Dân Quốc Yêu Đạo

Chương 16: Truy kích




Sắc trời âm u, đình viện (sân nhà) ngột ngạt.

Một bàn tay lặng yên không tiếng động xuất hiện kế bên chậu nước, không để lộ bất kỳ hơi thở nào, chầm chậm nhưng cũng vội vàng thò vào trong bóng tối, tay cong lại thành hình móng vuốt, bất thình lình chụp lấy cái đuôi khẽ run rẩy kia.

Đột nhiên, một giọng nói trêu tức vang lên: "Ai lộ đuôi cáo rồi kìa?"

Thanh niên chợt ngẩng đầu.

Chỉ thấy mưa bụi trên đầu tường lay động, Dung Phỉ rõ ràng đã rời đi ban nãy đột nhiên xuất hiện, thòng một chân ngồi đó, súng trong tay quay một vòng, lên đạn, nhắm ngay đầu thanh niên.

"Dung Phỉ?" Giọng thanh niên trầm xuống, cũng chẳng thèm giả vờ nữa, u ám nói, "Các người chưa đi sao?"

Dung thiếu gia nhìn gã từ trên cao, khinh thường nhíu mày, chợt cười rộ lên: "Sai rồi, bọn này không có đi đâu hết."

"Cái gì?" Thanh niên hơi ngạc nhiên.

Dung Phỉ nói: "Tôi nói bọn này không có đi đâu hết, nghe không hiểu hả? Bọn này đến cửa chính, nhưng không hề bước vào, mà chỉ rắc chút Mộng Phật Đà. Sau đó, cậu tự chui ra khỏi đống cỏ, tự hát ca chơi đùa cả buổi. Thế nào, giờ tỉnh rồi hả?"

Đôi mắt đen thăm thẳm của thanh niên nhìn Dung Phỉ chằm chằm, lại chợt chuyển sang cái đuôi hồ ly màu đỏ đang ẩn náu kia.

Cái đuôi kia vẩy vẩy, một con hồ ly đỏ đi ra từ sau chậu nước, gật đầu với Dung Phỉ: "Cám ơn Cố thiên sư và Dung thiếu đã cho tôi thưởng thức một trò hay như vậy. Chút mộng Phật Đà còn lại, chúng tôi giữ lại cũng vô dụng, tặng cho hai vị coi như thù lao giúp chúng tôi tìm ra hung thủ. Mong đừng ghét bỏ chút quà mọn ấy."

"Cám ơn." Theo gợn nước, bóng Cố Kinh Hàn xuất hiện phía trên tường.

Trong mộng chẳng biết mình là khách, tam sinh nhất mộng mộng Phật Đà tựa như thật, há chỉ là chút quà mọn?

Kỳ vật quý trên thế giang cũng không thể so sánh.

"Hai người tính hay lắm."

Thanh niên đột nhiên nở nụ cười âm trầm, kéo mặt nạ xuống, "Thế thì tôi không cần ngụy trang nữa. Cố thiên sư, cậu biết tôi bố trí mê tâm trận trong sân từ lâu rồi nhỉ; nếu tùy tiện đi vào, tôi có thể dẫn dắt quyết định của hai cậu ngay lập tức, làm cho hai cậu trắng tay quay về."

Cố Kinh Hàn che ô, vẻ mặt hờ hững: "Tôi cũng bố trí mê tâm trận."

Hắn không thể phá mê tâm trận trong thời gian ngắn, nhưng không có nghĩa hắn không nhìn ra.

Thanh niên quỷ dị nghe ra sự khinh bỉ trong câu nói lạnh nhạt này, máu thịt trên mặt nhất thời lúc nhúc, cười hề hề nói: "Tốt, tốt, thông minh lắm. Nhưng thông minh thì có ích gì? Chết vẫn sẽ chết... Cố thiên sư, khúc âm nhãn còn lại đang ở chỗ cậu phải không, đây chính là tai họa, tôi sẽ chết vì nó, cậu cũng sẽ..."

