Đản Sinh Vương Phi

Chương 57: Minh Vương phiền não




Trở lại Đạt Mỗ Tộc, cuộc sống của Phi Nhi bị thay đổi hoàn toàn bởi Đinh Ny, hiện tại nàng thiếu một thân phận minh xác, chính là Minh Vương còn chưa có thê tử đã có nữ nhi xuất giá. Bởi vì các tộc nhân đã sớm đem nàng trở thành Vương phi, Diêm Vô Xá nghe thấy mọi người gọi nàng Nguyên Vương phi thì cảm giác trong lòng không thoải mái.

Chẳng những là hắn, Phi Nhi chính bản thân mình cũng cảm nhận được mình thập phần không được tự nhiên khi nghe mọi người gọi mình như thế.

Đạt Y Đồ bắt đầu hỗ trợ Đạt Mộc Tề cùng Yên Chi chuẩn bị hôn lễ, bận rộn không ngừng, sau khi hôn lễ cử hành, Yên Chi sẽ đi theo Minh Vương trở về Minh Thành, chính thức trở thành bộ hạ của nữ đế.

Đạt Mộc Tề đương nhiên là trăm lần không muốn, Yên Chi lại vẫn như cũ, kiên trì thực hiện nguyện vọng, muốn thay mặt chủ nhân hoàn thành sứ mệnh. Nói sau, nàng là một kiếm hồn, Đạt Mộc Tề đã phá tấm thân xử nữ của nàng, khiến nàng mất đi tấm thân bất tử, quay trở về nhân loại.

Gả cho hắn, là tâm nguyện lớn nhất của nàng……

Thánh Tuyết vốn có thể hồi Tuyết tộc, nhưng Đạt Y Đồ ngỏ ý, nói nàng lưu lại làm bạn cùng Phi Nhi. Nàng cũng không tính trở về sớm như vậy, ít nhất chờ sau khi Phi Nhi rời đi, đồ nhi này thật sự làm cho nàng lo lắng. Đạt Y Đồ lo lắng Đinh Ny đối Phi Nhi bất lợi, để cho Thánh Tuyết và nàng cùng lều vải nghỉ ngơi.

Hôm nay, Phi Nhi, Thánh Tuyết, cùng Đỗ Yến như trước ở cạnh dòng suối nhỏ luyện tập Thái Cực, phía sau còn có phần đông các dũng sĩ thiếu niên Đạt Mỗ Tộc. Bọn họ cơ hồ mỗi ngày đều luyện Thái Cực quyền mà Đỗ Yến đã dạy, sau đó lại đi nghiên cứu võ thuật khác. Một tháng trở lại đây, mọi người đều có sự thay đổi vi diệu. Vô luận nội công, võ công hay khí công đều thuận buồm xuôi gió, hơi thở đều tốt hơn nhiều.

Thời gian nghỉ ngơi, Đỗ Yến đem túi nước đưa cho Phi Nhi, chính mình cầm lấy một túi khác uống một hớp lớn, nghỉ ngơi một chút.

Thánh Tuyết ngồi ở bên kia, ánh mắt đặt trên người hai huynh đệ Đạt Y Đồ cùng Đạt Mộc Tề ở xa xa đang bận rộn, hoặc là Đạt Y Đồ thân hình quá mức cao lớn, vô luận ở nơi nào, nàng đều có thể tìm được hắn.

Hơn một tháng ở chung, Nguyên Vương quả nhiên như lời đồn : anh minh, cơ trí, nhưng mà khi đối mặt cùng Phi Nhi liền ngơ ngác, cũng rất khả ái.

Đỗ Yến uống nước xong, lấy tay áo lau khóe miệng, nhìn đôi nam nữ triền miên ở lều vải trên tảng đá đối diện kia, nhẹ giọng nói: “Xem ra Đinh Ny lại hạ độc.”

Thánh Tuyết rút về tầm mắt, nghi hoặc hỏi: “Nói như thế nào?”

Phi Nhi cũng buông túi nước, đáng thương hề hề nhìn hắn.

“Đinh Ny không biết khi nào hạ vô hồn lần thứ hai, làm Diêm thúc thúc ở trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn quên đi Phi Nhi, như vậy đối với thân thể Diêm thúc thúc không tốt.”

“Ân?”

“Vô hồn sẽ làm nhu cầu của hắn dần dần gia tăng, tiêu hao thể lực……”

“Yến nhi, đừng nữa nói.”

Thánh Tuyết đánh gãy lời Đỗ Yến, nhăn mi lắc đầu.

Đỗ Yến quay đầu lại, thoáng nhìn Phi Nhi trói chặt mi, mắt rũ xuống, thương tâm, thống khổ.

Đại chưởng nắm ở bả vai của nàng, nắm thật chặt: “Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là thực bình thường, Diêm thúc thúc là một nam nhân bình thường, đương nhiên cần phát tiết.”

Phi Nhi gật gật đầu.

Thánh Tuyết thấp ứng một tiếng phụ họa, nhìn Diêm Vô Xá, gợi lên một chút mỉm cười quỷ dị.

Buổi tối, dùng bữa tối xong, các nữ nhân cùng nhau đi tản bộ, tán gẫu tâm sự, Đinh Ny sớm trở về lều vải nghỉ ngơi, hai huynh đệ Đạt Y Đồ tiếp tục bận rộn, chỉ để lại Đỗ Yến cùng Diêm Vô Xá hai người ngồi ở trên cỏ bên ngoài lều trại nhàm chán.

Diêm Vô Xá ngẩng đầu lên, nhìn trời sao lấp lánh, khẽ thở dài một cái, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nghi hoặc không giải thích được, không rõ sầu bi.

