Cố Đình Quân là người thong dong bình tĩnh, cho dù lúc này đang bị thương, anh vẫn bình thản tựa vào sofa nhìn Đường Kiều đã đi vào giấc ngủ. Cô nhẹ nhàng cuộn người lại, ngón tay túm lấy một góc áo khoác của anh.
Túm rất chặt.
Đường Kiều là một người không có cảm giác an toàn, nhưng đối với Thất gia, cô lại có. Kiếp trước khi cô nghèo túng nhất, anh cũng chưa từng khinh thường cô, còn cứu cô giúp cô. Anh luôn nói chẳng qua là anh vì bản thân, là vì có giá trị lợi dụng.
Nhưng Đường Kiều biết, anh có rất nhiều cơ hội lựa chọn, có nhiều người giỏi hơn cô, cho nên cô rất cảm kích, cũng cam tâm tình nguyện.
Chắc là vì quá hiểu nhân phẩm của Cố Đình Quân, nên cô đối với anh mới không chút phòng bị. Cô không phải một người dễ dàng tín nhiệm người khác, đối với Thẩm Thanh cũng có chuyện giấu giếm, nhưng với Cố Đình Quân thì không.
Cố Đình Quân cảm giác được sự tin tưởng của Đường Kiều. Bởi vì bị mất máu nên lúc này nhiệt độ cơ thể hơi thấp, nhưng nhìn thấy Đường Kiều ngủ ngon như vậy, anh cũng không muốn đánh thức cô, ngược lại là cầm áo khoác đắp lên người cô.
Kỳ thực hai người lúc đầu chỉ tùy tiện tâm sự, nhưng Đường Kiều hình như thật sự mệt mỏi, cứ thế thiếp đi.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi đã nhỏ dần. Hằng năm, vào ngày này, Cố Đình Quân đều có thói quen ở một mình. Cố Tứ cũng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt anh, để lại cho anh một ngày an bình.
Ngón tay Cố Đình Quân chạm đến miệng vết thương, nở nụ cười lạnh lùng, sau đó lại khẽ tựa vào sofa, không nói gì, chỉ nhìn Đường Kiều, ôn nhu mỉm cười.
"Ưm." Đường Kiều lật người, hít hít cái mũi, dáng vẻ có chút trẻ con.
Cố Đình Quân mỉm cười vuốt tóc cô, cô lại kêu một tiếng, dán khuôn mặt nhỏ nhắn lên bàn tay anh.
Cố Đình Quân dừng động tác, để mặc cô thích làm gì thì làm.
Ban đêm yên tĩnh trôi qua rất nhanh.
Cố Đình Quân cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, giống như chỉ mới chớp mắt đã nhìn thấy ánh nắng sáng sớm.
Anh nhìn thời gian, biết không thể trì hoãn thêm nữa, nhẹ nhàng vỗ vai Đường Kiều, nói nhỏ: "Y Y."
Đường Kiều là sâu ngủ, mỗi ngày Thẩm Liên Y đều phải kéo dậy. Lúc này cô lật người, than thở: "Mẹ, con còn muốn ngủ.."
Cố Đình Quân tự nhiên bị biến thành "mẹ" người ta, cảm giác này thật vi diệu.
Anh nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt cô, lại nói: "Y Y."
"Không dậy đâu không dậy đâu!"
* * *
Mười phút sau.
Sự bình tĩnh của Cố Đình Quân sắp không giữ được, anh bất đắc dĩ nhìn Đường Kiều. Cô nhóc này chính là tên vô lại. Cô cuộn người nằm im ở trên ghế, càng buồn cười là, cô còn dùng áo trùm kín mặt, giống như chỉ cần giấu mặt đi, anh sẽ không tìm thấy, cũng không thể gọi cô dậy.
Cố Đình Quân không nghĩ tới Đường Kiều còn có bộ mặt này, bất đắc dĩ nói: "Y Y, cô có còn nhớ mình đang ở đâu không?"
Đường Kiều mơ mơ màng màng, căn bản vẫn chưa tỉnh lại. Tối hôm qua ngủ quá muộn, hôm nay thức dậy càng khó khăn.