Cố Kinh Hàn không muốn nhiều lời với gã, nói: "Chuyện của Lâm gia là do cậu gây ra, chúng hồ yêu là do cậu giết? Ký hiệu hồ hương là do cậu lưu lại? Có đúng không?"

Thanh niên hiểm độc nói: "Là do tôi làm hết đấy, rồi sao? Tôi cũng chính là điều hương sư kia. Biết những thứ này thì làm được gì? Cố Kinh Hàn, cậu cho rằng cậu có thể động vào tơi sao? Ha ha ha, đừng có mơ tưởng!"

Gã đột nhiên cười lớn, thân hình hóa thành một làn khói đen, bỗng nhiên lủi về sau.

Lúc này, Dung Phỉ nổ súng, kỹ thuật bắn chính xác, thế nhưng cũng hụt vài lần.

"Đuổi theo!"

Cố Kinh Hàn quát một tiếng, nhanh chóng chạy đi.

Hắn đã sẵn sàng truy kích điều hương sư nên hành động vô cùng mau lẹ.

Thành Bắc ngõ hẻm chằng chịt, lại còn khúc khuỷu.

Cố Kinh Hàn dẫn đầu truy kích, Dung Phỉ dẫn theo một đám thủ hạ theo sát phía sau. Ở trên mái hiên, bóng hồ ly đỏ như lửa thoắt ẩn thoắt hiện. Dưới bùa chú gia tăng của Cố Kinh Hàn, thị lực của nó tăng gấp bội, thỉnh thoảng hô to phương hướng của điều hương sư, giúp đỡ mọi người.

"Hỏng bét!" Hồ ly đột nhiên quát to, "Gã ra khỏi thành rồi, đi về hướng núi hoang ngoài thành."

Vẻ mặt Cố Kinh Hàn rét lạnh, thay đổi phương hướng, đuổi theo ra khỏi thành.

Vừa ra cửa thành, đã thấy người của Dung gia chuẩn bị sẵn mấy con ngựa chạy nhanh chờ ở đó. Xoay người lên ngựa, Cố Kinh Hàn vừa giục ngựa chạy như bay, vừa nhìn về phía Dung Phỉ đang cưỡi ngựa song song, Dung thiếu gia đáp lại bằng một ánh mắt lấp lánh có hơi đắc ý: "Bùa tăng tốc có nhanh hơn nữa, nhưng làm sao hơn được ngựa chạy mau?"

Lời khuyên Dung thiếu gia đi về trước đứt ngang ở cổ họng như thế đó.

Cố Kinh Hàn đột nhiên duỗi tay tới, lòng bàn tay quét nhẹ bên eo Dung Phỉ, để lại một xấp bùa vàng được xâu lại bằng dây đỏ.

Bên trong gió táp, xấp bùa bay bay, lấp lóe ánh sáng vàng nhạt.

"Cẩn thận đó." Cố Kinh Hàn nói.

Dung Phỉ không kiềm được cong khóe miệng, nở nụ cười: "Dài dòng". Dứt lời, roi ngựa vung lên, đi trước dẫn đầu.

Bên ngoài Hải thành, núi hoang chập chùng, vô cùng hiểm trở, rừng cây rậm rạp, thường có thú hoang qua lại.

Điều hương sư chạy thẳng một mạch vào một ngọn núi hoang. Ban đầu, bọn họ còn có thể cưỡi ngựa đuổi theo, rút ngắn khoảng cách hai bên, nhưng càng về sau, ngựa khó mà đi. Hơn nữa, bùa chú của hồ ly mất hiệu lực, dần dần lạc mất dấu vết của điều hương sư.

Đi vào chưa được bao xa, Cố Kinh Hàn liền dừng bước, vẻ mặt nghiêm trọng, "Có trận pháp."

Dung Phỉ nhíu mày, nhẹ nhàng khua roi ngựa, nghiêng đầu căn dặn: "Lưu lại đây mười mấy người, còn lại tụ họp dưới chân núi, bao vây ngọn núi này cho tôi. Cố đại thiếu có đưa bùa cho mọi người, nhớ dán lên đấy, thiếu thì cầm trước của người lưu lại đây, phải đảm bảo ngay cả một con chuột cũng không được thả ra ngoài!"

