[Dân Quốc] Tất Cả Phản Diện Đều Sợ Cô Khóc

Chương 13: Giáo phái Hai mươi bốn (1)




“Tôi về hiện trường vụ án trước.”

Thẩm Tề Đồng gọi cô lại, “Bốn ngày trước Lục Quân Lễ gọi điện, nói cô bị va vào đầu, nhưng không nói rõ làm sao bị thương, rốt cuộc là chuyện gì?”

Diệp Mạn Lâm nghe Lục Quân Lễ nói mình bị va đầu, đoán rằng anh sợ cô bị chuyện sét đánh gây ra dư luận gì. Cách xử lý này thật sự đã gây cho cô không ít rắc rối.

“Không có gì, chỉ là ngã mạnh một cái thôi.” Diệp Mạn Lâm gật đầu với Thẩm Tề Đồng, rồi quay người tạm biệt.

Khi Diệp Mạn Lâm ngồi xe kéo trở lại hiện trường vụ án, Lục Quân Lễ đã khám nghiệm xong thi thể. Miêu Nhị Thanh đã dẫn người khiêng t.h.i t.h.ể đi.

Tề Phong thì đứng xa xa, lặng lẽ quan sát Lục Quân Lễ. Tuy anh không nói gì, nhưng Diệp Mạn Lâm biết, chắc chắn trong lòng thằng nhãi đang chửi mắng một đống thứ.

“Sao anh lại tự mình đến đây?” Diệp Mạn Lâm khi rơi vào đường cùng chỉ nghĩ đến Lục Quân Lễ, nên trên giấy ghi nhờ anh giúp tìm một bác sĩ đến.

“Loại chuyện pháp y này đâu phải ai cũng làm được, thời điểm tôi học y khoa có học qua cái này. Nhưng mà nợ tình cảm này ngày càng nhiều, tôi còn lo cho cô không trả nổi.”

Sau đó Lục Quân Lễ nghiêm mặt, nói với Diệp Mạn Lâm về kết quả khám nghiệm tử thi.

“Nạn nhân nam ít nhất đã c.h.ế.t một tháng rưỡi, nạn nhân nữ c.h.ế.t vào đêm qua. Cả hai đều không có phản ứng sống trước khi bị đánh nát đầu, tức là hành vi hung thủ đánh vào đầu là xảy ra sau khi chết. Nhìn vào vết thương trên hộp sọ, công cụ gây án có lẽ chỉ là một cái búa bình thường. Tôi cũng tìm thấy trên cánh tay của cả hai người có vết tiêm, tôi đã bảo thuộc hạ lấy m.á.u đi xét nghiệm, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ cả hai đã c.h.ế.t vì bị tiêm thuốc độc.”



“Còn đầu thì sao, có phần nào bị thiếu không?” Diệp Mạn Lâm hỏi.

“Mặc dù bị đánh nát rất nhiều, nhưng qua quan sát và ghép lại, không thiếu phần nào. Nhưng có vẻ như hung thủ muốn tìm một thứ gì đó trong đầu họ.” Lục Quân Lễ tiếp tục nói khẽ với Diệp Mạn Lâm, “Hành động tiêm trên cánh tay, làm tôi bất chợt nhớ đến một người.”

Diệp Mạn Lâm kinh hãi một chút, biết Lục Quân Lễ đang nói đến Lý Thu Mai, người đã có ý đồ g.i.ế.c cô hôm qua.

“Có chuyện cần nói, theo tôi.” Lục Quân Lễ nhìn xung quanh nói.

Diệp Mạn Lâm lập tức đáp ứng với Lục Quân Lễ.

Trước khi đi, Diệp Mạn Lâm giao cho Tề Phong dẫn người điều tra rõ ràng danh tính của hai nạn nhân. Nhìn vào trang phục của nạn nhân nữ, hẳn là người có địa vị, lại vừa mới chết, nên chắc sẽ dễ điều tra.

