Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 91




Đường Kiều có rất nhiều biện pháp quanh co lòng vòng để đối phó những người cần đối phó, nhưng cô lại không muốn làm như vậy.

Đây chắc là chuyện duy nhất cô không bị ảnh hưởng bởi Thất gia đi. Không phải hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thật ra kiếp trước đều là như vậy, nhưng bây giờ được sống lại, Đường Kiều không muốn làm như thế nữa. Con người a, ai biết có thể sống được bao lâu, nên dứt khoát.

Ân oán tình cừu, xử lý cũng nhanh chóng thoải mái.

Người khác không thích thì có sao? Quan tâm người khác nghĩ cái gì làm gì a?

Cô muốn dùng biện pháp đơn giản thô bạo nhất để đối phó người khác, nếu không thích, bọn họ cũng trực tiếp đáp trả lại là được. Chẳng qua, trên đời này luôn có rất nhiều ngụy quân tử, bọn họ tình nguyện tính kế sau lưng người khác cũng không muốn trực tiếp ra tay.

Cô tìm người giáo huấn Chu Vũ Hiên, chỉ cần không ngu ngốc, tất nhiên hắn sẽ biết là ai làm.

Không biết bước tiếp theo hắn sẽ làm như thế nào?

Đường Kiều xuống tàu điện, cảm thấy rét lạnh, vội vàng kéo khăn quàng cổ, bước nhanh: "..."

Đang đi thì bị một cô gái lao ra từ ngõ nhỏ đâm vào, Đường Kiều xoa xoa cái mũi của mình.

"Tiểu thư, cô không có chuyện gì chứ? Là lỗi của tôi, là tôi.." Giọng nói này rất quen thuộc.

Đường Kiều ngẩng đầu, người trước mặt đúng là Hồ Nghệ Từ.

Sắc mặt Hồ Nghệ Từ ửng đỏ, hơi thở dồn dập, có chút hoảng loạn. Quần áo không chỉnh tề, cổ áo giống như bị người túm lấy tạo thành nếp nhăn.

Đường Kiều lắc đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía đầu bên kia của ngõ nhỏ. Rất nhanh có một người đàn ông chạy ra từ đó, tấm lưng hơi còng, người cũng gầy yếu, quần áo đã bạc màu, chắc chắn không thể là Kỳ Bát gia được.

Tầm mắt Đường Kiều dừng trên người Hồ Nghệ Từ, nói nhỏ: "Tôi không sao, còn cô, cô không sao chứ?"

Hồ Nghệ Từ cứng đờ, vội vàng lắc đầu: "Tôi, tất nhiên tôi không sao."

Hồ Nghệ Từ đánh giá cô gái trước mặt, hình như có chút quen mắt. Hồ Nghệ Từ cẩn thận nghĩ lại, hỏi thử: "Có phải cô có người nhà học ở lớp học ban đêm Tể Ninh không? Tôi từng nhìn thấy cô đợi người ở đó."

Đường Kiều gật đầu, thanh thúy nói: "Đúng vậy."

Thời tiết rất lạnh, Đường Kiều lại là người rất sợ lạnh, cô nhẹ nhàng xoa tay, hà hơi cho ấm.

Hồ Nghệ Từ đã bình tĩnh lại, nói: "Cô đừng đợi, hôm nay có chuyện đột xuất nên chương trình học đã bị dời lại. Bây giờ cô qua sợ là phải đợi rất lâu. Trời sắp tối rồi, một cô gái nhỏ như cô không an toàn. Tốt nhất là về nhà đi."

Đường Kiều cười gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cô."

Hồ Nghệ Từ cười ôn nhu, khí chất vốn đã ôn nhu văn tĩnh, cả người lại còn có phong độ của người tri thức, chỉ là giữa hai hàng lông mày mang chút u sầu, vừa nhìn liền biết đó là tính cách dễ dàng bị người ta điều khiển.

Hiện tại Hồ Nghệ từ và Hồ Nghệ Từ ở Cáp Nhĩ Tân không giống nhau, càng không giống Hồ Nghệ phong trần sau đó.

Đường Kiều nói không rõ cảm giác của bản thân, tiếp lời: "Hơi lạnh, tôi muốn đi uống chút đồ ấm rồi mới về. Cô có muốn đi cùng không?" Đường Kiều vươn tay chỉ quán cà phê cách đó không xa.

Hồ Nghệ Từ trầm mặc một chút, ngay lúc Đường Kiều cho rằng cô ấy sẽ từ chối, Hồ Nghệ Từ lại gật đầu đồng ý.

