Dân Quốc Yêu Đạo

Chương 52: Tranh đoạt




Đêm sương lạnh, không trăng không sao.

Ba người Cố Kinh Hàn còn chưa chạy đến núi Loan thì đã thấy trên bầu trời tối om bỗng có một cột sáng đỏ rực rỡ bay lên, hồng thủy ngập trời, gió đen cũng nổi lên dữ dội, vây quanh chùm sáng sục sôi, gần như diệt cả ngọn núi Loan.

“Phải nhanh lên!”

Liếc nhìn thế trận này, Cố Kinh Hàn cau chặt mày, lúc này ném ra vài lá bùa dán lên hai chân Dung Phỉ và Huyền Hư, “Trận chuyển đổi âm dương này rút lấy sức sống của mạch đất lân cận, phải nhanh chóng ngắt ngang, không thể chậm trễ, bằng không e rằng cả người lẫn vật trong bán kính bốn mươi chín dặm sẽ bị diệt vong, không còn một ngọn cỏ.”

Dung Phỉ cười gằn: “Quá tàn nhẫn.” Cậu nhìn Huyền Hư một chút, “Anh ổn không? Còn đi nổi chứ?”

“Còn… còn chịu được…”

So với Dung Phỉ khỏe như vâm thì mặt Huyền Hư trắng như tờ giấy, trông như có thể đi gặp diêm vương bất cứ lúc nào, tốc độ chạy nhanh đến nỗi hai chân co giật mất kiểm soát, hít thở hồng hộc.

Cố Kinh Hàn không nhiều lời với gã, cùng với Dung Phỉ mỗi người xách cánh tay Huyền Hư rồi khiêng cả người Huyền Hư lên, đón lấy cơn rống giận của gió tà xông lên núi Loan.

Không lâu sau khi vào núi, sóng nước tụ thành thủy triều đen ngày càng dâng cao.

Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ rất nhanh nhẹn, bay lướt từ vùng cao. Càng tới gần con sông kia, càng cảm thấy lạnh lẽo, gần như đông lại thành thể rắn, đâm vào đến tận xương.

Nước sông bay khắp nơi, ấy mà giữa mặt sông lại yên tĩnh quỷ dị.

Chữ Giả với áo bào tung bay đứng trên mặt nước.

Vô số dây đỏ dài mảnh bắn ra từ ngọc phù của trận pháp dưới đáy sông, xuyên qua dòng chảy đục ngầu, tìm đến không trung, như bện thành một cái lồng vây nhốt chữ Giả ở trung tâm. Âm dương điệp đã hoàn chỉnh, trôi nổi ở trước người chữ Giả, tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

Hai tay của chữ Giả liên tục kết ấn, điều khiển từng sợi dây đỏ tụ vào cột sáng màu đỏ phía trên bầu trời. Cứ thêm một sợi dây đỏ, cột sáng này sẽ sáng hơn một chút, khuếch trương hơn một chút.

Cột sáng hun đỏ bầu trời đêm, trải rộng về phương xa, như một cảnh tượng lửa thiêu mây hùng vĩ.

Người dân ở thành quách và thôn trấn nơi xa bị đánh thức, ánh đèn nối nhau sáng lên, gà chó ồn áo bứt rứt, trẻ mới sinh cất tiếng khóc oe oe.

“Chuyện… chuyện gì thế này?”

Huyền Hư bị vứt xuống bờ sông dưới vách núi, một bên vội vã móc bùa chú và kiếm gỗ đào ra, một bên nhìn Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ ở hai bên, “Cố thiên sư, trận pháp này có lực hút rất mạnh và gây tổn thương lớn đến quỷ hồn, hay là để tôi và Dung thiếu đến đó dẫn hắn lại đây…”

“Không chờ được nữa…” Từng vòng táng châu sáo giới được đeo vào năm ngón tay thon dài với khớp xương chắc khỏe của Cố Kinh Hàn, cuối cùng “cùm cụp” khóa lại nơi cổ tay, Cố Kinh Hàn ngắt lời Huyền Hư, ánh sáng lạnh ngưng tụ trong đôi mắt phượng mạnh mẽ, đột nhiên bay lên: “Hành động!”

Cố Kinh Hàn còn chưa dứt lời, bùa chú của Dung Phỉ đã bắn ra trước một bước.

“Huyền Hư, anh cướp trận!”

Bùa chú tiến mạnh vào cái lồng bện từ dây đỏ, ầm ầm nổ tung. Khí tràng xung quanh lay động, Dung Phỉ cầm kiếm gỗ bạch phồn trong tay, áp sát từ phía sau, vung kiếm chém đứt vài sợi dây đỏ.

