“Minh hôn.”
Cố Kinh Hàn đột nhiên lên tiếng, tầm mắt hơi dịch, nhìn về một gốc cây cao to ở phía sau mình và Dung Phỉ, “Mệnh lý gắn kết, âm dương qua lại. Nếu Vân Chương là người bình thường thì có thể sẽ bị tổn hại vì thành thân với ngươi, nhưng Vân Chương là người tu đạo, tuy tu vi không cao nhưng không nên suy yếu đến như vậy.”
Một vạt áo đạo bào màu xanh buông xuống từ trên chạc cây đọng đầy tuyết.
Bóng chữ Giả xuất hiện, giọng nói mơ hồ cũng trở nên rõ ràng: “Ban đầu ta cũng cho là như vậy.”
Khí đen dày đặc quấn quanh thân, gương mặt của chữ Giả từ lâu đã không còn kinh diễm và đầy sức sống như Diễm quỷ trong cảnh mộng, mà trở nên âm u trắng bợt, đạo bào cũ nát bọc thân, cả người hắn như một cái bóng u trầm, ẩn náu giữa âm u.
Hắn đứng trên nhánh cây, nhìn bản thân vui vẻ trong phòng và Vân Chương đang mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cảnh vật chuyển biến.
Ngày minh hôn được Vân Chương tính định đến rất nhanh.
Đạo quán thuần một màu trắng ngày thường vắng lặng giờ rực rỡ hẳn lên, được Diễm quỷ hăng hái ngâm nga treo lên từng đoạn lụa đỏ.
Tự tay cắt chữ Hỷ dán đầy cửa sổ, ngay cả đại điện thờ cúng Tam Thanh cũng không bỏ qua. Tuyết tan, gió xuân phơi phới thổi lên từ dưới chân núi, cây trong viện cũng nảy mầm, niềm vui và sức sống cùng ùa đến trong mùa xuân này.
Minh hôn diễn ra vào nửa đêm.
Hai ngọn nến long phượng chập chờn trong bóng tối, Vân Chương chìa tay tới, bắt được cổ tay Diễm quỷ, chậm rãi kéo người đến bên cạnh.
Vân Chương cũng đã đổi áo cưới đỏ, dưới ánh nến, vẻ mặt trông dịu dàng và đoan chính, đôi mắt đen láy trong vắt lẳng lặng nhìn Diễm quỷ, giọng nói trầm thấp và kiên định: “Nhất bái thiên địa, âm dương kết nối; nhị bái cao đường, dời mệnh đổi cát; phu thê đối bái…”
Âm thanh dừng lại, ánh mắt đột nhiên bộc lộ hết tất cả tâm tư, tình ý nồng nàn như thủy triều, gần như muốn nhấn chìm Diễm quỷ.
“… Xá âm hoàn dương.”
Tay Diễm quỷ chợt bị nắm chặt, Vân Chương hơi dùng sức ôm hắn vào lòng, cúi đầu hôn sâu. Bốn chữ cuối cùng vừa rồi, bởi vì quá nhỏ nhẹ nên đã phân tán trước khi kịp bay vào tai Diễm quỷ, hắn không nghe thấy.
Mà có nghe thấy cũng không có tác dụng gì.
Lúc đó, Diễm quỷ chỉ là một con Diễm quỷ nho nhỏ, lười nhác an nhàn, chỉ biết chút phép thuật đơn giản, chẳng thể hiểu được câu nói tối nghĩa chôn giấu sâu thăm thẳm trong miệng Vân Chương.
Xiêm y rơi xuống, tình đến nồng nàn.
Diễm quỷ nghe thấy giọng nói khàn khàn của Vân Chương truyền đến từ phía sau: “Ôn Dương, ngươi còn nhớ lúc ngươi vừa lên núi… ta từng hỏi ngươi rằng, ngươi có tiếc nuối gì hay không?”
“Tiếc… nuối…”
Diễm quỷ tìm về chút thần trí trong cơn mê loạn, khẽ cười lên: “Nhớ chứ…” Hắn khẽ khàng lặp lại một lần, “Nếu nhất định phải nói… tiếc nuối điều gì, có lẽ chính là… chết quá sớm, đã quên… đã quên cảm giác được làm người ra sao…”
Vân Chương cũng cười theo, chấn động nơi lồng ngực truyền vào cơ thể Diễm quỷ, y nói: “Ta cũng còn nhớ.”