"Nhìn dáng vẻ cô còn nhỏ, bây giờ trời bắt đầu vào đông, ngày ngắn đêm dài, cô đừng tới trường học đón người nữa. Một cô gái nhỏ như cô thật không an toàn, dù sao bên ngoài người tốt người xấu lẫn lộn a." Điểm này Hồ Nghệ Từ lại không thay đổi, đó là vô cùng lương thiện, quan tâm đến cả người xa lạ mới quen.

Nếu Đường Kiều không trọng sinh, có thể không biết dụng ý của Hồ Nghệ Từ, nhưng tóm lại cô đã không phải Đường Kiều ngày xưa, cho nên trong nháy mắt liền hiểu, Hồ Nghệ Từ thấy trời sắp tối, không yên tâm để cô một mình.

Quan tâm chăm sóc một người xa lạ, Đường Kiều tự nhận là bản thân cô không làm được.

Đường Kiều và Hồ Nghệ Từ cùng nhau vào cửa hàng, nhân viên phục vụ tóc vàng mắt xanh tiến lên làm động tác mời: "Hai vị tiểu thư, mời vào."

Tuy rằng đang là ngày đông, nhưng việc làm ăn của cửa hàng vẫn rất tốt, gần như không còn chỗ ngồi. Nhưng chỉ cần liếc nhìn xung quanh liền thấy, khách hàng ở đây đều là nữ giới, Đường Kiều bật cười.

Hai người tìm chỗ ngồi xuống, vị trí không quá tốt.

Tất nhiên, nhiều khách như vậy, hai người có chỗ ngồi đã là tốt lắm rồi.

Nhân viên phục vụ người nước ngoài tiến lên, vô cùng lễ phép quy củ: "Hai vị tiểu thư muốn uống cái gì?"

Hắn đưa thực đơn qua, Hồ Nghệ Từ có chút khẩn trương, không nhận. Đường Kiều không khách khí nhận lấy, ngẩng đầu hỏi: "Cô thích gì? Cà phê hay là nước trái cây?"

Hồ Nghệ Từ vân vê ngón tay, mỉm cười: "A, cà phê là được."

Đường Kiều gật đầu, nói: "Một tách cà phê, một ly sữa, một phần bánh táo nướng, còn có cái này.."

Đường Kiều gọi vài món, sau đó mỉm cười: "Làm phiền rồi."

Nhân viên mỉm cười rời đi.

Đường Kiều ngẩng đầu nhìn về Hồ Nghệ Từ, Hồ Nghệ Từ lập tức nói: "Tôi họ Hồ, tên Nghệ Từ, cô có thể gọi tôi là Hồ tiểu thư hay chị Hồ đều được."

Đường Kiều mỉm cười: "Tôi tên là Đường Kiều, chị Hồ, chị.. có muốn vào toilet sửa sang lại một chút không?"

Tầm mắt cô dừng lại trên cổ áo Hồ Nghệ Từ, Hồ Nghệ Từ lập tức đỏ mặt, đôi môi mấp máy, gật đầu liền vội vàng rời đi.

Dưới sự hướng dẫn, Hồ Nghệ Từ nhanh chóng vào toilet, quả nhiên, quần áo của cô không chỉnh tề. Hồ Nghệ từ hít sâu một hơi, vội vàng sửa sang lại, thuận tiện nhìn qua ví tiền của mình, có chút lo lắng. Tuy rằng không biết cần bao nhiêu tiền, nhưng Hồ Nghệ Từ thật sự lo lắng, trên người cô không có nhiều tiền.

Đến lúc trở về, càng thêm xấu hổ, Hồ Nghệ Từ cắn cắn môi, không biết nên nói thế nào với Đường Kiều. Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng đồ lên.

Hồ Nghệ Từ nhẹ giọng nói: "Cửa hàng này thật đông khách."

Đường Kiều gật đầu: "Đúng vậy, có nhân viên đẹp trai như vậy, không tính đến cái khác, cũng đủ hấp dẫn khách hàng rồi. Chị Hồ không phát hiện khách hàng đều là nữ sao?"

Cô uống một ngụm sữa, nhẹ giọng cười: "Khuôn mặt đẹp luôn có lợi thế a."

Hồ Nghệ Từ sửng sốt, lập tức nở nụ cười, lắc đầu nói: "Tôi không biết."

Kỳ thật cô căn bản không nhìn nhân viên phục vụ vừa rồi, sau đó lại nói thêm: "Cô còn nhỏ, đừng để bị lừa, có một số người, vẻ ngoài chỉ là lớp mặt nạ mà thôi."

Đường Kiều kinh ngạc nhìn Hồ Nghệ Từ, sau đó cười đến ý vị thâm trường, nói: "Tất nhiên tôi sẽ không bị người khác lừa gạt, tôi không lừa người khác đã là may lắm rồi."

Chỉ tiếc, mặc kệ Đường Kiều nói như thế nào cũng không có ai. Đại đa số mọi người đều nghĩ, cô chính là một cô gái nhỏ đơn thuần đáng yêu.