"Vâng!" Mười mấy tên thuộc hạ nhận lệnh rời đi.

Tuy Dung Bồi Tĩnh xuất thân thổ phỉ, nhưng huấn luyện thuộc hạ rất khuôn khổ, kỷ luật nghiêm khắc, có chút khí phách của quân nhân.

"Cố thiên sư, Dung thiếu gia," Tiểu hồ ly đi lên trước, đám hồ yêu bên ngoài Hải thành đã tập trung xung quanh nó, từng đôi mắt yêu dị lóe lên ánh sáng xanh biếc âm u trong đêm tối mịt. Lúc này, do phần lớn người đã rời đi nên bọn chúng mới dám xuất hiện, "Chúng tôi có thể hỗ trợ tìm kiếm và bao vây."

Cố Kinh Hàn gật đầu, nhưng không lập tức sắp xếp, trái lại móc ra ba đồng tiền từ trong túi, tiện tay ném xuống đất.

Đây là lần đầu tiên Dung Phỉ nhìn thấy Cố Kinh Hàn xem bói, không có pháp thuật cao siêu, chỉ là ném đại.

Cố Kinh Hàn nửa ngồi nửa quỳ, nhìn chằm chằm vào ba đồng tiền này trong chốc lát, sau đó mới lượm từng cái về lại, đứng dậy lấy ra vài tấm bùa, không hề phân chia cho mọi người như bình thường, chỉ nói: "Đi thôi."

Hắn chọn một phương hướng, giơ tay nắm chặt bàn tay không cầm súng của Dung Phỉ, đi vào trong rừng sâu.

"Anh tính ra rồi hả?"

Dung Phỉ tựa sát vào Cố Kinh Hàn, lúc truy đuổi làm gì còn nhớ tới ô, nên quần áo của hai người bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, tóc cũng nhỏ giọt, Dung Phỉ dùng thân súng vén đám tóc rối dính trên trán qua một bên, thấp giọng nói.

Cố Kinh Hàn vừa cảnh giác xung quanh, vừa nói: "Tôi không có tính phương hướng."

Tuy hũ tro chữ Lâm bị hắn cấm nói, chìm vào ngủ say, nhưng hắn vẫn có thể mượn sức mạnh của ông ta, đồng thời dựa vào đó để cảm ứng vị trí đại khái của điều hương sư.

"Tôi tính cát hung." Cố Kinh Hàn nói tiếp.

Dung Phỉ lập tức hiểu ý, "Anh tính ra cát nên mới chọn truy đuổi tiếp à?"

Cố Kinh Hàn nhìn cậu, không hề trả lời.

Quái tượng cho thấy không chỉ không phải là cát, mà còn là điềm đại hung, cửu tử nhất sinh.

Dưới tình huống này, nếu Cố Kinh Hàn chỉ có một mình, chắc chắn sẽ chọn tiếp tục truy đuổi, bởi vì đột phá của thiên sư chính là chú trọng tranh mệnh với trời, cửu tử nhất sinh.

Nhưng hiện giờ có Dung Phỉ ở đây, lẽ ra hắn không nên đặt nhiều người vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.

Tuy nhiên, khả năng bói toán của hắn đã tăng lên cực độ trước khi về Hải thành, một quẻ không chỉ tính ra cát hung, mà còn có chút chân tướng như ẩn như hiện, bị sương mù che khuất.

Ví dụ như, ký hiệu hồ hương của điều hương sư thật ra là nhằm vào một mình Dung Phỉ.

Đêm qua, hắn đã nhìn qua tất cả công tử thiếu gia đến dự tiệc, nhưng không giống như quỷ nước từng nói, bởi vì người có ký hiệu hồ hương chỉ có một mình Dung Phỉ.

Hoặc nói cách khác, hồ hương của những người khác không phải do điều hương sư lưu lại, mà chỉ là hồ hương bình thường, sẽ tự nhiên tiêu tan trong vòng 12 tiếng. Đó rất có thể là hồ hương của chính ông chủ Ngũ, hoặc là của những con hồ yêu khác.