Ở trong trí nhớ của Diễm quỷ, một đêm này vui sướng hơn tất cả những gì hắn trải qua trong quá khứ. Lúc chìm vào ngủ say, hắn được Vân Chương cẩn thận ôm vào lòng, lạnh và ấm kề sát nhau. Gió lạnh thổi ngoài cửa sổ, song chẳng thể thổi tan cơn ấm áp trong căn phòng này.
Song, ngày hôm sau, khi Diễm quỷ tỉnh giấc, tìm khắp cả ngọn núi Trường Thanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Vân Chương đâu.
“Đồ khốn!”
Diễm quỷ giận tím mặt, đập phá toàn bộ đạo quán. Sau đó, hắn gom hết đống gia sản ít ỏi của Vân Chương cho vào túi, vác lên lưng đi xuống núi.
Hắn muốn tìm Vân Chương, tuy rằng hắn không biết đạo sĩ thúi đang ở chỗ nào.
Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ thân thân bất do kỷ, bị buộc đi theo Diễm quỷ đột nhiên trở nên âm u đến khắp nơi.
Từ Nam đến Bắc, từ Tây đến Đông.
Năm sông bốn biển, Diễm quỷ gần như đã đi hết mọi nơi.
Ban đầu, hắn còn lên cơn giận dữ, mắng nhiếc những lời khó nghe, thề thốt rằng nếu tìm được đạo sĩ thúi, hắn sẽ đánh gãy cái chân thứ ba của y. Nhưng dần dần, Diễm quỷ không còn tức giận nữa, hắn bắt đầu kinh hoảng, cũng không thèm nghỉ ngơi hay lưu luyến thành trấn phàm trần mà bắt đầu bôn ba cả ngày lẫn đêm.
Đến lúc cơn mưa đầu mùa hạ rơi xuống, Diễm quỷ đi tới quê nhà hiếm khi được Vân Chương nhắc tới.
Vân Chương từng nói, nhà của y là thư hương môn đệ, Cô Tô Vân gia.
Y là trưởng tử trong nhà, nhưng lại một lòng hướng đạo, không cầu công danh lợi lộc. Sau đó, được lão đạo sĩ vân du tứ phương vừa ý, y liền theo lão đạo sĩ tiến vào núi Trường Thanh, trở thành truyền nhân duy nhất của đạo quán nhỏ suy tàn.
Nhưng, Diễm quỷ lại nghe được một câu chuyện khác hẳn từ trong miệng của người khác.
“Cháu nói lão đại của Vân gia ư?”
Bà lão quán mì vằn thắn híp mắt, thở dài, “Đứa bé kia đáng thương lắm… Có người nói, từ nhỏ nó đã có thể thấy ma, là âm dương nhãn thấy được mấy thứ mà người bình thường như chúng ta không nhìn thấy. Lẽ ra cũng chẳng phải chuyện gì lớn, song, Vân gia là thư hương môn đệ, Vân lão gia ghét nhất là mấy chuyện quỷ thần này, mẹ của Vân gia lão đại lại qua đời do khó sinh, không có ai che chở… Vân lão gia bị mấy thứ lẳng lơ bên ngoài xúi giục mấy câu, lập tức đuổi Vân lão đại ra ngoài…”
“Khi đó, đứa bé kia mới bây lớn thôi, chắc tầm ba, bốn tuổi gì đó… Dưới trời tuyết lớn như vậy, nó để chân trần đứng cạnh cánh cửa kia kìa…” Bà lão chỉ vào cửa lớn Vân gia cách đó không xa, “Gõ cửa, gọi hết lần này đến lần khác… nhưng có ai mở cửa cho nó vào đâu. Nó ngồi đó một đêm, sáng ngày hôm sau đã không thấy đâu nữa.”
Chiếc muỗng sứ đang múc vằn thắn của Diễm quỷ rơi vào trong bát, phát ra tiếng va chạm lanh lảnh.