Đường Kiều hiểu ánh mắt của Hồ Nghệ Từ, nhưng cũng không nói nhiều.

"Phục vụ, chuẩn bị giúp tôi một phần bánh phô mai, tôi muốn mang về."

Đường Kiều cười khanh khách nhìn Hồ Nghệ Từ, nói: "Chị Hồ, kỳ thực em đã từng thấy chị. Có phải chị ở cũng khu nhà với A Ngôn không?"

Bọn họ đều ở ký túc xá cho giáo viên, điều này Đường Kiều đã sớm biết, bây giờ hỏi chẳng qua là khách khí. Hồ Nghệ Từ sửng sốt một chút, lập tức gật đầu cười: "A, cô.. Em đột nhiên nhắc đến A Ngôn, chị còn không kịp phản ứng lại đâu!"

Hồ Nghệ Từ lại nói: "Chị nhớ ra rồi, em nhất định là con gái của dì Thẩm."

Thật ra Thẩm Liên Y ở Tể Ninh cũng rất nổi tiếng, mặc dù bà vào học không lâu nhưng rất nhiều người biết bà. Người ở tuổi bà đi học rất ít, đặc biệt bà còn chưa bao giờ kiêng dè chuyện mình đã ly hôn. Tuy có vài người lắm miệng buôn chuyên sau lưng nhưng cũng không ảnh hưởng đến bà.

Mà Dương Tu Ngôn hình như rất thích dì Thẩm, thường xuyên tìm bà, còn đến nhà bà ăn cơm. Kể từ đó, mọi người đều biết Thẩm Liên Y có một người anh rất nghiêm túc và một cô con gái đang đi học. Gia cảnh Thẩm gia rất tốt, phải biết rằng khu bên này đều là nơi người giàu ở. Có thể ở trong khu biệt thự gần đây, đó là điều người bình thường không dám nghĩ tới.

Hồ Nghệ Từ nhẹ giọng: "Chị đoán không sai chứ?"

Đường Kiều cười khanh khách gật đầu, lập tức nói: "Khẳng định là tên nhóc A Ngôn kia lắm miệng, cho nên chị mới đoán ngay được, đúng hay không?"

Hồ Nghệ Từ nở nụ cười, ôn nhu nói: "Đúng vậy, người thân thiết với A Ngôn cũng không nhiều, chị.." Tựa hồ phát hiện bản thân nói sai, Hồ Nghệ Từ đỏ mặt: "Chị.. chị không có ý gì."

Đường Kiều chợt nhíu mày, bướng bỉnh nói: "Em sẽ mách A Ngôn."

Hồ Nghệ Từ bỗng chốc khẩn trương, vô cùng xấu hổ: "Chị, chị.."

"Trừ phi chị đồng ý giúp em một chuyện." Đường Kiều càng nghịch ngợm, cười khanh khách: "Bữa này em mời, còn có.. Giúp em đưa bánh ngọt cho A Ngôn."

Hồ Nghệ Từ lại ngây ngẩn cả người, phát hiện bản thân có chút không theo kịp tiết tấu của Đường Kiều. Nhưng cũng không nói gì, hai mẹ con Đường Kiều có thể đối xử tốt với một đứa trẻ như Dương Tu Ngôn thì chắc chắn đều là người tốt. "

Hồ Nghệ Từ nghiêm túc nói:" Em còn đang đi học, làm sao chị có thể để em mời được. "

Đường Kiều cười:" Nhưng em còn mua thêm đồ. Nếu chỉ có hai chúng ta, đương nhiên em sẽ để chị mời. "

Đường Kiều lại cúi đầu uống một ngụm sữa:" Chị Hồ đừng tranh nữa, lần sau chị mời em nha. "

" Đường Kiều, gần đây luôn không tìm thấy cô, thì ra là cô hẹn người khác đến đây uống cà phê. "Giọng nói thanh thúy vang lên.

Đường Kiều nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Kỳ Bát gia và Chu San San cùng nhau bước vào. Chu San San nhìn thấy cô, giương nanh múa vuốt.

Đường Kiều mỉm cười ngọt ngào, lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, hai tay tạo thành hình chữ thập, nhẹ giọng xin tha:" Nữ hiệp, tiểu nhân biết sai rồi. "

Chu San San hừ một tiếng, nói:" Biết sai cũng vô dùng, cô phải bồi thường tôi. "

Tầm mắt Chu San San dừng trên người Hồ Nghệ Từ, cười lạnh, nói:" Làm sao ai cô cũng quen biết vậy! "

Ngữ khí không phải bất mãn với Đường Kiều, mà là chán ghét đối với Hồ Nghệ Từ.

