Đản Sinh Vương Phi

Chương 52: Minh Vương thay đổi




Từ khi Diêm Vô Xá bắt đầu trúng độc, Phi Nhi liền bị vây trong khẩn trương cao độ.

Mỗi ngày thức dậy chuyện đầu tiên nàng làm là hỏi hắn, nàng là ai?

Mỗi ngày, khi dùng xong điểm tâm, nàng sẽ hỏi hắn, nàng là ai?

Mỗi ngày, sau khi luyện võ trở về, nàng đều sẽ hỏi hắn, nàng là ai?

Diêm Vô Xá đối với việc Phi Nhi bá đạo càng thâm trầm, hai người như hình với bóng, ôm, hôn trở ngày càng nhiều, Phi Nhi thậm chí có thể cảm nhận được Đa Duy bắt đầu có chút cầm giữ không được.

Nàng nghĩ tới chính mình lần đầu tiên hoàn mĩ, giao hắn âu yếm, chính là…… Nàng giao ra lần đầu tiên, sẽ hoàn thành lần lột xác thứ ba, nàng sợ cùng Đa Duy cảm tình không đủ sâu, sợ chính mình sẽ dọa đến hắn.

Bên dòng suối nhỏ, thân ảnh kiều nhỏ chạy đến phía sau Diêm Vô Xá, hai tay ôm thắt lưng của hắn, đem mặt dán ở trên lưng, nhẹ giọng hỏi: “Đa Duy, ta là ai?”

“Phi Nhi!” Đại chưởng đem nàng kéo đến trong lòng,“Ngươi hôm nay hỏi bảy lần.”

“A! Vẫn còn thiếu một lần.”

“Tiểu yêu tinh.” Bạc môi muốn hạ xuống hết sức, lại bị bàn tay mềm ngăn trở, mày kiếm nhất thời hờn giận nhướng cao, con ngươi đen nhìn chăm chú vào nàng: “Phi Nhi?”

“Đa Duy, ngươi gần đây có điểm không ổn, luôn……”

“Không được cự tuyệt ta, Phi Nhi!” Đại chưởng giựt mạnh tóc của nàng, kéo về phía sau, Phi Nhi ngẩng đầu lên, bạc môi mang theo tức giận che lại miệng của nàng.

Tử mâu bỗng dưng trừng lớn, nhìn chăm chú vào Diêm Vô Xá, vẻ mặt cuồng vọng kia, điên cuồng mà xâm nhập, làm cho hắn thoạt nhìn giống như thay đổi thành một người khác, phi thường xa lạ.

Nàng không thích Đa Duy như vậy, thập phần chán ghét!

Lần xuất chinh cuối cùng, Phi Nhi tỉnh lại từ rất sớm, ngồi ở bên người Diêm Vô Xá, chờ đợi hắn tỉnh lại. Khi thời tiết bắt đầu nóng lên, nàng muốn chuẩn bị nhiều một chút, để tránh mặt trời đem chính mình phơi khô.

Diêm Vô Xá vừa mở mắt, thân ảnh kiều nhỏ lập tức nhảy đến bên người hắn, chỉ vào cái mũi của mình: “Ta là ai?”

Mày kiếm cau lại, có chút tạm ngừng, Phi Nhi cả người sửng sốt, nhìn ra Đa Duy đang nhớ lại. Đây không phải hiện tượng tốt.

“Phi…… Phi Nhi.”

“Đa Duy, ngươi suy nghĩ đã lâu.”

“Không, ta chỉ là…… Chỉ là có điểm nghi hoặc.” Diêm Vô Xá mày nhướng rất cao, trong đầu như là bị người nào đó lấy đi rất nhiều thứ, trở nên rất nhẹ, rất nhẹ.

“Đa Duy yên tâm, Phi Nhi vẫn luôn ở đây.”

Tuấn mâu âm trầm, nhìn chăm chú vào nàng ở trước mắt, không xác định, giơ lên một nét cười lãnh đạm, đứng dậy xuống giường, bắt đầu rửa mặt chải đầu.

Phi Nhi tầm mắt không hề rời khỏi hắn, vẫn nhìn vẻ mặt của hắn biến hóa, phát hiện cặp mắt vẫn luôn cưng chiều nàng kia thế nhưng hôm nay không hề có chút cảm xúc, lạnh lùng tựa hồ đã bắt đầu xâm nhập thân thể hắn. “Đa Duy……”

Diêm Vô Xá đang rửa mặt đột nhiên dừng lại, dùng mắt vĩ nhìn Phi Nhi: “Về sau gọi ta phụ vương, không được không quy củ.”

Tử mâu trầm xuống, Phi Nhi vẫn gật gật đầu, hô một tiếng: “Phụ vương.”

Đau lòng vô cùng.

“Ân, xuất phát đi.”

“Nga.” Phi Nhi vội vàng cầm lấy bốn túi nước, toàn bộ đeo ở trên người mình, còn có chủy thủ Đạt Y Đồ cho mình.

Diêm Vô Xá mặc xong quần áo, lười nhác nhìn vào mấy túi nước phiền toái, hỏi: “Chúng ta sẽ không đi lâu, không cần mang nhiều nước như vậy.”

“…… Cha…… Phụ vương, ta sợ nóng, cho nên muốn mang nhiều nước.”

“Vậy đừng đi, không cần liên lụy đến quân đội của bổn vương.”

“Không không không! Ta tự mình mang là được, tuyệt đối sẽ không phiền toái người khác.”

“Đây chính là ngươi nói, ta không muốn bị người nhà làm phiền.”

“Được!” Phi Nhi kiên định gật đầu, Diêm Vô Xá cầm lấy bảo kiếm, đi ra lều vải, thân ảnh kiều nhỏ gắt gao theo ở phía sau.