“Vân gia này… hiện tại còn có thân nhân nào của Vân Chương không? Trừ phụ thân của y ra.” Diễm quỷ hỏi.
Bà lão nói: “Có, nó còn một muội muội, hai đứa là thai long phượng. Lúc vừa ra đời, Vân lão gia vui mừng biết bao nhiêu, phu nhân chết rồi mà vẫn còn cười. Nói đến thì… chắc mấy ngày nữa cô nương nhà đó sẽ xuất giá đấy, tháng trước đến hỏi cưới…”
Diễm quỷ chỉ thuận miệng hỏi thôi, nào ngờ Vân Chương thật sự có một người thân trên đời, lại còn thân thiết cùng một mẹ sinh ra.
Tuy nói Diễm quỷ vẫn còn hơi oán hận Vân Chương ngủ xong bỏ chạy, nhưng dù sao cũng thành hôn rồi, muội muội Vân Chương cũng coi như là muội muội của hắn, dù sao hắn đã đến đây thì vẫn nên ghé qua.
Diễm quỷ trước nay làm theo bản tính, thế là chui vào một góc ẩn hình, sau đó bay vào đại trạch Vân gia.
Đầu tiên, Diễm quỷ bay một vòng từ trong ra ngoài, quả nhiên không tìm thấy mùi của Vân Chương, rõ ràng Vân Chương không có về đây.
Y cũng chả thèm nhắc tới cái nhà này, vậy thì làm sao lại về đây?
Bay tới bay lui, Diễm quỷ chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc lén lén lút lút chợt lóe lên.
Quý Tồn Quang? Tại sao gã lại ở đây?
Diễm quỷ mơ hồ ý thức được điều gì đó, do dự một chốc rồi nhanh chóng đuổi theo.
Đó là một tiểu viện thanh tĩnh và xinh đẹp, cửa sổ nằm gần nước mở he hé, Quý Tồn Quang ôm một thiếu nữ xinh đẹp ngồi ở trước cửa sổ, thấp giọng ngâm một khúc thơ tình, dỗ dành đến thiếu nữ che miệng cười khẽ, sau đó mới nói: “Tĩnh nhi, còn năm ngày nữa là nàng được gả cho ta rồi, ta và nàng không phải chịu đau khổ và giày vò như vậy nữa.”
Thiếu nữ buông khăn che miệng xuống, ngẩng mặt lên, gương mặt giống Vân Chương đến bảy phần. Chỉ là đường nét mềm mại hơn, không thể so với Vân Chương tuấn lãng.
Nghe vậy, Vân Tĩnh thu lại ý cười, một vệt sầu lo hiện lên giữa lông mày, “Quý ca, dù hai ta kết hôn thì có làm được gì? Thân thể muội đây… yếu ớt không thể tả, tuổi thọ cũng chẳng rõ bao nhiêu… Nếu phụ mẫu của chàng biết được muội khó sinh con nối dối, e rằng phải đuổi muội ra khỏi Quý gia.”
Nói đến đây, Vân Tĩnh nâng mắt nhìn Quý Tồn Quang: “Quý ca, ca đi núi Trường Thanh, có tìm được Vân Chương hay không? Y có đồng ý không?”
Sắc mặt Quý Tồn Quang cứng đờ, thù hận kiềm nén trong đôi mắt, cắn răng nói: “Vân Chương không hề biết điều! Ta dùng âm dương điệp áp chế hắn, thế mà hắn vẫn không chịu nhè ra. Sinh thần ngày ấy, mắt thấy y sắp đánh mất thần trí, ta bèn ra tay, nào ngờ lại bị tên mặt trắng y nuôi phá hỏng hết.”
“Y… Y không sợ chàng ném vỡ âm dương điệp sao?”
