hơn mười mấy năm này toàn bộ phát lên trên đầu "bắp cải tặc" Tống An Thần, cho nên Tống Anh Thần không biết được tâm lý vặn vẹo này của ba Hạ cũng dễ hiểu.

Ông ngoại, bà ngoại và cậu cả sống cùng một nhà, biệt thự của cậu cả lớn gấp đôi so với nhà cô. Cho dù ba Hạ liều mạng cả đời, vẫn là như cũ không đuổi kịp tài phú mà Tô gia tích lũy mấy thế hệ, cho nên sau khi xuống xe, không nằm ngoài dự đoán của cô, khi ba Hạ thấy được toà biệt thự kim bích huy hoàng kia hai tròng mắt thoáng hiện đố kị.

Cô vui sướng khi thấy người gặp họa mà cười cong mặt mày, như hai anh em mà nhón mũi chân lên ôm bả vai ba Hạ, thấm thía nói: "Ba, chú ý ánh mắt, cần thu liễm một chút, nhịn một chút liền qua đi, bất quá chỉ là ở chỗ này ngây ngốc một ngày một đêm mà thôi."

Mà thôi mà thôi!

Ba Hạ thấy bộ dáng vui sướng của cô khi thấy người gặp họa, tức giận đến mức muốn bắt cô lại đánh cho một trận. Chỉ là khóe mắt lại liếc đến hai vị lão nhân từ bên trong đi ra, mặt già tức khắc liền héo.

Hạ Chi Tình nhìn vẻ mặt ba Hạ giống như cà tím, càng thêm vui sướng khi người gặp họa, ha ha mà cười to ra tiếng, dưới ánh mắt oán hận của ba Hạ chạy tới chỗ ông bà ngoại.

"Ai da, tâm can bảo bối của ta, các con rốt cuộc cũng tới, ta còn nhắc mãi các con khi nào mới đến đây." Bà ngoại ôm lấy Hạ Chi Tình bay qua đây vui vẻ nói.

"Ông ngoại, bà ngoại, con rất nhớ hai người." Cô ôm hai cụ, trên mặt hôn hai cái thật mạnh, hai cụ lập tức nở nụ cười như hai đoá hoa.

Tô gia đời đời chỉ sinh con trai, cho tới đời bà ngoại thật vất vả mới sinh ra con gái, cho rằng từ đây là có thể đánh vỡ ma chú rằng Tô gia chỉ sinh con trai. Không ngờ hai ông cậu sau khi thành gia lập thất, mỗi người đều có hai đứa nhỏ nhưng đều là con trai. Cho nên khi cô vừa mới ra đời, hai ông cậu so với con mình sinh ra còn vui mừng hơn.

Cô sinh ra làm Tô gia đối với ba Hạ giảm đi bất mãn, bà ngoại cô từng nói đây là phụng hiến duy nhất mà ba Hạ làm cho Tô gia, ba Hạ đối với chuyện này khóc không ra nước mắt. Còn cô bởi vậy thật hạnh phúc, mọi người ở Tô gia đều xem cô như bảo bối mà sủng ái.

"Tình Tình, không phải con nói mang theo bạn trai về đây cho ông ngoại bà ngoại xem sao? Người ở đâu rồi?"