Đỗ Yến miệng ngậm một cây cỏ xanh, liếc mắt nhìn Diêm Vô Xá, hỏi: “Diêm thúc thúc có tâm sự?”

“Ân? Không có việc gì trọng yếu.”

“Nói nghe một chút, dù sao cũng không có người ngoài.”

Diêm Vô Xá gục đầu xuống, nhìn Đỗ Yến: “Yến nhi, cái kia…… Vẫn là quên đi.”

“Như thế nào?” Đỗ Yến chọn nhíu mày,“Diêm thúc thúc đối Phi Nhi có hứng thú?”

“…… Ta biết thê tử của huynh đệ không nên « quan tâm quá nhiều », chính là…… Chính là ta, không biết như thế nào, rất khó khống chế cảm xúc của chính mình, kìm lòng không đậu liền……”

Đỗ Yến bỗng dưng ngây người, lập tức giơ lên một chút an ủi tươi cười, vừa lòng gật đầu. Cảm tình của Phi Nhi cùng Diêm thúc thúc, tựa hồ ngay cả vô hồn đều không thể hoàn toàn ma diệt.

“Yến nhi, ngươi đang cười cái gì a?”

“…… Ách, không, nhớ tới một sự tình, cảm thấy buồn cười.”

Diêm Vô Xá khẽ thở dài một cái, lắc lắc đầu: “Có lẽ đây chính là báo ứng khi tuổi trẻ từng phong lưu đi , đừng cười ta, Yến nhi.”

“Nói như thế nào?”

“Ta…… Ta cư cảm nhiên thấy hứng thú đối với một nữ nhân không thuộc về chính mình, chẳng lẽ đây không gọi là báo ứng sao?”

“Đúng! Hung hăng báo ứng!” Đỗ Yến không chút khách khí trả lời,“Ngươi xứng đáng, Diêm thúc thúc.”

Diêm Vô Xá không có trách cứ hắn, vẫn như cũ mỉm cười bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên nhìn thiên không: “Thật không hiểu sao lại phiền não như thế……”

Đỗ Yến bề ngoài bình tĩnh, kì thật trong lòng hưng phấn mà cuồng hô, không biết Phi Nhi nghe thấy lời nói này của Diêm thúc thúc sẽ có phản ứng gì? Nhìn vẻ mặt của hắn, đối Đinh Ny cưng chiều chính là tác dụng của vô hồn mà thôi, cũng không phải là yêu thích như trong tưởng tượng. Này đủ để chứng minh, Diêm thúc thúc vĩnh viễn sẽ không gạt bỏ Phi Nhi, bất luận kẻ nào đều không thể chen vào giữa bọn họ.

Chuyện tốt, chuyện tốt!

Nhưng, vì trừng phạt hắn đối Phi Nhi lạnh lùng, Đỗ Yến vẫn quyết định để cho chính hắn đi thăm dò, sẽ không nói cho hắn biết quan hệ chân thật giữa hắn cùng Phi Nhi. Vì Phi Nhi đáng yêu, cho dù nói hắn trọng sắc khinh bạn đều được!

Ban đêm, Phi Nhi ngủ thật trễ, gần đây, vì lo lắng cho Diêm Vô Xá, cho nên thẳng đến đêm khuya mới đi vào giấc ngủ. Khi bé ngủ say là lúc lều vải bị nhấc lên nhẹ nhàng, thân ảnh cao lớn tiến vào, ngắm Thánh Tuyết liếc mắt một cái, đi đến trước giường Phi Nhi, ngồi ở một bên.

Con ngươi đen trói chặt trên khuôn mặt tinh xảo, thoáng nhìn chân mày hơi hơi nhăn lại, không tự chủ được nhấc tay ở giữa mi tâm của nàng vuốt ve.

Phi Nhi khinh ngâm một tiếng, bàn tay mềm quơ quơ, cầm lấy cánh tay hắn, hô nhỏ một câu: “Đa Duy……”

“……”

Diêm Vô Xá sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng, những lời này thực rõ ràng không phải ngôn ngữ Minh Quốc, nhưng lại phi thường quen thuộc, như là thường xuyên nghe thấy, lại nhớ không ra.

Biết rõ nàng là hữu phu chi phụ, phản ứng nhanh chóng rút tay về, thoáng nhìn vẻ mặt không muốn xa rời kia, Diêm Vô Xá đột nhiên không đành lòng rời khỏi nàng, tùy ý nàng đem tay mình đặt ở trên mặt.

nhiệt độ ấm áp, quen thuộc trên lòng bàn tay áp vào khuôn mặt lạnh như băng, bé con theo bản năng cọ cọ, sầu bi chậm rãi thối lui, thay vào đó là nụ cười thỏa mãn.

Bên cạnh, Thánh Tuyết mở mắt nhìn, híp thành một đường chỉ nhỏ, nhìn chăm chú vào bóng dáng Diêm Vô Xá. Sau khi từ Ô Mộc tộc trở về, mỗi ngày, vào buổi tối hắn đều đến xem Phi Nhi, ban ngày lại đối xử với nàng lạnh lùng, nhìn vẻ mặt hắn, tựa hồ ngay cả chính hắn cũng không hiểu được vì sao mình lại có hành động này.

Là độc tính của vô hồn không đủ, hay là võ công tu vi của Diêm Vô Xá quá sâu? Làm cho hắn đối với Phi Nhi còn có cảm giác nào đó?

Diêm Vô Xá đối Phi Nhi quá mức chuyên chú, mới có thể xem nhẹ hơi thở của Thánh Tuyết, căn bản là không biết hành vi của mình đã sớm bị phát hiện.

Thánh Tuyết không dám có bất cứ hành động gì, nhắm mắt lại, làm cho Minh Vương chính mình phiền não đi.