Hai người một trước một sau đi vào chủ trướng, Đạt Y Đồ nghi hoặc nhìn Diêm Vô Xá, Phi Nhi ở phía sau hắn hướng Đạt Y Đồ mãnh liệt xua tay, sau đó điểm điểm huyệt thái dương của mình, ý bảo hắn đừng quá để ý đến hành động của Diêm Vô Xá, hắn đã quên rất nhiều thứ.

Đạt Y Đồ đang muốn nói cái gì, Diêm Vô Xá nhắc tới đại chưởng, mặt không chút thay đổi nói: “Hiền đệ, khi nào xuất phát?”

“Sẽ chờ đại ca.”

Phi Nhi sửng sốt, tựa hồ Diêm Vô Xá còn nhớ rõ Đạt Y Đồ, chính là chỉ quên nàng, vậy điều đó chứng minh cho cái gì ?

Người thân nhất ? Người yêu thương nhất ?

Bà nội, nàng?

trong lòng bỗng dưng run lên, vui sướng cùng bi thương đồng tập kích trái tim, thừa nhận khoái trá đả kích.

Diêm Vô Xá đi đến trước mặt Đạt Y Đồ, vỗ vỗ bả vai của hắn, mỉm cười nói: “Ha ha, ngươi hẳn là tìm người đánh thức bổn vương.”

“Đại ca đang bị thương, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Không có gì đáng ngại, đi thôi.”

Hai nam nhân sóng bước, lướt qua Phi Nhi, vừa nói vừa cười đi ra lều vải.

Đạt Y Đồ cũng không quên đôi mắt màu tím màng theo bi thương, xem ra là nên tìm tiểu tử kia nói chuyện, khuyên nhủ một chút.

Phi Nhi hít vào một hơi thật sâu, bàn tay mềm để trên ngực mình, đè nỗi buồn bực kia xuống, đi theo phía sau bọn họ.

Đi đến đại môn Đạt Mỗ Tộc, mọi người đều lên ngựa, Phi Nhi đi đến trước mặt Diêm Vô Xá, khẩn cầu hướng hắn vươn tay: “Phụ vương, ta muốn cùng người cưỡi chung ngựa.”

“Ngươi đã là Nguyên Vương phi, đừng giống tiểu hài tử, không phải nói sẽ tự chiếu cố chính mình sao?”

“Phụ vương……”

“Chính mình có thể cưỡi liền cưỡi một con ngựa.”

“Vâng, phụ vương.” Phi Nhi thất vọng gục đầu xuống, hướng một con ngựa trắng đi đến.

Khi đi qua bên người Đạt Y Đồ giật mạnh cánh tay của nàng, đôi lam mâu nhìn chăm chú vào nàng, nhẹ nói:”Phi nhi, lên đây đi.”

Nàng ngẩng đầu, miễn cưỡng kéo lên một chút tươi cười khó coi, lắc lắc đầu: “Ta tự mình cưỡi.”

“Nhưng thuật cưỡi ngựa của ngươi……”

“Ta là nữ nhi của Minh Vương, không cần trở thành gánh nặng cho người khác.”

Phi Nhi vỗ vỗ tay hắn, dưới sự trợ giúp của Tạp Kỳ, cưỡi lên tiểu mã mà Đạt Mộc Tề đã chuẩn bị cho mình. Chính là nàng rất ít khi cưỡi ngựa, sau khi lên ngựa có vẻ đặc biệt khẩn trương , hai tay nắm chặt dây cương, cau mày, không biết khống chế ngựa như thế nào.

Thoáng nhìn bộ dáng khủng hoảng của nàng, Đạt Y Đồ thật sự nhịn không được, thái độ cứng rắn hướng Phi Nhi mệnh lệnh nói: “Không muốn trở thành gánh nặng của người khác cứ tới đây cùng ta đồng kỵ, bổn vương không muốn ngươi tụt lại phía sau.”

Phi Nhi quay đầu lại nhìn hắn, tử mâu tâm hoảng ý loạn làm cho người ta đau lòng.

“Đồ nhi, lại đây với sư phó.” Thánh Tuyết rốt cục nhịn không được nói chuyện, thật sự nhịn không được.

“Không, bổn vương có chuyện phải nói với nàng.”

“……”

Thánh Tuyết cùng Đạt Y Đồ nhìn nhau, mấp máy môi, sau đó thỏa hiệp gật gật đầu.

Diêm Vô Xá thấy Phi Nhi do dự, lập tức không hờn giận quát: “Ở nhà theo phụ, xuất giá theo phu, bổn vương không dạy ngươi sao? Đừng lề mề.”

“Vâng, phụ vương.” Phi Nhi sợ Diêm Vô Xá không mang theo nàng đi, vội vàng run rẩy nhảy xuống ngựa, bước nhanh đi đến bên người Đạt Y Đồ, vươn hai cánh tay.

Đại chưởng dễ dàng đem nàng kéo lên ngựa, an tọa ở trong vòm ngực to lớn.

Diêm Vô Xá lạnh lùng quét qua nàng liếc mắt một cái, giơ tay lên, lớn tiếng hô: “Xuất phát!”

Minh Môn các chiến sĩ đi theo phía sau hắn, đoàn người rời khỏi Đạt Mỗ trại, hướng mục đích xuất phát.

Đạt Y Đồ một bàn tay nắm ở eo của nàng, tay kia thì đặt tại gáy của nàng, đem mặt của nàng đặt ở trong ngực mình, trầm thấp nói: “Đừng thương tâm, hết thảy còn có ta.”

Phi Nhi sửng sốt, tử mâu trợn to, toàn thân cứng ngắc.

“Vô luận như thế nào, xin hãy nhớ kỹ, còn có một người là ta đứng ở phía sau ngươi, Phi Nhi……”