“Đại trận đã thành, đừng hòng ngăn trở ta!”

Chữ Giả đột nhiên xoay người, dây đỏ đã bị chém đứt lập tức biến thành rắn đỏ, rít lên lộ nanh nhè lưỡi, bổ nhào về phía Dung Phỉ, muốn xé cậu thành từng mảnh.

Dung Phỉ hồn nhiên không sợ, một lá bùa vàng được vung ra ngoài như không cần tiền, đánh vào đầu rắn lúc này đã bị nổ nát bươm.

Chém rụng rắn đỏ, Dung Phỉ cũng không vọt vào cứng đối cứng với chữ Giả. Cố Kinh Hàn từng nhắc nhở cậu, nếu không phải chữ Giả kiếm về thi thể của mình vì trận pháp này, cộng thêm việc không thể điều khiển thi thể thành thạo dẫn tới ảnh hưởng thực lực thì e rằng ngay cả khi Cố Kinh Hàn đạt tới cảnh giới cao nhất cũng không phải là đối thủ của chữ Giả.

Hơn nữa, bùa chú giúp Dung Phỉ đứng trên gần mặt nước cũng sắp hết thời gian.

Cậu móc hơn phân nửa bùa chú ra rồi nện hết về phía chữ Giả, sau đó nhanh chóng lùi về sau, không hiếu chiến nữa.

“Oành ____! Ầm!”

Tất cả đều là bùa nổ, lực xung kích cực lớn, gần như nổ tung tạo thành một cái hố trên mặt sông, mặt nước tĩnh lặng trong nháy mắt nổi lên sóng lớn.

Chữ Giả bảo vệ Âm dương điệp, vung tay áo dựng lên một bức tường nước, cản lại toàn bộ động tĩnh bên ngoài.

Hắn đặt hết tâm trí vào Âm dương điệp, hoàn toàn không phát hiện Cố Kinh Hàn xuất chiến chậm hơn Dung Phỉ một bước đang ở phương nào. Ngay vào lúc này, một giọng nói lạnh giá như tiếng dao bỗng vang lên ở phía sau lưng hắn.

“Phá!”

Chất giọng vô cùng nhẹ nhàng nhưng khi vào tai chữ Giả thì lại nổ tung như chương sớm trống chiều, làm cho hắn giật mình sợ hãi.

“Cố, Kinh, Hàn!”

Chữ Giả cắn răng, bỗng nhiên xoay người đánh ra một chưởng, sau đó nhấc người bay lên, nhảy vào trong cột sáng màu đỏ.

Trong nháy mắt hai chân hắn rời khỏi mặt sông, ngọc phù dưới đáy sông kêu rắc rắc vài tiếng, vỡ vụn hơn phân nửa. Một nửa khúc dây đỏ rơi xuống, cột sáng chói lóa như mặt trời ảm đạm đi rất nhiều.

Tia chớp phóng ra từ nhẫn bạc, ầm ầm nện tới.

Cố Kinh Hàn nén chịu lực hút từ trận pháp dưới đáy sông, cắn răng chịu cơn đau nhức do hồn phách bị lôi kéo, cũng lao vào trong cột sáng, nhanh chóng đánh với chữ Giả.

“Phản âm hoàn dương, vào lúc này rồi mà ngươi còn cho rằng ngươi có thể cản ta sao?” Chữ Giả công kích ác liệt, một tay cầm Âm dương điệp, tiếp tục hấp thụ ánh sáng đỏ bên trong cột sáng, một ngón tay bọc giáp dài ra, đâm về phía Cố Kinh Hàn.

Cố Kinh Hàn không chịu thua kém, áp sát từng bước, lạnh lùng nói: “Hồn phi phách tán, dù cho có thể tụ tàn hồn, có thiên thời địa lợi, song tỉ lệ phục sinh thành công cũng chỉ có một phần vạn. Khiến trăm họ lầm than chỉ vì một người, đây chính là điều Vân Chương đã dạy ngươi sao?”

Chữ Giả như nghe thấy một câu chuyện cười, khóe môi cong lên, ánh đỏ lấp lóe trong mắt: “Cố thiên sư, ngươi cho rằng có thể dao động ta chỉ bằng đôi lời này ư? Đừng ngây thơ… Ngươi cũng giống ta thôi, sau này… Sau này ngươi lấy lại ký ức thì ngươi sẽ biết ngươi ngu như thế nào!”

Một chưởng lia ngang cần cổ chữ Giả, Cố Kinh Hàn với vẻ mặt lạnh lẽo, không hề chịu chút ảnh hưởng từ mấy lời mập mờ ám chỉ của chữ Giả.

