[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 49




Không biết giọng cô quá yếu ớt hay không đủ uy lực, đám người này vẫn còn tranh cãi. Hoắc Tây Châu chau mày, không chần chừ cầm khẩu súng lục bắn nát một bình hoa trong phòng.

Súng đã xử lý cách âm, nhưng vẫn làm những người kia sợ đến run cả người, hốt hoảng lùi về sau vài bước, thậm chí có người sợ đến mức làm rơi quần áo trong tay.

Sau đó, căn phòng bỗng dưng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng bình hoa bị vỡ dưới đất.

“Mấy người làm ồn bổn thiếu và Vãn Vãn rồi.” Hoắc Tây Châu đập súng xuống bàn một cái ‘bốp’: “Tôi kêu mấy người giới thiệu chứ không phải để mấy người tới đây làm loạn lên như thế.”

“Dạ… dạ dạ đúng, Thiếu tướng.” Đám đông hoảng sợ.

“Bình hoa kia là đồ cổ, bổn thiếu tốn tám con cá vàng mới có được. Bây giờ hỏng rồi, tổn thất này đều tính lên người của mấy người.” Đây là hình phạt cho sự ồn ào, trong lòng của đám đông đành phải kêu rên mà thôi.

Đồ còn chưa bán được thì đã phải giảm một khoảng lớn, tính nóng nảy của Thiếu tướng quả thật giống hệt như trước khi ra nước ngoài, không dễ phục vụ!

Nhưng suy nghĩ ở một góc độ khác, sau này Thiếu tướng sẽ là chủ của mười sáu tỉnh phía Nam, là chủ của họ, hôm nay họ làm cho Thiếu tướng và vợ Thiếu tướng hài lòng, còn sợ không vớt lại chỗ tiền này hay sao?

Cuối cùng, có người bắt đầu giới thiệu chi tiết về bộ quần áo mà mình mang đến: “Mợ Tư, chiếc váy này Mermaid chúng tôi chọn dùng màu xanh nhạt, phần trên màu hơi nhạt, càng về dưới thì càng đậm. Đây là màu của bầu trời và biển cả, phần váy dưới có may sequin dạ quang. Mặc chiếc váy này, chỉ cần ánh sáng chiếu vào thì sẽ phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc khiến cô thu hút sự chú ý…

“Mợ Tư, màu sắc của quần áo của Violet Love của chúng tôi trước đây quả thật hơi đậm, đó là vì màu sắc quá sặc sỡ thì rõ ràng không có khí chất. Chiếc váy màu xanh đậm này cũng là kiểu mới nhất của tiệm chúng tôi…”

“Lúc nãy tiệm nào nói là hàng đẹp giá rẻ vậy?” Đột nhiên Cố Vãn lên tiếng hỏi.

“Là cửa tiệm chúng tôi.” Người kia vừa hối hận vì mình đã nói sai, lúc này nghe thấy mình được chỉ đích danh thì vội lên tiếng: “Mợ Tư, không phải thứ đắt thì nhất định là thứ tốt nhất, chỉ có thứ phù hợp với mình mới là thứ tốt nhất. Đây luôn là kim chỉ nam trong việc may quần áo ở Charm của chúng tôi.”

“Tôi tán thành cách nói này của cô.” Cố Vãn gật đầu, hỏi tiếp: “Lúc nãy cô có nói là tiệm của cô có chuẩn bị bảy bộ đồ phải không?”

“Đúng vậy, mợ Tư!”

Cố Vãn lại liếc mắt nhìn sang những người khác: “Mấy người khác có chuẩn bị quần áo chờ sẵn bên ngoài không?”

Không ai trả lời, vậy có nghĩa là không có rồi.

“Mợ Tư, nếu cô không thích đồ của tiệm chúng tôi, chúng tôi có thể lập tức cử người tới tiệm để lấy những kiểu khác mang tới đây.” Có người táo bạo bổ sung một câu.

“Không cần đâu. Cảm ơn mọi người.” Cố Vãn lịch sự cảm ơn những người kia, sau đó nói tiếp: “Lúc nãy tôi có nói… với Tây Châu, người có chuẩn bị thì sẽ có cơ hội nhiều hơn. Chí ít, phần thành ý này tốt hơn người khác, đúng chứ? Hơn nữa, tôi cũng rất đồng ý với cách nói của cô này, không phải thứ đắt mới là thứ tốt nhất, thứ thích hợp với mình mới là thứ tốt nhất. Hàng rẻ có thể không phải là hàng tốt, nhưng hàng đẹp giá rẻ thì ai ai cũng thích. Ngoài ra, còn một điều tôi muốn làm rõ. Chuyện kết hôn giữa tôi và Tây Châu vẫn chưa hoàn toàn xác định, cho dù có xác định, chỉ cần tôi còn chưa gả vào nhà họ Hoắc thì không tính là người của nhà họ Hoắc. Đồ tôi muốn mua thì dĩ nhiên tự tôi mua được. Nhưng cho dù có trở thành người của nhà họ Hoắc, tôi cũng không thích xa hoa lãng phí, nhất là không thích những thứ có giá trên trời… Mọi người, mời về trước đã.”