Dân Quốc Yêu Đạo

Chương 62: Sinh nhật




Tiếng gió thổi như lặng đi.

Cố Kinh Hàn run sợ, quẳng luôn đống đồ lặt vặt trong tay qua một bên, bước nhanh tới trước mặt Dung Phỉ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào hoa đen kịt kia, nắm lấy tay cậu, “Không nhìn thấy anh sao?”

Giọng nói của hắn trộn lẫn một chút đau đớn và thư thái phức tạp, như trộn cát vào tuyết, trôi qua cổ họng, để lại máu tươi đầm đìa.

Chỉ là, Dung Phỉ không nghe ra được.

Dung Phỉ lắng nghe âm thanh mà phán đoán vị trí của Cố Kinh Hàn, cầm lấy tay hắn: “Không thấy… Mắt em đã lờ mờ hai hôm nay rồi, nhưng bác sĩ không nhìn ra vấn đề. Giờ phải làm sao đây anh, em thành người mù rồi, anh vẫn muốn viên phòng với em chứ?”

Cậu rầu rĩ chau mày, dường như chuyện khiến cậu buồn phiền nhất khi bị mù có lẽ là không được ngủ với Cố Kinh Hàn.

“Bịt mắt lại.”

Dung Phỉ nhướng mày, ngạc nhiên nói: “Anh còn muốn chơi trò này hả? Thế thì không được, không được nhìn dáng vẻ mất kiểm soát của anh, chuyện viên phòng này sẽ ít đi chút thú vị.”

Lời còn chưa dứt, một cánh tay đã đưa tới, Dung Phỉ lập tức dựa vào, được Cố Kinh Hàn nửa ôm dẫn đi về phía trước.

Dung Phỉ vẫn lười nhác như ngày thường, lúc này cũng chẳng thấy bỡ ngỡ, chỉ là trước mắt tối đen, không có chút ánh sáng, cậu vẫn có hơi không yên. Thế nhưng, chút xíu không yên ấy không đủ ảnh hưởng đến Dung Phỉ.

Đi vào trong phòng, Cố Kinh Hàn ấn Dung Phỉ lên giường, ngồi xổm xuống cởi vớ cho Dung Phỉ.

Trong phòng cũng có đồ vật rơi rải trên đất, hiển nhiên là do Dung Phỉ hoảng sợ khi vừa tỉnh dậy. Có điều nhìn cậu đi giày, mặc quần áo vẫn rất chỉnh tề, xem ra đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh khi đối mặt với tình huống này.

“Em ngủ một giấc đi, anh đi tìm bác sĩ.”

Nhét Dung Phỉ vào chăn, Cố Kinh Hàn dời lại cái lò sưởi than hồng nằm ở xa, đảo mắt thấy đôi mắt vô thần của Dung Phỉ vẫn nhìn về phía của hắn, hắn lập tức đi tới, hôn lên khóe mắt Dung Phỉ.

“Chẳng phải bác sĩ không khám ra bệnh sao? Đâu có tác dụng gì…”

Người đã đưa tới tay, Dung Phỉ không buông tha cơ hội này, ôm lấy cổ Cố Kinh Hàn rồi hôn ngấu nghiến.

Thở hổn hển tách nhau ra, Dung Phỉ lấy tay vuốt nhẹ mặt của Cố Kinh Hàn, “Anh đừng đi… Em sẽ lo lắm, nhanh nào, để em sờ xem trong lòng anh còn có bổn thiếu gia em không…”

Kéo mở cổ áo của Cố Kinh Hàn, Dung Phỉ giở trò lưu manh thò tay vào sờ.

Một vệt man mát sượt qua lồng ngực.

Tay của Dung Phỉ ở ngoài đông lạnh hồi lâu nên cứ như băng ngọc, mới vừa chạm vào làn da ấm áp của Cố Kinh Hàn thì lập tức xót xa rút tay về.

Nhưng bị Cố Kinh Hàn giữ lại.

Cố Kinh Hàn nắm lấy tay Dung Phỉ, lần lượt dùng môi sưởi ấm từng ngón tay của cậu, rủ mắt khẽ nói: “Bác sĩ nơi này không giỏi, lúc về Hải thành khám sẽ tốt lên thôi.”

Dung Phỉ không quan tâm cho lắm, nghe xong mỉm cười, dùng ngón tay mở đôi môi Cố Kinh Hàn, sau đó ngẩng đầu hôn tới.