Vân Tĩnh ngạc nhiên nói, xong lại nhíu mày: “Hay là y biết muội đồng sinh cộng tử với y, có ném thì muội cũng không sống được, nên y chẳng có gì phải sợ…”
“Y không biết thân phận của ta,” Quý Tồn Quang oán hận nói, “Ta thấy y chỉ ích kỷ thôi. Y là một tên quái vật, người không ra người, quỷ không ra quỷ, sớm muộn gì cũng phải đi đời nhà ma, giữ lại tuổi thọ có ích gì chứ? Chẳng bằng chuyển tuổi thọ cho nàng, trả lại nàng một cơ thể hoàn chỉnh… Âm dương cộng thể, chẳng phải sinh ra là thai quỷ hay sao, muốn tuổi thọ để làm gì?”
Vân Tĩnh ngờ vực nhìn Quý Tồn Quang, nói: “Quý ca, không phải chàng cũng động tâm chứ? Trên người Vân Chương có thể có ít nhất năm mươi năm tuổi thọ đó. Có điều, nếu chàng muốn thì cũng không nhận được. Ngay cả khi y là âm dương cộng thể, cũng chỉ có thể tặng tuổi thọ cho người thân duyên. Y và muội là song bào thai cùng mẫu, muội là thích hợp nhất…”
Như thể bị chọc trúng tim đen, một chút bối rối xẹt qua đáy mắt của Quý Tồn Quang, nhưng nhanh chóng bị gã che giấu.
“Tĩnh nhi, nàng nói linh tinh gì vậy. Tất cả những gì ta làm là vì cơ thể của nàng thôi. Nàng khỏe mạnh thì tương lai chúng ta mới có thể ẵm cháu…”
Diễm quỷ đứng ngoài cửa sổ, lẳng lặng lắng nghe.
Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ cũng đứng đó, cũng nghe những lời tương tự.
Diễm quỷ lười nhác nhưng không ngốc, hiển nhiên hiểu rõ ý nghĩa của những lời này.
Âm dương cộng thể là chỉ phần lớn thai quỷ được sinh ra. Thế nhưng, Vân Chương không phải thai quỷ, hoặc là nói không hoàn toàn là thai quỷ.
“Từng có một ghi chép tương tự.”
Cố Kinh Hàn thấp giọng nói, chẳng rõ đang giải thích cho ai, “Cổ Tần Tăng thị hạ sinh hai con, con thứ là quỷ thai. Con thứ lợi dụng lúc người anh ra đời, chuyển quỷ khí sang cơ thể người anh. Sau đó, người anh trở thành âm dương cộng thể, nhưng không phải là thai quỷ, còn thai quỷ thật do không có quỷ khí nên bị hiểu nhầm là một đứa bé bình thường.
“Vân Tĩnh mới là quỷ thai.”
Hãm hại huynh trưởng song sinh, lại còn mơ ước tuổi thọ còn lại của huynh trưởng.
Nói tới đây, Diễm quỷ trong mộng không nhịn được nữa, một luồng khí đen dày đặc chợt tỏa ra từ trên người hắn, trông hắn bây giờ khá giống với chữ Giả hóa ác quỷ.
Móng tay của Diễm quỷ mọc dài ra, hắn đánh một chưởng, phá vỡ cửa sổ.
“Là ngươi!”
Quý Tồn Quang và Vân Tĩnh kinh hãi biến sắc, song chẳng thể ngăn được sự công kích của Diễm quỷ. Làm sao hai kẻ trần tục có thể cản được quỷ đang phát điên?
“Vân Chương đang ở đâu?”
Diễm quỷ bóp cổ Quý Tồn Quang, lạnh lùng hỏi, “Có phải các người đã hại Vân Chương rồi không? Đám khốn kiếp các ngươi…”
Tay hắn càng bóp càng chặt, khi đang muốn bóp chết Quý Tồn Quang thì lại nghe thấy một tiếng cười gằn truyền đến: “Vân Chương tự xưng thanh cao, hóa ra cũng chỉ là một thứ ngu xuẩn…”
Diễm quỷ căm phẫn quay đầu, chỉ thấy Vân Tĩnh ngã ngồi ở một bên, trên mặt mang đầy vẻ châm chọc và tỉnh ngộ, chẳng còn chút yếu ớt yêu kiều mới nãy, âm u cười nói: “Nhìn ta làm gì? Nhìn bộ dáng này của người e là chưa biết Vân Chương đã chết phải không? Đừng tức giận… chúng ta không giết y, kẻ giết y… chẳng phải là ngươi sao?”