Cố Đình Quân nhìn chằm chằm cô, nhìn đủ, cuối cùng đứng dậy. Anh đi thẳng ra cửa, sáng sớm ngày thu, gió lạnh làm cho người ta cảm thấy mát lạnh. Cố Đình Quân thì không sao, nhưng quay đầu liền nhìn thấy Đường Kiều đã ngồi dậy.
Răng nanh cô run lên, ánh mắt phun lửa.
"Trời rất lạnh, ngài mở cửa làm gì!"
Đúng là bỗng chốc liền tỉnh táo, không cần phí sức.
Cố Đình Quân nhìn bộ dáng tức giận của cô, đột nhiên bật cười, anh chậm rãi nói: "Tỉnh rồi sao? Cô còn không quay về, nhà cô sẽ bốc cháy đó."
Một đêm không ngủ nên giọng nói của anh hơi khàn.
Lúc này Đường Kiều mới giật nảy mình. Nếu sáng dậy Tứ Diệp đến mà không thấy cô, không biết sẽ làm ra chuyện gì, nếu để mẹ và bác cô biết..
Đường Kiều cảm thấy bản thân xong đời rồi!
Cô cũng không quan tâm nữa, vội vàng xông ra ngoài, thấp giọng nói: "Xong rồi xong rồi, mình chết chắc rồi."
Cố Đình Quân nhướng mày: "Tối hôm qua không phải cô nói làm người ngay thẳng thì không sợ gì sao?"
Đường Kiều a một tiếng, quay đầu nói: "Ngài muốn bới lông tìm vết sao? Tôi ba hoa cũng không được sao?"
Hơn nữa, tối hôm qua là tối hôm qua, hôm nay là hôm nay, trước khác nay khác.
Nhìn bộ dáng thẹn quá thành giận của Đường Kiều, Cố Đình Quân nhẹ giọng cười, nói: "Đừng lo, tôi đưa cô về."
Ánh mắt Đường Kiều trừng lớn: "Ngài đưa tôi? Ngài đưa tôi về là muốn đi tìm chết sao! Tôi không quan tâm người khác nghĩ như thế nào. Nhưng mẹ tôi sẽ mắng đến thối đầu."
Cố Đình Quân bị cô chọc cười. Tuy rằng biết không nên cười, nhưng tóm lại anh không khống chế được. Anh vươn tay về phía Đường Kiều, Đường Kiều cúi đầu nhìn.
Ngón tay thon dài trắng nõn, cô cắn cắn môi, mặt có chút đỏ.
Cố Đình Quân: "Đi, tôi đưa cô trở về, sẽ không sao đâu."
Đường Kiều thấy anh bình tĩnh như vậy, không hiểu liền cảm thấy yên tâm, nhẹ giọng nói: "Được, chúng ta cùng đi."
Cô nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên tay anh. Kỳ thực hai người đều biết, dựa theo thân phận và tuổi tác của hai người, làm như vậy là không hợp quy củ. Dù sao, Đường Kiều cũng không còn là một đứa trẻ, những cô gái cùng tuổi ở gia đình bình thường đều đã kết hôn rồi. Tuy rằng cô rất đáng yêu, nhưng không thể che giấu sự thật là cô đã trưởng thành. Hai người nắm tay như vậy, đúng là có chút không thỏa đáng.
Nhưng Đường Kiều cũng mặc kệ, cô cười khanh khách, nhẹ giọng nói: "Vậy ngài phải giúp tôi ứng phó với mẹ và bác tôi đó. Tối hôm qua đều là vì ngài nên tôi mới trốn ra ngoài."
Vừa nói như thế, cô liền cảm thấy công lao của mình rất lớn.
Cố Đình Quân cười rộ lên, anh nắm tay Đường Kiều ra ngoài. Chỉ là vừa mới ra đến cửa liền nhìn thấy Tứ Diệp đang ngồi xổm ở đó, cũng không biết đã đợi bao lâu, chắc là rất lâu rồi.
Vừa nhìn thấy Đường Kiều bước ra, Tứ Diệp lập tức đứng lên, lắp bắp nói: "Tiểu, tiểu thư."
Đường Kiều nhướng mày, ai ui một tiếng, hỏi: "Làm sao em lại ở chỗ này?"
Tứ Diệp khó mở miệng, sáng sớm nhìn thấy tiểu thư không có trong phòng, suýt nữa đã hết lên.