Cuối cùng, Cố Kinh Hàn vẫn tìm bác sĩ đến, nhưng không phải là người từng khám đầu gối cho Dung Phỉ, mà là người được mời tới từ một thôn trấn khác.

Ông ấy xem mạch một lát, lại vạch mắt Dung Phỉ xem một chút, mới cười nói: “Không có chuyện gì đâu, là do nội hỏa quá đầy nên khiến mắt khó chịu, uống vài gói thuốc, không quá hai ngày sẽ tốt lên thôi, săn ưng bắt thỏ vẫn chuẩn như thường!”

Dung Phỉ nghe xong, ánh mắt dại ra, nói với Cố Kinh Hàn: “Thế thì chẳng phải do em kìm nén lâu ngày quá ư?”

Nghe vậy, tâm trạng sa sút của Cố Kinh Hàn chợt buông thỏng, thiếu chút nữa bị Dung Phỉ chọc cười.

Hắn sờ lỗ tai Dung Phỉ, quay đầu nhìn ông bác sĩ, dẫn người ra ngoài, “Phiền ông viết đơn thuốc cho, bên này.” Rồi nói với Dung Phỉ, “Chờ anh nhé.”

Thấy Dung Phỉ gật đầu, Cố Kinh Hàn mới dẫn bác sĩ đi tới phòng sách bên cạnh.

Cửa gỗ ngăn cách tiếng gió lạnh gào thét bên ngoài.

Ông bác sĩ đi vào trong hai bước, thu lại vẻ mặt tươi cười, thở dài nhìn giấy và bút mực trên bàn, không nhịn được nói: “Tôi đã nói theo lời cậu rồi, như vậy được chưa? Tôi không khám ra căn nguyên bệnh của cậu ấy, cậu vẫn muốn tôi viết đơn thuốc thật sao? Nếu đã không có cách, vậy thì chẳng bằng nghĩ thoáng một chút…”

“Em ấy chỉ bị mù tạm thời thôi,” Cố Kinh Hàn cắt lời ông, vẻ mặt lạnh như trời đông giá rét, giọng nói khản đặc, “Bảy ngày sau sẽ khỏi.”

Ông lão ngẩn ra, đang muốn hỏi thì lại nghe Cố Kinh Hàn nói tiếp: “Viết một đơn thuốc điều dưỡng cơ thể… loại tốt cho thận.”

“Tốt cho thận?” Ông lão mờ mịt, “Cậu nhóc kia mới chừng hai mươi, tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa, còn muốn tốt hơn thế nào? Có thể leo xuống sau khi miệt mài mấy ngày mấy đêm trên giường à?”

Vốn lời này mang theo châm chọc khuếch trương, thuận miệng nói, lại không ngờ rằng người có vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia bình tĩnh trả lời một câu, “Ừm, như vậy đó.”

Lão đại phu hoảng hốt, nghẹn họng trân trối.

Nhớ lại động tác và lời đối thoại của người này và cậu trai trẻ bị mù kia, lão đại phu với đầy kinh nghiệm suy nghĩ một chốc thì lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Ông ta hơi chật vật há miệng, nhìn Cố Kinh Hàn, vòng vo một lát rồi mới thở ra một hơi, “Long dương chi hảo*, hậu thế bất dung. Nhưng bây giờ thế đạo loạn tới như vậy, chỉ cần không trái với lệ thường quá nhiều thì vẫn tạm ổn… Đừng trách ông già tôi đây lắm miệng, các cậu chỉ kém nhau vài tuổi đúng không, tóc cậu đã bạc, cậu trai kia vẫn còn trẻ tuổi khỏe mạnh…”

*Long dương chi hảo: chỉ mối tình đồng tính. Thời Chiến quốc có Long Dương Quân là một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng, đồng sàng cộng chẩm, rất được sủng ái.

Nhìn thấy mái tóc hoa râm của mình từ trong tấm gương trên bàn, ánh mắt của Cố Kinh Hàn không chút dậy sóng.

Mặt của hắn không già, nhưng tóc lại trắng xóa, hơi thở cũng bắt đầu yếu ớt như người sắp chết, làm cho cả người hắn tỏa ra một cảm giác già nua. Nếu chỉ nhìn mỗi vẻ ngoài, sẽ không ai nghĩ rằng hắn đã rất già.

