Đản Sinh Vương Phi

Chương 55: Ô Mộc tộc




Cứ như vậy, tộc trưởng Ô Mộc tộc đáp ứng không hề truy cứu sự kiện Đinh Ny giết người, thân mật chiêu đãi Đạt Y Đồ cùng mọi người nhập trại, chính là khi Đinh Ny cùng Diêm Vô Xá đi qua bên người hắn, các tướng lĩnh phía sau người người nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem nữ nhân kia băm thành vạn đoạn, tan xương nát thịt. Nhưng vì ái ngại Minh Vương ở đây, lại thêm cao thủ hộ vệ của Minh Môn, mọi người đều chỉ dám khó chịu trong lòng, không dám lỗ mãng.

Một tướng lĩnh trong đó đi tới gần tộc trưởng, tức giận hỏi: “Tộc trưởng, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?”

“Đi thăm dò lai lịch người đàn bà kia, bổn tọa chỉ nhìn việc không nhìn người, ai gây ra chuyện, người đó phải chịu trách nhiệm.”

“Vâng, tộc trưởng!” Tướng lãnh liếc mắt nhìn Đinh Ny một cái, lặng lẽ lui ra.

Tộc trưởng nghiêm túc, mặt nhăn mày nhíu, thân là một trong ngũ đại bộ lạc trên thảo nguyên, bị người khi dễ như thế, có lý nào có thù không báo. Trước mắt chỉ cần ổn định Đạt Mỗ Tộc, đợi sau khi Minh Vương rời đi, hắn sẽ tìm được cơ hội.

Nghĩ đến đây, tộc trưởng bất động thanh sắc, đi theo phía sau dũng sĩ Minh Môn đi vào Ô Mộc trại……

Giữa chủ trướng, đoàn người tách ra hai bên, ngồi ở trên thảm, Đạt Y Đồ cùng tộc trưởng ngồi cùng nhau, Diêm Vô Xá cùng Đinh Ny ngồi cùng nhau, Phi Nhi cùng Đỗ Yến, Yên Chi cùng Thánh Tuyết ngồi ngay bên cạnh.

Phi Nhi cố ý cúi đầu, giọng nói của hai người kia, một nam một nữ đã quấy rầy suy nghĩ của nàng. Nàng phi thường muốn nói cho Đa Duy, nữ nhân kia ngoan độc, ác ý, có ý đồ.

Chính là…… Hiện tại Đa Duy căn bản liếc mắt một cái cũng không nhìn nàng, vậy bảo nàng phải làm như thế nào cho phải?

Trải qua một phen thương nghị, Diêm Vô Xá cuối cùng mỉm cười gật gật đầu: “Ân, cứ quyết định như vậy, hy vọng Minh Quốc sẽ vì tộc trưởng mang đến thu nhập phong phú.”

Tộc trưởng cũng lộ ra tươi cười vừa lòng: “Hảo, cám ơn Minh Vương đã dốc sức ủng hộ.”

“Vừa rồi Ny nhi không phải là cố ý mạo phạm, thỉnh tộc trưởng đại lượng.”

“Ha ha…… Nguyên Vương đã đáp ứng bù lại việc này, thôi thôi.” Tộc trưởng phất phất tay, cầm lấy một chén rượu,“Đến, bổn tọa kính các vị anh hùng một ly.”

“Mời!”

Mọi người cầm lấy chén rượu, hào sảng uống một hơi cạn sạch, không còn một giọt.

Lúc này, tộc nhân từ bên ngoài cầm lại bốn túi nước, giao cho Phi Nhi, Đỗ Yến tiếp được, thay nàng mỉm cười, trả lời: “Đa tạ đại thúc.”

“Ách…… Không cần khách khí.” Đại thúc có vẻ ngại ngùng, kinh ngạc cuống quít lui về phía sau, rời khỏi lều vải.

Đỗ Yến lưu ý đến vẻ mặt của hắn, cảm giác có chút không ổn, Phi Nhi đang muốn cất túi nước liền bị đại chưởng đè lại, trực tiếp đem túi nước thu đến phía sau mình. Ở địa bàn của người khác, không thể không đề phòng.

Phi Nhi thấy động tác của hắn, khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn: “Yến ca ca?”

“Hư!”

“…… Nga.” Phi Nhi không để ý đến động tác của Đỗ Yến, hắn là bằng hữu đáng để tin tưởng, tùy ý hắn bị túi nước lý thủy lén lút ngã vào dương nãi thống lý.

Nàng cầm lấy rượu sữa dê trước mặt, tầm mắt trở lại trên người Diêm Vô Xá, con ngươi đen vừa vặn nhìn về phía nàng, hai người nhìn nhau. Phi Nhi nhận ra Diêm Vô Xá sửng sốt, vẻ mặt phi thường ngạc nhiên, như là trầm tư, hoặc như là tìm tòi cái gì.

Thân thể kiều nhỏ bỗng nhiên sửng sốt, mày tủng cao cao, bộ dáng Đa Duy giống như đã quên nàng, đã không biết nàng là ai sao?

Dần dần quên làm cho nàng phi thường lo lắng, chậm rãi phai mờ tình cảm của Đa Duy đối với nàng, chẳng thà lập tức không nhận ra nàng.

Vì sao phải tra tấn nàng như thế? Làm cho nàng tự mình cảm thụ loại ngược đãi đau lòng này!

Bên cạnh Đinh Ny rốt cục phát hiện bọn họ ngưng mắt nhìn, vội vàng lấy tay quay mặt Diêm Vô Xá lại, nũng nịu hỏi: “Vương, chàng đang nhìn cái gì?”