"Tiểu thư, phu nhân còn chưa phát hiện, chúng ta nhanh chóng quay về đi." Không còn thời gian để nói nhiều.
Đường Kiều không nghĩ tới còn có người đến đón mình, lập tức quay đầu vẫy tay với Cố Đình Quân: "Ngài ăn chút đồ bổ máu, chăm sóc bản thân cho tốt, còn có, nhớ bảo Cố Tứ thay băng cho ngài đó."
Lại nghĩ nghĩ, cảm thấy không còn vấn đề gì mới xoay người đuổi theo Tứ Diệp.
Hai người lấm la lấm lét vào nhà, đợi đến khi trở về phòng, Đường Kiều mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ là áo khoác của cô đã dính đầy máu của Cố Đình Quân.
Đường Kiều dặn dò Tứ Diệp: "Chuyện hôm nay không được nói ra ngoài."
Tứ Diệp vội vàng gật đầu, không dám nói nhiều một câu.
Sao cô dám nhiều lời chứ!
Hu hu hu!
Thất gia nhìn rất đáng sợ được không!
"Y Y, con dậy chưa?"
Đường Kiều vừa tắm xong liền nghe thấy tiếng Thẩm Liên Y gõ cửa, cô lập tức trả lời: "Dậy rồi ạ!"
Thẩm Liên Y: ".. Sáng nay sao lại tự giác như vậy!"
Bà vừa lẩm bẩm vừa đi xuống nhà chuẩn bị đồ ăn.
Đường Kiều thở ra một hơi, cảm thấy số cô đúng là may mắn.
Đợi đến khi cô chuẩn bị xong, xuống nhà liền nghe thấy Thẩm Thanh hỏi: "Y Y, tối hôm qua viết kế hoạch rất muộn sao? Bác thấy đèn phòng con sáng rất lâu."
Trong lòng Thẩm Thanh hơi áy náy, cháu gái còn đang đi học, những chuyện này hoàn toàn có thể đợi đến khi cô được nghỉ lại nói. Bây giờ còn làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi, vừa nhìn sắc mặt Đường Kiều liền biết cô ngủ không đủ giấc.
Đường Kiều cười cười, ánh mắt lóe lên, nói: "Không sao ạ, đợi cháu kiểm tra lại một chút."
Thẩm Thanh gật đầu, cũng không thúc giục cô.
"Không vội."
Đường Kiều mỉm cười, gật đầu.
Nhưng cô lại nói: "Kỳ thực cháu còn có chút ý tưởng. Cháu cảm thấy chúng ta không cần dùng hết ba cửa hàng này, không bằng cho thuê một cái?"
Nghe cô nói thế, Thẩm Thanh không hiểu, ông nhìn về phía Đường Kiều. Đường Kiều uống xong cốc sữa, nói tiếp: "Cháu thấy sản lượng nhà máy cung cấp không đủ cho ba cửa hàng, có phải không thể sản xuất thêm không? Đương nhiên, cháu còn chưa tính toán kỹ, nhưng nhìn qua thì là như vậy. So với việc cả ba cửa hàng đều không đủ bán, còn không bằng tập trung vào hai cửa hàng thôi."
Đường Kiều nhẹ nhàng nói nhưng lại làm cho Thẩm Thanh hiểu rõ, Đường Kiều tuyệt đối không phải người bắn tên không trúng đích.
"Hôm qua cháu đã xem báo cáo của họ sao?" Ông đưa tất cả báo cáo tài vụ của Hứa gia cho Đường Kiều. Thật ra chỉ là muốn để cô tham khảo, nhưng không ngờ cô lại hiểu rõ tường tận.
Đường Kiều gật đầu: "Vâng ạ, không xem làm sao cháu dám nói với bác."
Thẩm Liên Y nhìn hai bác cháu nói chuyện công việc, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Có gì để tối lại nói, Y Y còn phải đi học a! Con cũng không nhìn xem đã mấy giờ rồi. Nhanh lên, đừng chậm chạp nữa. Chú Vương, chuẩn bị xe đưa tiểu thư đi học."
Đường Kiều vội gật đầu.
Thẩm Liên Y nói: "Hôm nay lúc tan học nhớ mua thêm hai cái bánh nhân đường, mẹ sẽ dẫn Dương Tu Ngôn về nhà ăn cơm."