Nhưng đúng là hắn đã già, lại còn sắp chết.

“Trộm được nửa ngày nhàn hạ ở cõi phù sinh đã là quá tốt rồi.” Cố Kinh Hàn nói.

Ông lão cũng biết mình không thể can thiệp quá mức vào chuyện người khác, ông cũng nhìn hiểu mọi chuyện nên dựa theo ý của Cố Kinh Hàn, viết ra một phương thuốc bổ dưỡng.

Mua thuốc về, Cố Kinh Hàn lập tức bắt tay sao thuốc.

Bên ngoài hành lang phòng bếp có đặt một cái ghế dựa, Cố Kinh Hàn sao thuốc trong bếp, Dung Phỉ bèn ngồi vào ghế, như ngày trước mà bắc chéo chân, uống trà nóng giống như một đại gia.

Không nhìn thấy vẻ đặc sắc của thế gian, Dung thiếu gia bắt đầu nhớ lại những gì mình từng trải nghiệm. Từ khi còn bé lên núi xuống sông khoét tổ chim, đến khi trưởng thành phi ngựa chọi gà, kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Cậu vừa nhớ vừa kể lại cho Cố Kinh Hàn, sống động như thật, hăng say phấn khích.

Thỉnh thoảng nói đến khô cổ họng, Cố Kinh Hàn đúng lúc đưa một chén trà đến cho cậu.

Mùi thuốc bay ra từ nửa tấm màn vải dày được xốc lên, xông đến nỗi mũi của Dung Phỉ ướt nhẹp.

“Thuốc gì vậy anh? Sao mà khó ngửi quá vậy?” Dung Phỉ bưng chén thuốc rồi ngửi, cảm thấy bản thân sắp xong đời, “Hôi quá đi, cứ như chiếc tất một tháng chưa giặt ấy… Anh nếm thử đi.”

Dung Phỉ phàn nàn, há miệng ực một hớp, sau đó dùng cái miệng còn lưu lại vị thuốc áp lên môi Cố Kinh Hàn.

Có điều, Dung thiếu gia không nhìn thấy nên đã hôn trật, nụ hôn rơi xuống mặt của Cố Kinh Hàn.

Cố Kinh Hàn đưa tay nhấc cằm Dung thiếu gia lên, rủ mắt hỏi: “Đắng không?”

Dung Phỉ nắm lấy cổ tay của Cố Kinh Hàn: “Cho em ngọt ngọt đi?”

“Được.”

Ngậm chút nước cháo trong miệng, Cố Kinh Hàn hôn Dung Phỉ, rửa sạch hết vị chua đắng của thuốc Đông y, chỉ để lại vị ngọt dễ chịu.

Dung thiếu gia phát hiện thật ra không nhìn thấy cũng có chỗ tốt.

Phải nói là ngày trước, Cố Kinh Hàn rất nuông chiều cậu, nhưng tuyệt đối không đến mức như bây giờ, mặc quần áo này, đút cơm này, hát này, rồi trò chuyện nữa, chỉ thiếu mỗi giúp cậu đỡ chym khi đi vệ sinh thôi.

Vâng lời răm rắp cũng không hơn thế này.

Nhưng càng như vậy thì Dung Phỉ càng không yên lòng.

Tựa như có vật gì đó cứ đâm vào ngực, khiến cho cậu trăn trở, thấp thỏm, sợ hãi, nhưng cũng chẳng biết bắt nguồn từ đâu.

Chỉ là, tâm trạng thấp thỏm này không kéo dài quá lâu.

Hai ngày nữa sẽ đến sinh nhật Cố Kinh Hàn.

Vào sáng sớm trước hôm sinh nhật, Cố Kinh Hàn dẫn Dung Phỉ lên núi, xách theo đủ thứ đồ đi vào tiểu viện suối nước nóng.

Lúc này, trời vẫn còn trong veo và ấm áp, hiếm khi có được thời tiết như vậy vào mùa đông. Song chỉ vừa hết ngày, trời lại bắt đầu đổ tuyết.

Nửa đêm, Cố Kinh Hàn bị tiếng gãy của cành cây đánh thức.

Dung Phỉ nằm bên cạnh co người lại, ậm ờ nói: “Tuyết rơi hả anh?”