Chữ Giả nhanh chóng né qua một bên, hai người tôi tới anh đi bên trong cột sáng, thỉnh thoảng có ánh sáng trắng nổ tung. Dung Phỉ ở bên bờ sông, cùng với Huyền Hư một trái một phải, canh thời cơ chính xác rồi lập tức nện bùa chú vào chữ Giả, nổ đến chữ Giả thấy phiền không thể tả, thân hình không còn thong dong.

“Quả nhiên là Cố thiên sư.”

Chữ Giả thấy Cố Kinh Hàn làm thinh, nở nụ cười, “Ý chí kiên cường nhỉ. Có điều, ngươi còn duy trì được bao lâu đây? Không tới một khắc, đợi Âm dương điệp hút sạch sinh cơ, ta sẽ hoàn thành việc lớn.”

“Ngươi còn kiên trì nổi một khắc sao?”

Tiếng gió rít gào xung quanh, ánh mắt của Cố Kinh Hàn lạnh thấu xương, đâm về phía chữ Giả, như thể nhìn thấu tất cả, “Nếu như ta đoán không sai. Âm dương điệp hẳn là một pháp khí thu hồn phách, kèm cả chức năng chuyển đổi âm dương. Ngươi đánh vỡ Âm dương điệp, Vân Chương liền hồn phi phách tán, chẳng qua đây chỉ là lời nói một bên trong giấc mộng của ngươi, còn về sau như thế nào thì căn bản không thể hay biết.”

Sắc mặt của chữ Giả hơi thay đổi.

Cố Kinh Hàn nhân cơ hội dồn sức tấn công, chất giọng thấp lạnh, tốc độ nói cực nhanh: “Vân Chương hồn phi phách tán, không hề quay về vong xuyên mà tiến vào Âm dương điệp. Chẳng biết từ nơi nào, ngươi có được phương pháp chuyển đổi âm dương của Âm dương điệp, bèn thiết kế nên vở kịch này.”

Móng tay quỷ đen kịt đâm xẹt qua sáo giới trên cổ tay của Cố Kinh Hàn.

Hai người bay ngang người nhau, chữ Giả nhìn Cố Kinh Hàn, giọng nói hơi thất thường: “Ngươi đoán đúng vài phần đấy.”

“Âm dương điệp vỡ nát, Vân Chương hồn phi phách tán, ta đau khổ rời đi, không để ý những mảnh vỡ kia. Nào ngờ lại có người nói cho ta biết Vân Chương vẫn chưa hồn phi phách tán, còn có thể sống lại, chỉ cần ghép lại Âm dương điệp và bày ra trận pháp này. Nhưng đợi đến lúc ta quay lại, mảnh vỡ của Âm dương điệp đã biến mất từ lâu…” Chữ Giả dừng lại, nhếch môi, “Nhưng may mắn trời không phụ ta… Vì ngày hôm nay, ta đã chờ rất nhiều năm.”

“Có người nói cho người biết ư? Là ai?” Cố Kinh Hàn nhạy bén bắt được điểm này, ánh mắt nghiêm túc.

Chữ Giả cười ha ha: “Đương nhiên là ông trời! Làm sao ông trời có thể tàn nhẫn nhìn ta cô độc bi thương đến vậy?”

“Thật sao?”

Ý lạnh lóe lên trong mắt Cố Kinh Hàn, táng châu trên tay đột nhiên bùng lên một màn ánh sáng bạc chói mắt, tiếp theo đó có một luồng sáng quắc nóng hổi lao ra, chữ Giả không kịp phòng bị, hai mắt đau nhói như bị đục khoét. Trong khoảnh khắc khép lại mở ra, hắn ấy mà đã bị ép đến sát mép cột sáng.

Một khi Âm dương điệp bắt đầu hấp thụ sức sống thì không thể dừng lại, chữ Giả tuyệt đối không thể để mình rời khỏi phạm vi của ánh sáng đỏ.

Chữ Giả lập tức gập người, bóng hình trở nên mơ hồ, hóa thành một luồng khí đen muốn lướt tới chỗ Cố Kinh Hàn. Thế nhưng, Cố Kinh Hàn như đã đoán ra động tác tiếp theo của hắn, đúng lúc giơ tay che lại phía trước.

Bàn tay ngăn lại chỉ cầm hai lá bùa vàng, chứ không phải là bàn tay đeo táng châu.

Bùa chú nứt ra, chỉ có thể ngăn cản đôi chút, tiếp đó đã bị chữ Giả hóa khí đen tách rời, kéo theo nửa đoạn cánh tay của hóa thành hư không.