Sau đó Diệp Mạn Lâm lên ô tô của Lục Quân Lễ, đến bệnh viện Ân Lương.

“Vừa nãy đông người, không tiện nói thẳng với cô, có một tình huống cô phải xem qua.” Lục Quân Lễ xuống xe, lịch sự mở cửa xe cho Diệp Mạn Lâm, anh không quên dùng tay chắn trên nóc xe, tránh để Diệp Mạn Lâm va vào đầu khi xuống xe.

Lục Quân Lễ dẫn Diệp Mạn Lâm vào nhà chứa xác, rồi vén tấm vải trắng che t.h.i t.h.ể Lý Thu Mai lên.

Diệp Mạn Lâm theo chỉ dẫn của Lục Quân Lễ, thấy bên dưới n.g.ự.c trái Lý Thu Mai có xăm chữ “Hai mươi bốn”.



“Hai mươi bốn? Cái này có ý nghĩa gì?” Diệp Mạn Lâm nghi hoặc nhìn Lục Quân Lễ.

“Có nghe nói về giáo phái Hai mươi bốn không? Một giáo phái bí mật có nguồn gốc từ thời nước Tần.”

Diệp Mạn Lâm lắc đầu, nếu là giáo phái bí mật thì chắc chắn cô không biết về những thứ kỳ quặc như vậy. Lục Quân Lễ thì khác, anh từ nhỏ đã đọc rất nhiều sách, từ trong nước đến nước ngoài, từ truyền thống đến hiện đại, chính thống hay không chính thống, cái gì cũng xem, nên biết về những thứ như giáo phái Hai mươi bốn này cũng không có gì lạ.

“Tôi từng đọc qua trong vài cuốn sách giảng đạo, nhưng không đề cập nhiều, Giáo phái Hai mươi bốn là một giáo phái bí ẩn có truyền thừa lịch sử, có nguồn gốc từ thời nước Tần, tín ngưỡng thiên lực, trên người tín đồ đều có xăm hình này. Còn giáo phái này thực sự làm gì, tác giả không nói rõ, chỉ nói rằng người sống không thể thấy bọn họ.

Nhưng số hai mươi bốn rất đặc biệt với người xưa, như hai mươi bốn khí tiết, hai mươi bốn hiếu, hai mươi bốn nhục, rất nhiều thứ đều liên quan đến hai mươi bốn.”

“Vậy ‘hai mươi bốn’ của Giáo phái Hai mươi bốn có ý nghĩa gì?” Diệp Mạn Lâm hỏi.

“Xương sống của con người có hai mươi bốn đốt, ứng với hai mươi bốn khí.”

Diệp Mạn Lâm ngẩn người, nhíu mày đầy khó hiểu nhìn Lục Quân Lễ, ra hiệu anh nói tiếng người.

Lục Quân Lễ: “Đây là cách nói về sự thích hợp của cơ thể con người trong việc tu đạo, cái gọi là ‘thiên lực’ chính là chỉ thiên lôi kiếp. Hơn nữa, người tu đạo khi trải qua thiên lôi kiếp thì cơ thể phải phát sinh ‘hai mươi bốn thông’, như vậy mới có thể thành công phi thăng, hóa thành tiên. Trở thành tiên, có lẽ là sống lâu trăm tuổi. Từ xưa đến nay, để theo đuổi sự trường sinh bất lão, tre già măng mọc không biết bao nhiêu người đã hy sinh.

Cơ thể người bình thường khi chịu áp lực điện cao sẽ vì dòng điện gây bỏng mà cảm thấy đau đớn dữ dội, các cơ quan nội tạng có thể co thắt đột ngột, dẫn đến ngừng tim. Vì vậy, người bình thường thường bị sét đánh chết, chỉ có một số ít trường hợp đặc biệt mới sống sót dưới sét, như cô, như hai t.h.i t.h.ể bị đánh nát đầu kia.”