[Dân Quốc] Tất Cả Phản Diện Đều Sợ Cô Khóc

Chương 64: Cuộc đời này nhất định không cô phụ (4)




Diệp Mạn Lâm nhặt bánh bao thịt dê từ trên đất lên, bảo Tề Phong lập tức mang đến bệnh viện Ân Lương kiểm nghiệm. Lương Định Tư thì bị nhốt trong nhà giam của cục cảnh sát, tất cả đồ đạc trên người cậu ta đều bị lột sạch, đổi sang bộ đồ tù nhân. Tề Phong giao cho Diệp Mạn Lâm cây bút bi, một cái búa nhỏ và một khối ngọc giác có dây đỏ mà anh ta đã tìm thấy trên người Lương Định Tư.

Lương Định Tư đang trong trạng thái hôn mê sâu, trong một chốc chắc sẽ không tỉnh lại.

Diệp Mạn Lâm nhìn khối ngọc giác, trên đó khắc chữ tiểu triện, khối ngọc giác có chất liệu khá bình thường, nhưng nhìn có vẻ là đồ có tuổi đời. Cô tiếp tục mày mò cây bút bi, so sánh với cây bút bi mà cô tìm thấy ở hiện trường giao tranh.

Diệp Mạn Lâm dùng d.a.o nhỏ cạo lớp sơn trên bề mặt cây bút bi đen của Lương Định Tư, lộ ra màu vàng.

Đến chiều, Tề Phong từ bệnh viện Ân Lương mang tin tức về: “Trong nhân bánh bao thịt dê có chất độc. Bọn họ đã kiểm tra kỹ bề mặt bánh bao, mỗi cái đều có lỗ kim.”

“Lão đại, Lương Định Tư muốn đầu độc cô!” Tề Phong vô cùng khó hiểu, “Tại sao lại như vậy, cậu ta làm gì mà như vậy, lão đại đối với cậu ta cũng rất tốt mà.”

“Cậu ta chắc hẳn không phải là Lương Định Tư.” Diệp Mạn Lâm bảo Tề Phong phái hai người cầm ảnh của Lương Định Tư đi điều tra ở phía nam thành phố, xác minh danh tính của cậu ta. Diệp Mạn Lâm giao chìa khóa xe của Lục Quân Lễ cho bọn họ, để bọn họ có thể đi nhanh về nhanh.

Tề Phong sắp xếp xong, trên mặt càng thêm nghi hoặc, “Tôi không hiểu, tại sao lão đại nghi ngờ cậu ta không phải Lương Định Tư?”

“Vụ án của ảo thuật gia, chuyện của Bạch Vân Thiên từng rất nổi tiếng ở Nam Thành. Nhưng Lương Định Tư lúc đó lại tỏ vẻ không biết người này, tôi hỏi cậu ta ở trường cảnh sát có phải không về nhà không, cậu ta nói có về. Lúc đó tôi chỉ thấy kỳ lạ là tại sao cậu ta lại không biết, có lẽ cậu ta là người không quan tâm đến chuyện bên ngoài. Nhưng ngẫm lại, tính cách của Lương Định Tư không phải là người hướng nội, bình thường cậu ta rất thích nghe những tin đồn trong cục cảnh sát, có lần tôi còn thấy cậu ta vì để bảo vệ tôi, đã tranh luận với những cảnh sát đồn đãi hóng chuyện.”

Thực ra những điều này chỉ là chuyện nhỏ, những điểm nghi ngờ nhỏ, không đủ để tạo thành nhiều hoài nghi. Nhưng khi Diệp Mạn Lâm hoàn toàn nghi ngờ Lương Định Tư, những chi tiết nhỏ trước đó sẽ trở nên rất tinh tế.

“Nói như vậy thì hơi kỳ lạ, vậy lão đại làm sao biết bánh bao có độc?” Tề Phong lại hỏi.

“Thời điểm cậu ta ở bệnh viện, nhìn có vẻ như là vô tình nhấn mạnh rằng mình không mang súng. Chắc hẳn là sợ Lục Quân Lễ khám nghiệm tử thi, chúng ta phát hiện được viên đạn khiến Giang Tư c.h.ế.t thuộc về cục cảnh sát. Nhưng dù cậu ta không mang s.ú.n.g thì sao, lúc đó trong lúc cấp bách, cậu ta vì muốn g.i.ế.c Giang Tư diệt khẩu, mượn gió bẻ măng, tiện tay lấy của người khác mà g.i.ế.c người rồi trả lại cũng không phải chuyện khó. Đặc biệt đi mua bữa sáng cho tôi, lúc anh nói muốn ăn, không thấy vẻ mặt cậu ta có bao nhiêu sốt ruột sao. Hai chúng tôi chỉ mới quen nhau bao lâu, cậu ta có thể có tình cảm gì với tôi? Mới mẻ, đặc biệt đi riêng, nghe đã rất nguy hiểm, tôi đương nhiên nghi ngờ.” Diệp Mạn Lâm giải thích.

“Quá đáng sợ!” Tề Phong sợ run cả người, “Diệt khẩu Giang Tư thì tôi hiểu, nhưng cậu ta lại dám trắng trợn g.i.ế.c cô trong cục cảnh sát.”

“Chó cùng đường sẽ nhảy tường. Hơn nữa, trong bánh bao có chất độc, ăn xong sẽ c.h.ế.t mà không có chút kháng cự nào. Trong cục cảnh sát chỉ có tôi là phụ nữ, mấy ông đàn ông ngồi lại ăn uống lúc nào cũng ồn ào, còn tôi thì chắc chắn sẽ về phòng ăn. Cậu ta chỉ cần nắm được điều này, liều lĩnh thử một phen, đánh cược mọi người không đề phòng cậu ta, thì cậu ta sẽ thắng.”

“Quá quá, quá đáng sợ rồi!” Tề Phong chắp tay với Diệp Mạn Lâm, “Đây cũng chỉ là cảnh trưởng Diệp, nếu đổi thành tôi, chắc đã bị cậu ta chơi c.h.ế.t tám trăm kiếp rồi.”