Hơn nữa, trên tay của ông chủ Ngũ từng có mộng Phật Đà, hiện tại vừa khéo lại được chúng hồ yêu đem ra sử dụng...

Cố Kinh Hàn tin rằng có thể ông chủ Ngũ đã biết sự tồn tại của điều hương sư, nên mới liên tục tìm cách giúp chúng hồ yêu còn lại chạy trốn; hoặc là chính ông ta từng hợp tác với điều hương sư, sau đó, không biết vì nguyên nhân gì mà hai người trở mặt.

Bằng không với số lượng lớn hồ yêu tử vong như vậy, làm sao những con hồ yêu khác vẫn có thể bị lừa?

Là điều hương sư có mánh khóe khác, hay là chúng hồ yêu bị người mình phản bội đây?

Thế thì, việc Dung Phỉ đến Cẩn Ngọc hiên của ông chủ Ngũ mua hàng rốt cuộc là trùng hợp, hay là được tính toán từ trước? Bọn chúng muốn có được gì từ Dung Phỉ?

Trong phút chốc, có rất nhiều suy nghĩ chuyển động trong đầu Cố Kinh Hàn, nhưng dù thế nào đi nữa, hắn không thể mặc kệ kẻ có ý xấu với Dung Phỉ ung dung tự tại ở bên ngoài.

Vốn định để Dung Phỉ đợi ở đây, hắn sẽ đi vào một mình, thế nhưng, hắn bỗng dưng cảm thấy không yên, như thể nếu để người ở lại đây thì mới thật sự ứng với quái tượng đại hung này.

"Cái gì thế kia?"

Hai tên thuộc hạ đi trước mở đường đột nhiên dừng bước, đề phòng nói.

"Khí độc sao?"

"Tình huống bất thường, cẩn thận đấy!"

Cố Kinh Hàn bị mấy tiếng kêu to làm cho tỉnh táo lại, giương mắt nhìn lên rồi lập tức sa sầm, siết chặt tay Dung Phỉ.

Chỉ thấy cơn mưa bụi rả rích dần dần đan dệt trong khu rừng rậm rạp. Bụi cây xanh ngắt, vỏ cây ướt sũng trong làn mưa mù trời. Bởi vì mây đen che phủ dày đặc nên rừng cây có vẻ âm u lạ thường, tầm nhìn phía trước không rõ. Bất thình lình, có một làn sương mù tím sẫm tràn tới từ trong bóng đêm sâu thẳm.

Như nanh vuốt lặng yên không một tiếng động, nhấn chìm bụi cỏ cây cối, nhanh chóng tới gần.

Những nơi sương mù tím đi qua, không có gì xảy ra, cây cỏ vẫn đứng đó, nhưng lại gợi cảm giác vô cùng bất thường, một cảm giác quỷ dị tự nhiên nảy sinh, không rõ khởi nguồn.

"Tiếng động." Cố Kinh Hàn mở miệng nói.

Lời vừa dứt, mọi người ngẩn ra, nhanh chóng biến sắc.

Trong rừng rậm vốn có tiếng mưa rơi rả rích, tiếng cành lá xào xạc, tiếng động vật xao động xa xa, thế nhưng hiện tại, tất cả đã biến mất không còn tăm hơi.

Nếu không có tiếng bước chân di chuyển xung quanh của những người khác, cộng thêm tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề, thì tất cả mọi người đã nghĩ rằng lỗ tai của mình bị điếc. Song, tình huống trước mắt càng khiến người ta sợ hãi hơn việc không nghe thấy gì.

Làn sương mù tím mở to cái miệng khổng lồ, đè ép tiến đến.

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.

Một thuộc hạ đứng ở ngoài cùng đội ngũ lia mắt cảnh giác xung quanh, thỉnh thoảng chuyển động cơ thể, nhưng lại không phát hiện có một bàn tay gầy guộc trắng bệch với các móng tay đỏ nhạt chầm chậm thò ra từ trong bóng tối, đè lên sau lưng gã.

Cả người gã hơi cứng lại.

Gã chậm rãi cúi thấp đầu, lên đạn.

Hết chương 16