“Ngươi cho rằng nói như vậy ta sẽ thả gã ra à?”
Tuy lòng Diễm quỷ căng thẳng nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Bàn tay bóp chặt, mặt Quý Tồn Quang chợt đỏ au, kêu lên một tiếng khản đặc ngắn ngủi rồi tắt thở.
Vân Tĩnh căm hận phát điên trong dự liệu không hề xuất hiện.
Ả vẫn nhìn Diễm quỷ với vẻ chế nhạo, “Một tên nam nhân thôi mà, chết thì chết, có đáng gì đâu? Có chút việc cũng không làm nổi, giữ lại vô dụng. Ngươi đừng nhìn ta như thế… Ta hỏi ngươi một câu nhé, dương khí của Vân Chương ngon không? Ngươi có được.. bao nhiêu tuổi thọ của y thế?”
“Vân Chương đang ở đâu?” Diễm quỷ nhìn chằm chằm Vân Tĩnh.
Ấy mà Vân Tĩnh càng cười càng vui: “Ôi chao, y rõ vất vả diễn cho một tên mù xem. Ngươi nghĩ ta đang gạt ngươi à? Ta thèm vào, lừa ngươi được cái gì hả? Âm dương cộng thể có thể trao tuổi thọ cho người thân duyên… Mà thân duyên đó hả, ngoại trừ huyết thống, còn bao gồm cả… tiếp xúc da thịt.”
Lưng của Diễm quỷ cứng đờ khó mà nhận ra.
Hắn nhớ lại chuyện Quý Tồn Quang từng muốn làm với Vân Chương, cũng nhớ lại lời Vân Chương nói vào ngày kết minh hôn ấy…
“Một con quỷ như ngươi, âm khí trên người càng ngày càng mỏng, dương khí càng lúc càng dày…”
Vân Tĩnh thở dài nói, “Chốc nữa thôi, ngươi sẽ được hoàn dương. Y tàn nhẫn thật, thà chuyển tuổi thọ cho một cô hồn dã quỷ, chứ không nguyện xót thương cho muội muội đáng thương chảy cùng dòng máu với y.”
“Ngươi đáng chết!”
Diễm quỷ không nhịn được nữa, đột nhiên ra tay. Móng tay sắc bén đâm tới, nhanh thôi sẽ cắt đứt yết hầu của Vân Tĩnh.
Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, hắn buộc phải dừng lại.
Một cái đĩa tròn hình thái cực chắn trước mặt Vân Tĩnh, Vân Tĩnh cầm nó trong tay, giọng nói vừa nhanh vừa vội: “Vân Chương dù chết nhưng hồn phách vẫn còn, nếu ngươi dám giết ta, ta sẽ đập vỡ cái âm dương điệp này ngay lập tức. Ta chết, y… hồn phi phách tán, không thể chuyển sinh!… Ngươi dám không?
Diễm quỷ chậm rãi rút tay về, một lúc sau, hắn chán nản lùi về sau một bước, “Nói cho ta biết, y đang ở đâu?”
Một tia khinh bỉ lóe lên trong mắt Vân Tĩnh, đang muốn mở miệng thì chợt cảm thấy bàn tay tê rần, âm dương điệp rơi xuống.
Diễm quỷ tung một đòn trúng đích, giành trước chụp lấy âm dương điệp, cả người bắn tới như một cây cung, chỉ sợ âm dương điệp rơi xuống đất vỡ tan.
Âm dương điệp rơi xuống, Diễm quỷ co tay lại, vừa muốn chụp lấy thì ấn đường bỗng đau đớn như bị thiêu đốt, hai mắt hắn tối sầm, cơ thể cứng đờ tại chỗ.
“Choang!”
Một tiếng vừa trong trẻo vừa nặng nề.
Rồi lại như một tia sét bổ trúng Diễm quỷ.
“Ta phải giết ngươi!” Vân Tĩnh gào thét thảm thiết.
Một luồng nguy cơ cực cao áp sát trong chớp mắt, Diễm quỷ không thể tránh, song cũng không muốn tránh.