Diêm Vô Xá thoáng cười nhạt, nhẹ giọng trả lời: “Không, đột nhiên phát hiện một người có chút quen mặt.”

“Nga?” Đinh Ny khinh nhíu mày, theo tầm mắt của hắn nhìn về phía Phi Nhi, trong lòng rốt cục minh bạch, cái gọi là « nữ nhi » kia thì ra là nữ nhân mà hắn yêu nhất!

Thấy khuôn mặt Phi Nhi bị Diêm Vô Xá nhìn khẽ phiếm hồng, Đinh Ny không khỏi hờn giận nhăn nhăn cái mũi, bàn tay mềm vỗ về ngực Diêm Vô Xá, nói: “Chàng còn nhìn nữa, ta sẽ ghen tị.”

“Ân?”

“Đừngnhìn nữa!” Đinh Ny lấy tay đem mặt của hắn xoay về hướng mình,“Chẳng lẽ nàng so với ta đẹp hơn sao?”

“Không, ngươi đẹp nhất……”

“Vậy chàng còn xem!”

“Ta chỉ là…… Chính là không nhớ nổi nàng là ai.”

Đinh Ny ngầm nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng người kia lại hấp dẫn Minh Vương. Bất quá, nàng đối với chất độc thất vô hồn tin tưởng tuyệt đối, một tiểu nha đầu bộ dáng bình thường như vậy sao có thể vượt qua được mị lực của nàng.

Nghĩ đến đây, bàn tay mềm mại không xương khoát lên bả vai Diêm Vô Xá, chu miệng lên, dụ hoặc nói: “Nàng là Nguyên Vương phi, đừng chú ý thê tử của người ta!”

Diêm Vô Xá rút tầm mắt về, kinh ngạc nhăn mi: “Nguyên Vương phi?”

“Ân a, nàng là bảo bối của Nguyên Vương, chàng đừng rình coi nha.”

“…… Thê tử của huynh đệ, không thể khi dễ, bổn vương không phải loại người như vậy.”

“Xá của ta đúng là hảo…… Ha ha!” Môi đỏ mọng giơ lên, hôn lên cánh môi khêu gợi, thân mật triền miên.

Diêm Vô Xá ảo não mặt nhăn nhíu mày, con ngươi đen có chút hờn giận, khinh trác một chút liền hơi hơi đẩy nàng ra. Cho dù nàng là thị thiếp của hắn, cũng không được ở trước mặt mọi người thân cận cùng hắn, chẳng có tôn ti.

Phi Nhi thấy hai người hôn môi, trong lòng căng thẳng, giống bị một bàn tay gắt gao nắm lấy trái tim, không thể nhảy lên, không thể hô hấp. Nàng áp lực che ngực, vội vàng cúi hạ tầm mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Đạt Y Đồ cảm giác được nàng không ổn, vội vàng lo lắng đi đến bên người nàng, khẽ ôm lấy nàng, hỏi: “Phi Nhi? Làm sao vậy?”

“Ta…… Thật là khó chịu.”

“Làm sao, không thoải mái sao?”

“Nơi này…… Đau quá!” Phi Nhi điểm điểm bên ngực trái, Đỗ Yến cùng Đạt Y Đồ đều lo lắng nhăn lại mi, Đạt Y Đồ lại lo lắng.

Sau khi dùng cơm xong đoàn người rời khỏi Ô Mộc tộc, Đỗ Yến ở dòng suối nhỏ bên cạnh Ô Mộc tộc giúp Phi Nhi lấy đầy bốn túi nước, nhắc nhở nàng nhớ rõ đừng tùy tiện uống nước của những người khác đưa, đặc biệt là Đinh Ny.

Phi Nhi trong lòng có nghi vấn, nhưng vẫn là ngoan ngoãn gật gật đầu.

Trên đường, Yên Chi thực bát quái đi đến bên cạnh Đỗ Yến, lấy khuỷu tay huých nhẹ cánh tay hắn, nhẹ giọng hỏi: “Yến nhi, nước này có vấn đề gì?”

Đoàn người đều biết Phi Nhi không thể không có nước, Đỗ Yến thận trọng như thế, nhất định có nguyên nhân.

Đỗ Yến nhìn Đinh Ny liếc mắt một cái, trả lời: “Ta hoài nghi trong nước có độc, hơn nữa là nhằm vào Đinh Ny.”

“Nga?”

“Phỏng chừng là tộc nhân Ô Mộc tộc gây nên, hoặc là tộc trưởng ngầm phân phó. Thay đổi nước của Phi Nhi chính là để ngừa vạn nhất mà thôi.”

“Hoàn hảo, ta chưa uống nước.” Yên Chi may mắn vỗ vỗ ngực,“Nhưng mà, Minh Vương đâu?”

“Ha ha…… Ta đoán độc kia chắc không nguy hiểm, chỉ là trò đùa dai mà thôi. Thuận tiện giáo huấn Diêm thúc thúc một chút, ai bảo hắn quên Phi Nhi.”

“Hắc hắc! Hảo tiểu tử, quân pháp bất vị thân.”

“Hắc hắc!”

Đột nhiên, tiếng nói trầm thấp của Thành Tuyết ở bên người họ vang lên: “Hắn là gặp sắc quên nghĩa.”

“……”

“Ha ha ha! Đúng đúng đúng!”

Đỗ Yến liếc mắt xem thường, không muốn tiếp tục để ý tới hai nữ nhân một nóng một lạnh, bằng không sớm hay muộn cũng bị tức chết!