Đường Kiều cảm khái: "Rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ a!"
Thẩm Liên Y nghe vậy liền đánh cô hai cái, Đường Kiều bày ra dáng vẻ đáng thương.
Lại nói, nhóc con Dương Tu Ngôn này, từ lúc quen biết mẹ cô liền luôn luôn đi theo bà, dáng vẻ vô cùng quen thuộc. Kỳ thực Đường Kiều cũng rất thích cậu, nhưng nên trêu chọc thì vẫn phải làm a.
Thẩm Liên Y sao có thể không biết, con gái bà chính là một hũ giấm chua a.
Thẩm Thanh lên tiếng: "Đúng lúc, bác đi cùng Y Y luôn."
Ông buông chiếc đũa, đi lấy áo bành tô, hai người cùng ra ngoài. Thẩm Thanh hỏi: "Đường Sĩ Kiệt bị cảnh sát bắt giam cháu biết rồi chứ?"
Đường Kiều gật đầu, cô đương nhiên biết: "Bây giờ còn chưa được thả ạ?"
Thẩm Thanh lắc đầu, dừng một chút, lại nói: "Người của Đường gia đã tìm không ít người, nhưng không thành công. Viên gia không phải nhà bình thường, sao có thể dễ dàng buông tha?"
Đường Kiều cười tủm tỉm: "Vậy thì tốt."
Thẩm Thanh dừng bước, trầm ngâm nói: "Bác có nhờ người tìm hiểu tin tức, biết được Đường Sĩ Kiệt từng thuê đám lưu manh theo dõi cháu, muốn tìm được hai mẹ con cháu, nhưng mà.. Bây giờ đám người đó trừ vài người đang nằm viện, còn lại đều bị bắt, bởi vì ăn trộm xe. Thật đúng là trùng hợp, chủ xe sau đó liền xuất hiện, bọn chúng không thể ra ngoài ngay được."
Đường Kiều nháy mắt mấy cái, không biết bác đang nói gì.
Thẩm Thanh cười như không cười, hỏi: "Có phải có liên quan đến cháu hay không?"
Đường Kiều lắc đầu: "Bác cảm thấy cháu có khả năng đó sao?"
Thẩm Thanh tất nhiên biết Đường Kiều không thể làm ra chuyện này, nhưng mà.. Ông nhìn về phía ngôi nhà bên cạnh, nói: "Có phải có liên quan đến.. người bạn này của cháu không?"
Có thể làm cho đám cảnh sát nói năng thận trọng, bắt giam tất cả kẻ xấu, sẽ là loại người nào a?
Hơn nữa, sao có thể khéo như vậy, những người bị bắt lần này đều có liên quan đến Y Y..
Chuyện này không thể làm người ta không suy nghĩ được.
Đường Kiều vẫn bày ra dáng vẻ không biết gì, nhẹ giọng nói: "Bác nghĩ nhiều rồi, đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma. Kẻ xấu bị bắt là đương nhiên a! Chúng ta không cần phải quan tâm những chuyện này. Vỗ tay hoan hô là được rồi!"
Thẩm Thanh nở nụ cười, nói: "Được rồi, lên xe đi."
Đường Kiều gật đầu, theo chân Thẩm Thanh lên xe.
Cùng lúc đó, Cố Đình Quân đang ngồi trên ban công tầng hai uống rượu. Cố Tứ khó xử: "Thất gia, vết thương của ngài.."
Cố Đình Quân lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không sao."
Cố Tứ vô cùng lo lắng, cuối cùng vẫn nói ra: "Ngài vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra đi."
Cố Đình Quân lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ cậu cảm thấy ta không hiểu chuyện như vậy sao?"
Cố Tứ nghe vậy, cũng hiểu, Thất gia không phải người không có chừng mực.
Hắn lại nghĩ đến một chuyện khác, nói nhỏ: "Còn có một việc."
Cố Đình Quân nhướng mày: "Hôm nay cậu sao thế? Luôn ấp a ấp úng."
Cố Tứ hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng mở miệng: "Cửa hàng của Hứa gia, đã bị người mua rồi."
Hắn cười khổ một chút, bổ sung: "Là Thẩm Thanh."