Bất thình lình, có một bàn tay quen thuộc vòng qua eo hắn, nhẹ nhàng kéo hắn về phía sau.
Ấn đường nóng như lửa thiêu biến mất, Diễm quỷ thấy lại ánh sáng, mở mắt ra, đối diện với gương mặt vặn vẹo của Vân Tĩnh. Ả liên tục phun ra máu, ngã trên mặt đất, oán độc nhìn chằm chằm bên này, dần dần mất đi sức sống.
“Đừng khóc.”
Bàn tay kia sờ lên mặt Diễm quỷ, chẳng còn ấm áp, trái lại lạnh lẽo hơn cả Diễm quỷ. Vẫn là chất giọng dỗ dành dịu dàng, đơn điệu và không chút ngon ngọt ấy.
“Vân Chương…”
Diễm quỷ chợt nắm lấy bàn tay nửa trong suốt kia. Khi muốn xoay người thì lại bị giữ chặt, chẳng thể cử động, “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Vân Chương như thể không nghe thấy, ngón tay kia vuốt ve ấn đường của Diễm quỷ, tiếp tục nói: “Đau không? Ta tới chậm rồi. Ta vừa đi lấy chút đồ, chờ ngươi hoàn dương là có thể dùng ngay.”
“Ta không muốn hoàn dương, ta…”
“Lúc ta vừa học được cách xem bói, ta tính cho mình một quẻ, nửa đêm thổ huyết… mới biết được, ta không nên có mặt trên đời này.”
Vân Chương ngắt lời Diễm quỷ, giọng nói điềm tĩnh: “Lúc Quý Tồn Quang lấy ra âm dương điệp, ta đã biết tháng ngày tạm bợ của ta cuối cùng cũng kết thúc. Ta chỉ là người phàm trần, ta không cam lòng, ta giả vờ thuận theo gã, muốn lừa gã lấy âm dương điệp ra rồi sẽ cướp lấy. Nào ngờ gã quá xảo quyệt…”
Sự kiểm soát mà Vân Chương phải chịu từ âm dương điệp còn nhiều hơn Vân Tĩnh.
Âm dương điệp vỡ nát, Vân Tĩnh qua đời đầu thai, Vân Chương lại phải hồn phi phách tán, có thể thấy rõ ràng.
“Vì thế… ngươi muốn đưa tuổi thọ cho ta, để ta hoàn dương, còn ngươi thì chết… đúng không?” Diễm quỷ khàn giọng nói.
Ngươi có tiếc nuối gì không?
Nếu nhất định phải nói có điều gì tiếc nuối, có lẽ chính là chết quá sớm, quên mất cảm giác được làm người ra sao.
Ba năm trước, Diễm quỷ mới lên núi, ngồi đong đưa chân trên cây, tay cầm bầu rượu, hờ hững nói với đạo sĩ trẻ tuổi dung mạo thanh túc.
“Sớm muộn gì ta cũng phải chết.”
Vân Chương nói, “Quỷ khí nhập thân, ta không áp chế nổi nữa. Ôn Dương, chẳng phải ngươi mãi không hiểu vì sao ta lại biết tên lúc còn sống của ngươi sao? Ta đi tìm mộ của ngươi, chuyển nó đến núi Trường Thanh rồi.”
Tròng mắt của Diễm quỷ hơi co lại.
“Lúc đó, ta đã quyết định, ta phải để ngươi hoàn dương, để ngươi thăm thú phong cảnh nhân gian, để ngươi cảm nhận cái nóng lạnh của tình người.”
Vân Chương dừng lại chốc lát, rồi trầm giọng nói, “Ta sinh ngươi chết, ta chết ngươi sinh… Sư phụ ta từng giúp ta tính một quẻ, tình của một đời, âm dương cách biệt. Quả nhiên nói chẳng sai.”
“Quãng đời còn lại, ngươi hãy sống vui vẻ một chút.”
Dù có qua bao nhiêu năm, giọng nói của Vân Chương vẫn dịu dàng và lưu luyến như ban đầu, như thể đang thì thầm với tình nhân vậy.
Diễm quỷ không nhìn thấy, ở phía sau, bóng người Vân Chương đang tiêu tan từng chút, rồi không còn dấu vết gì nữa.
