[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 40




“Mặc dù mấy năm qua trong lòng Cố Vãn tôi vẫn luôn ngưỡng mộ người khác, có điều chưa bao giờ làm ra chuyện gì vượt giới hạn. Sau khi đính hôn với anh, cũng chờ được gả vào nhà họ Mạnh, cùng anh sống hạnh phúc, hiếu thuận với cha mẹ, giúp chồng dạy con. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là tôi có thể tha thứ cho chuyện xấu xa giữa anh và em gái mình, vì thế hôn ước giữa tôi và anh đến đây chấm dứt! Số mệnh tôi không may mắn, cha mẹ thiên vị em gái không ai làm chủ cho tôi, hôm nay tôi tự làm chủ cho chính mình...Tôi sẽ không gả vào nhà họ Mạnh, càng không thể kết hôn với Mạnh Thư Hành anh! Còn anh có muốn kết hôn với Cố Vũ Đình hay không, thì đó là chuyện của anh!"

Nói dứt lời, Cố Vãn dứt khoát xoay người, bước tới trước mặt Triệu Hiểu Nga: "Bà Mạnh, bà luôn nói tôi không xứng với Mạnh Thư Hành, một cô gái như tôi chẳng biết nhục chờ đợi anh ta nhiều năm như vậy. Tôi muốn nói rõ thật ra bà hiểu lầm rồi, mọi người đều hiểu lầm, tôi không thích Mạnh Thư Hành, người mà tôi chờ cũng không phải là anh ta. Chỉ vì mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà Cố - Mạnh, người tôi ngưỡng mộ lại đi du học với Mạnh Thư Hành, nên mới bị người ta đồn đãi rằng tôi thích anh ta. Giữa tôi và Mạnh Thư Hành có lệnh của cha mẹ và lời của người mai mối, anh ta có lỗi với tôi trước, Cố Vãn tôi cũng có quyền từ hôn."

"Cô...Cô dám nói như vậy?" Triệu Hiểu Nga trợn to hai mắt: "Cố Vãn, lòng dạ cô thật độc ác. Đã đến lúc này rồi, cô lại phủ nhận tình cảm với Thư Hành, còn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, cô..."

"Người tôi yêu là Hoắc Tây Châu!" Một câu nói của Cố Vãn, khiến những lời Triệu Hiểu Nga muốn nói đều nghẹn trong cổ họng.

"Từ lúc chưa đến tuổi trưởng thành, thấy cậu Tư vui vẻ khi giúp đỡ người khác, tôi đã bắt đầu ngưỡng mộ anh ấy. Nhiều năm trôi qua, tình cảm này vẫn chưa thay đổi, nếu chẳng phải cha mẹ tôi quyết định gả tôi cho Mạnh Thư Hành, tôi sẽ luôn chờ đợi. Chuyện hôm nay nói thẳng ra, nếu cậu Tư đồng ý, tôi thà làm vợ bé bên cạnh anh ấy, cũng không làm con dâu trưởng nhà họ Mạnh...Cố Vãn tôi thà làm vợ lẽ nhà họ Hoắc, chứ chẳng thèm làm dâu nhà họ Mạnh!"

"Tất nhiên, Cố Vãn tôi là một cô gái mười chín tuổi lỡ thì, hôm nay chỉ thẳng thắn nói hết ra lời trong lòng. Nếu cậu Tư không chấp nhận, suốt đời này tôi có thể không lấy chồng hoặc lên núi Thanh Sơn ở ngoại thành để xuất gia. Bây giờ là thời đại mới, tôi có quyền quyết định hôn nhân của chính mình."

"Tôi nói xong rồi." Cố Vãn lùi về sau một bước, chợt nói với những binh sĩ sắp kéo Mạnh Thư Hành và Triệu Hiểu Nga ra ngoài: "Các anh dẫn người đi đi."

Những binh lính kia lập tức kẹp tay bọn họ rồi kéo đi xa.

Khương Thư Mỹ vội vàng đuổi theo.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ trước câu nói của Cố Vãn...Thà làm vợ lẽ nhà họ Hoắc chứ chẳng thèm làm vợ nhà họ Mạnh!

Anh sẽ nói như thế nào? Có tức giận vì cô nói ra "tấm lòng của mình với anh" trước mặt mọi người mà từ chối cô, không cần cô nữa?

Cô có thể dũng cảm như vậy cũng là vì lúc trước anh nói với cô một câu... "Đợi hôn ước giữa cô và Mạnh Thư Hành được huỷ bỏ, tôi sẽ lấy cô."

"Tôi cảm thấy..." Hoắc Tây Châu cố ý kéo dài giọng, làm mọi người cũng hồi hộp theo, rồi mới cười nói: "Đương nhiên là tôi cũng cảm thấy không tồi!"