Nhưng ngay trong chớp mắt này, bàn tay đeo sẵn sáo giới của Cố Kinh Hàn trượt chếch đi với góc độ không thể tin được, hai ngón thành kiếm, chém vào Âm dương điệp trên tay chữ Giả.

Âm dương điệp lập tức rơi xuống.

“Vân Chương!” Chữ Giả kinh hoảng, bất chấp bẻ gãy cổ tay, một bàn tay khác chụp lấy Âm dương điệp.

Song, Cố đại thiếu đâu chỉ chiến đấu một mình, kiếm gỗ bạch phồn của Dung thiếu gia rộng mở đâm tới, không phải hướng về chữ Giả, mà là đâm về phía Âm dương điệp.

Âm dương điệp hứng lấy cú đâm này, xoay tròn văng ra khỏi cột sáng.

Dung Phỉ lập tức vọt tới, chuẩn bị đỡ lấy.

Ánh đỏ trong mắt chữ Giả bùng cháy dữ dội, vẻ độc ác chợt lóe lên, liều mạng chộp lấy kiếm gỗ bạch phồn của Dung Phỉ. Kiếm gỗ bạch phồn là vật khắc chế âm tà, cộng thêm chữ Giả cũng không chống lại nên lúc này đã chém rụng bàn tay trái của chữ Giả.

Bàn tay trái này vừa bay ta, vừa khéo nện vào Âm dương điệp, quỹ đạo bay ra của Âm dương điệp lập tức vòng lại.

“Má nó!”

Trơ mắt nhìn Âm dương điệp sắp tới tay lại bay đi mất, Dung Phỉ tức điên lên, nhanh chóng đuổi theo. May mắn thay, khi nhìn thấy chỗ Âm dương điệp rơi xuống, Huyền Hư đã duỗi cổ chạy về chỗ ấy, còn gần hơn so với cậu.

“Quả thật là số chó ngáp phải ruồi…” Dung Phỉ phát cáu mỉm cười, vội hô lớn: “Huyền Hư! Bắt lấy mau!”

Âm dương điệp tỏa ra ánh sáng trong vắt, như một vệt sao băng chợt xuất hiện cắt ngang bầu trời tăm tối.

Không cần Dung Phỉ lên tiếng, Huyền Hư cũng biết quyết không thể buông tha vật này, đảo đi đảo lại đánh tới đánh lui tranh đoạt đến tận bây giờ, chẳng phải chỉ vì vật này hay sao?

Bùa chú dưới chân phát lực, trước khi Âm dương điệp rơi xuống đất, Huyền Hư bay nhào tới.

Nhưng vào lúc này, bất ngờ xảy ra.

Hai bàn tay xương trắng đột nhiên chui lên từ lớp đất ở dưới chân Huyền Hư, hè nhau túm lấy chân Huyền Hư, một tiếng rắc vang lên. Huyền Hư không hề chuẩn bị, tiếng gào đau đớn đứt đoạn trong cổ họng, gã nhào đầu về phía trước, liều mạng duỗi tay ra, chỉ kém một tấc thôi là có thể chụp được Âm dương điệp.

Nhưng chính là một tấc này lại không thể cứu vãn, chỉ có thể đứng nhìn ánh sáng lóe lên, đan xen trên Âm dương điệp.

Chỉ là, Âm dương điệp không rơi xuống đất, cũng không bị vỡ nát lần thứ hai.

Một bàn tay nữ hơi sần sùi giương ra, vững vàng đỡ lấy Âm dương điệp vào lòng bàn tay.

Một góc áo bông tím xù xì lướt nhẹ qua trước mắt Huyền Hư, tầm mắt gã không tự chủ dịch chuyển theo bàn tay đang nâng lên kia, nhìn thấy chủ nhân của bàn tay.

Người nữ giơ Âm dương điệp lên trước mặt, vừa thích thú quan sát không rời tay, vừa bật cười, châm chọc và trào phúng.

“Diễm quỷ, cảm giác đi sai một quân cờ như thế nào?”

Bóng hình chữ Giả và Cố Kinh Hàn chợt tách ra, trên mặt của hắn không còn vẻ điên cuồng tàn nhẫn, trái lại nhếch môi mỉm cười, “Quả nhiên là ngươi. Vân Tĩnh, ngươi đời này gửi hồn người sống chẳng ra gì, cuối cùng biến thành một bà già đầy nếp nhăn ở tuổi mười tám…”

Cố Kinh Hàn nhìn theo ánh mắt chữ Giả, chỉ thấy người đứng trên bờ đang vui cười cầm Âm dương điệp rõ ràng là dì Tú của gánh hát Hoa Hải Đường.