Chữ Giả chậm rãi đi tới vị trí kia, đưa tay ra, nhưng chẳng bắt được gì.
Hắn đứng lặng trong chốc lát, rồi vung tay lên, toàn bộ cảnh mộng lập tức tan biến.
Hắn quay đầu nói: “Chuyện tiếp theo khỏi phải nhìn. Sau khi Vân Chương mất 365 ngày, ta hoàn dương, nhưng bởi do ta đã giết hai phàm nhân Vân Tĩnh và Quý Tồn Quang nên không qua khỏi thiên kiếp, may mắn không chết mà tu thành ác quỷ. Chấp niệm của ta… chính là muốn tìm chuyển thế của Vân Chương, ta không tin y đã hồn phi phách tán.
Chữ Giả không có biểu cảm gì, khí đen dày đặc bao phủ mặt mũi của hắn, nhưng vẫn không thể che được đôi mắt đỏ bừng.
Mỗi lần xem là mỗi lần như bị dao cắt.
“Hồn phi phách tán,” Cố Kinh Hàn hờ hững nói, “Không được giữ lại thì rất khó chuyển kiếp.”
Chữ Giả trầm giọng nói: “Ta không tin.”
Cố Kinh Hàn không nói nữa, chữ Giả lại nói: “Cảnh mộng này đã tiêu hết sức mạnh sau khi tỉnh lại của ta, ta sẽ ngủ một thời gian. Những thứ trong mộng, ngươi hẳn nhìn ra rồi nhỉ. Ngọn núi Trường Thanh kia chính là ngọn núi mà ngươi biết. Ta không biết Vân Chương sẽ đầu thai tới nơi nào, không có manh mối nào khác.”
Nói xong, chữ Giả không nhiều lời nữa mà biến mất tăm.
Cảnh mộng cũng tan biến theo không một tiếng động.
Cố Kinh Hàn bị tia nắng làm cho đau mắt, phát hiện rèm cửa sổ không được kéo kín. Khi hắn đang muốn nhẹ nhàng dịch Dung Phỉ đang kề sát trên lồng ngực qua một bên, đứng dậy kéo rèm cửa thì chợt bị ôm chặt.
“Cố Kinh Hàn.”
Dung Phỉ ngẩng mặt lên, đôi mắt đào hoa hiếm thấy nghiêm túc nhìn Cố Kinh Hàn, giọng nói khản đặc nhưng giọng điệu lại rất áp lực: “Vân Chương có mắt âm dương, là âm dương cộng thể, vậy còn anh thì sao? Anh cũng giống vậy ư?”
“Không phải.”
Cố Kinh Hàn rũ mắt, đặt một nụ hôn lên trán Dung Phỉ, nói, “Của anh là hai đồng tử âm dương, không giống với mắt âm dương. Giải thích cụ thể khó lắm. Anh là con trai duy nhất của mẹ, không có anh em song sinh, em quên rồi sao?”
Dung Phỉ hôn lên môi Cố Kinh Hàn, vẻ mặt nhẹ nhõm.
“Ngủ thêm chút nữa nhé?” Cố Kinh Hàn thấp giọng nói.
Dung Phỉ “ừ” một tiếng, lại như con mèo lười không xương rúc vào trong lòng Cố Kinh Hàn, âm thanh rầu rĩ truyền tới: “Ngủ thêm chút… anh ngủ với em.”
Cố Kinh Hàn giơ tay kéo chăn lại đàng hoàng, dần dần đi vào giấc ngủ.
Kết quả của việc ngủ thêm một chút chính là Dung thiếu gia suýt nữa lỡ mất việc lớn lại mặt của Cố Kinh Hàn.
Có điều, Dung phu nhân quả là người rất đáng tin cậy, vội vội vàng vàng đuổi tới. Hai người vội vã đi, vội vã về, về xong lập tức giương cờ hưởng tuần trăng mật, thu dọn hành lý ra cửa.
“Chúng ta đi núi Trường Thanh trước,” Cố Kinh Hàn nói, “Anh dẫn em đi gặp sư phụ.”