Hồ Nghệ Từ hốt hoảng đứng lên, sắc mặt hơi tái nhợt. Cô nhìn Kỳ Bát gia, khóe miệng ngập ngừng, nhẹ giọng gọi:" Anh Kỳ. "

Kỳ Bát gia cũng có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Hồ Nghệ Từ, nhưng vẫn nở nụ cười:" Không phải hôm nay em có việc sao? Thì ra cái gọi là có việc, là có hẹn với Đường tiểu thư. "

Hồ Nghệ Từ cắn môi, nhẹ giọng:" Anh, làm sao anh cũng đến đây? "

Ánh mắt lướt qua Chu San San, không rõ hai người có quan hệ như thế nào.

Chu San San cảm nhận được ánh mắt của Hồ Nghệ Từ, lại cười lạnh một chút, kéo tay Đường Kiều:" Tôi muốn ngồi cùng cô. "

Bốn người cứ như vậy ngồi cùng một chỗ, không khí vô cùng quỷ dị. Đường Kiều nhìn bên này, lại nhìn bên kia, sắc mặt Chu San San và Hồ Nghệ Từ đều không tốt lắm, chỉ là một người kiêu căng buồn bực, một người tự ti sợ sệt. Không biết vì sao, ngồi cùng nhau như vậy, càng thêm tương phản rõ ràng.

Chắc là Kỳ Bát gia cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng hắn vẫn bình tĩnh, cười nói với Đường Kiều:" Gần đây Đường tiểu thư khỏe chứ? "

Ngón tay Đường Kiều nhẹ nhàng cầm cốc sữa, cười yếu ớt:" Rất tốt, nhưng nhìn sắc mặt Bát gia lại không được tốt đâu? "

Nụ cười của Đường Kiều mang theo tia trào phúng, không phải rõ ràng nhưng Kỳ Bát gia lại cảm nhận được.

Hắn mỉm cười:" Đúng là không tốt lắm, cũng không giống như Đường tiểu thư, đường làm quan mở rộng. "

Tình nhân nhỏ của Thất gia, hắn không chấp nhặt với cô.

Đường Kiều hơi hơi tựa vào người Chu San San, nghiêng đầu mỉm cười với Chu San San:" San San, sao cô lại đến đây? Là vì tiểu soái ca kia sao? "

Đúng lúc nhân viên phục vụ đi qua, thấy một cô gái mười bốn, mười lăm tuổi nói hắn là" tiểu soái ca ", hắn yên lặng lau mồ hôi, chắc chắn hắn lớn hơn cô mà?

Chu San San đỏ mặt, không nói gì.

Lại thấy sắc mặt Kỳ Bát gia càng không tốt:" Đường tiểu thư không phải cũng đến nhìn tiểu soái ca đó chứ? "

Sắc mặt không tốt, ngữ khí cũng không tốt.

Đó là tất nhiên, Thất ca không ở Thượng Hải, Đường Kiều liền ra ngoài lêu lổng, sao mà được? Còn mang theo Hồ Nghệ Từ cùng đi, còn ra thể thống gì?

Đường Kiều nghe thấy giọng điệu chất vấn của hắn, bật cười thành tiếng. Cô lười biếng nhìn thẳng Kỳ Bát gia, hỏi:" Xin hỏi, có quan hệ gì với ngài sao? "

Một tay cô khoác tay Chu San San, một tay lại giữ chặt Hồ Nghệ Từ, chậm rãi nói:" Các cô xem, đây là nam cặn bã trong truyền thuyết. Hai người các cô, một người là em họ, một người là bạn gái, đều đang ngồi ở đây đâu? Hắn còn muốn quản tôi? Đây không phải trần trụi câu dẫn sao? Hai người nhìn thấy không? Gặp loại người này a, nhất định phải đi đường vòng. "

Kỳ Bát gia tức hộc máu, hắn trừng mắt:" Tôi điên mới coi trọng cọng giá đỗ như cô! "

Cố gắng bình ổn lại cảm xúc, hắn nở nụ cười, không thể mất phong độ trước mặt người khác được:" Đường tiểu thư, đừng nói giỡn. "

Dừng một chút, hắn gắn từng tiếng:" Thất ca không ở đây, tôi cần phải quan tâm đến danh tiếng của Thất ca, đúng không? "

Để người khác biết tình nhân của Cố Thất gia ra ngoài tìm trai, thật dọa người a!

Đường Kiều càng thêm kinh ngạc, nghi hoặc hói:" Danh tiếng của Thất ca ngài, lại có quan hệ với tôi? Hơn nữa, có quan hệ gì với ngài?"

Kỳ Bát gia lại hộc máu, hắn phát hiện, trên đời này, người làm hắn chán ghét chính là cô gái nhỏ đang ngồi trước mặt.

Ha ha, không có người thứ hai!