“Ừ,” Cố Kinh Hàn liếc nhìn cửa sổ, kéo chăn lại ngay ngắn, “Đến gần anh này, đừng có vùi ra bên ngoài.”

Dung Phỉ mơ mơ màng màng rụt người, không buồn động tay, “Ngày mai là sinh nhật anh… mình ăn gì đây?”

Cố Kinh Hàn nhắm mắt lại, một lúc sau mới khẽ nói: “Mì trường thọ.”

Tuyết rơi xào xạc, gió lạnh thổi vù vù.

Cố Kinh Hàn thức sớm, Dung Phỉ hôm nay cũng không ôm giường mà cầm lấy cây gậy của mình, bưng theo chén kiểu đi tới suối nước nóng luộc trứng cho Cố Kinh Hàn.

Hai người mỗi người một trứng, sau khi ăn xong thì bắt đầu nhào bột, nấu mì.

Sinh nhật ăn mì và trứng gà luộc, cũng không rõ là phong tục của nơi nào, nhưng dần dần trở thành thói quen của rất nhiều người. Có rất nhiều người già tin vào việc ăn vào sẽ bình an trường thọ, cả đời vui vẻ, là một lời chúc phúc.

Trước đây Dung thiếu gia đâu để ý việc này, cũng không thích trứng gà luộc, nhưng hễ là chuyện có lợi cho Cố Kinh Hàn thì dù cho chỉ là một lời cầu nguyện mờ mịt không rõ, cậu vẫn muốn nghiêm túc làm một lần.

Dung thiếu gia không có khiếu kéo sợi mì, nhưng lực tay của cậu rất mạnh, nên giành nhào bột.

Cố Kinh Hàn ở bên cạnh ngao nước đường, rửa sạch sơn tra, làm cho Dung thiếu gia chừng mười xâu mứt quả, mùi thơm ngọt ngào bay khắp nơi.

“Ngày hôm qua anh mua sơn tra hả? Không để dành cho Tết sao? Nhiêu đó vẫn chưa đủ cho em ăn hai ngày…” Dung thiếu gia ngửi mùi, nói.

“Hai ngày này, em không rảnh để ăn đâu.” Cố Kinh Hàn bình thản nói.

Đặt mứt quả lên kệ để phơi khô, khi quay đầu lại thì chỉ thấy người Dung thiếu gia đầy bột mì, biến thành một tượng người.

Thế mà Dung Phỉ hoàn toàn không biết, còn dùng gương mặt dính đầy bột nói một cách khiêu khích: “Em càng muốn nhịn đói bảy tám ngày kìa, anh có thể thỏa mãn em không, phu nhân?”

Cố Kinh Hàn bật cười, đi tới giúp Dung Phỉ lau bột mì.

Dung Phỉ bị sặc bột mì nên mới đoán được hình tượng của mình lúc này, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía Cố Kinh Hàn, trong lòng có chút tiếc nuối vì không thể nhìn thấy nụ cười như xuân về hoa nở của Cố Kinh Hàn.

Sợi mì được làm xong, mì nhanh chóng ra lò.

Hai người cùng đắp thảm lên chân, ngồi ở hành lang ngắm tuyết mịn rơi và hơi nước bốc lên từ bể nước nóng, ăn một chén mì trường thọ nóng hổi.

Ngày mai trời có thể đổ tuyết nhiều hơn, hai người tranh thủ hôm nay tuyết ít mà vội vàng xuống bể.

Bóng mai vắt ngang, chút sắc đỏ tô điểm giữa làn hơi nước.

Bãi đá cuội đã được quét dọn sạch sẽ, chỉ đọng một lớp tuyết mỏng, Dung Phỉ nằm úp ở phía trên, sắc đỏ ẩm tràn ra đuôi mắt.

Hơi thở quấn quít, sức nóng lan tràn.

Dung Phỉ kề sát môi Cố Kinh Hàn, giọng nói khàn khàn: “Cục cưng, anh có biết nói mấy lời hạ lưu không… nói em nghe thử đi? Chẳng phải đã gọi em một tiếng tiểu…”

Hai chữ cuối cùng dính phải hơi nước ẩm ướt, khi lọt vào tai thì trở nên lẫn lộn mơ hồ.

Cố Kinh Hàn nghe rất rõ.

Hắn siết eo Dung Phỉ, nói câu cuối cùng: “Có đau anh cũng không dừng.”