Diệp Mạn Lâm cẩn thận quan sát người đàn ông mặc áo mưa màu đen trước mặt, khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn vạm vỡ, nhìn là biết có xuất thân được huấn luyện. Người đàn ông mặc áo mưa nhìn thấy Diệp Mạn Lâm thì ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó nắm chặt cái búa trong tay, sát khí bừng bừng và giữ tư thế phòng bị nhìn chằm chằm vào Diệp Mạn Lâm.
Cái búa, giày da cỡ 42.
Hiện tại người đàn ông mặc áo mưa trước mặt cô rất có thể chính là kẻ đã g.i.ế.c hai nạn nhân trong vụ án nát đầu.
Nhìn anh ta vừa thấy mình đã rất ngạc nhiên, anh ta chắc chắn nghĩ rằng mình không nên sống, đáng lẽ phải c.h.ế.t vì trúng độc mới đúng.
“Cô không ăn bánh hạt dẻ của chị Lưu sao?” Người đàn ông mặc áo mưa không nhịn được chất vấn. Anh ta tự nhận kế hoạch kín kẽ của mình lại bị phát hiện?
“Một người phụ nữ bình thường thích nhìn ngó xung quanh, vừa rồi lại đứng ngây ngốc trước cửa nhà tôi, cúi đầu mất hồn. Ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy chị Lưu, tôi đã cảm nhận được sự bất thường của chị ta, càng không nói đến những biểu hiện kỳ lạ sau đó của chị ta.”
“Có vẻ như tôi đã quá chủ quan, không nên dùng ả phụ nữ ngu ngốc đó.” Người đàn ông mặc áo mưa rất hối hận vì đã huấn luyện cái người phụ nữ ngu ngốc đó cả ngày, anh ta vừa liếc nhìn xung quanh vừa nói với Diệp Mạn Lâm, “Nghe nói cô là một cảnh trưởng, vậy chắc hẳn cô đã thấy hai cái đầu bị đập nát rồi? Đó là do tôi làm.”
Diệp Mạn Lâm nhận ra đối phương muốn trốn, nắm chặt khẩu s.ú.n.g trong tay, quát đối phương bỏ cái búa xuống, lập tức quỳ xuống ôm đầu.
Người đàn ông mặc áo mưa do dự một chút, rồi bỏ cái búa trong tay xuống.
“Quỳ xuống!” Diệp Mạn Lâm lại quát.
“Cảnh trưởng Diệp không tò mò tôi là ai sao? Lý Thu Mai cô biết chứ, chúng tôi quan hệ rất tốt.”
Người đàn ông mặc áo mưa vừa nói vừa giơ hai tay lên, từ từ đưa ra phía sau đầu, chuẩn bị quỳ xuống.
Diệp Mạn Lâm nghe đến Lý Thu Mai ngẩn người, đang định hỏi người đàn ông mặc áo mưa có phải là người của giáo phái Hai mươi bốn hay không, thì thấy người đàn ông mặc áo mưa ôm đầu xong bỗng quay người, chạy xông vào cửa sổ phía sau.
Người đàn ông mặc áo mưa thân hình rất vạm vỡ, lại dễ dàng đ.â.m vỡ cửa sổ mà Diệp Mạn Lâm đã khóa, kính vỡ ra thành hai mảnh.
Diệp Mạn Lâm lập tức b.ắ.n hai phát về hướng người đàn ông mặc áo mưa đang chạy trốn, rồi đuổi theo ra tới cửa. Người đàn ông mặc áo mưa chạy nhanh, dễ dàng vượt qua tường nhà.
Diệp Mạn Lâm chạy ra khỏi cổng nhà để đuổi theo. Người đàn ông mặc áo mưa b.ắ.n một phát về phía cô, anh ta lợi dụng lúc Diệp Mạn Lâm ẩn nấp thì quay đầu chạy vào hẻm sau. Diệp Mạn Lâm tiếp tục đuổi theo, bỗng nghe thấy vài tiếng s.ú.n.g nổ liên tiếp, chính là hướng hẻm sau mà người đàn ông mặc áo mưa chạy trốn.
Diệp Mạn Lâm chạy thêm vài bước, thấy người đàn ông mặc áo mưa ôm n.g.ự.c ngã xuống bên tường hẻm, m.á.u từ cơ thể anh ta dần dần lan ra. Ánh trăng yếu ớt chiếu lên gương mặt anh ta vì đau đớn mà biến dạng, có vài phần đáng sợ. Anh ta nhìn Diệp Mạn Lâm một cái, rồi cơ thể co giật hai lần, rồi không còn động đậy nữa, mắt cũng nhắm lại.
Lần lượt có người chạy đến, là vài thanh niên mặc áo kiểu Trung Sơn màu đen, mỗi người bọn họ đều cầm đèn pin và súng, xác nhận người đàn ông mặc áo mưa đã c.h.ế.t xong, thì đứng thành hàng cúi đầu chào Diệp Mạn Lâm.
“Chào cô Diệp!”
Diệp Mạn Lâm: “Các anh là ai?”
“Cô Diệp, chúng tôi là cấp dưới của ngài Lục. Ngài Lục lo lắng cho sự an toàn của cô, đã phái chúng tôi đến bảo vệ cô.”
“Vừa rồi là các anh b.ắ.n s.ú.n.g sao?” Diệp Mạn Lâm lại hỏi.
“Đúng vậy, chúng tôi thấy có người từ trong nhà của cô Diệp trèo tường nhảy ra, muốn b.ắ.n cảnh cáo, không ngờ anh ta chạy lung tung, vô tình bị trúng.”