Kỳ Bát gia vô cùng hối hận, hối hận cái gì sao? Hắn hối hận vì sao lại muốn đưa Đoan Mộc Cảnh Dục đến xem kịch a.
Có thể xem phim, xem biểu diễn, vì sao lại chọn xem kịch chứ!
Đây là lựa chọn không sáng suốt.
Nếu không phải vì thé, sao bọn hắn có thể gặp phải Đường Kiều?
Bây giờ hắn có thể khẳng định trăm phần trăm, Đoan Mộc Cảnh Dục coi trọng Đường Kiều, đúng là không biết xấu hổ, vừa hủy bỏ hôn ước với San San liền quay sang thích Đường Kiều. Đây là muốn đào góc tường của Thất ca a!
Hắn có thể nhịn, nhưng Thấy ca không thể nhịn nha!
Cố Đình Quân nhìn lão Bát do dự đứng bên cạnh, tựa hồ muốn nói cái gì, lại giống như không muốn nói, thật kỳ lạ.
Cố Đình Quân mở miệng hỏi: "Hôm nay đi ra ngoài với Đoan Mộc Cảnh Dục không vui sao?"
Bằng không cũng không có bộ dáng như bây giờ?
Kỳ Bát gia giật mình, lập tức gật đầu nói: "Không có."
Rối rắm một hồi, hắn lại nói: "Chỉ là có đoạn nhạc đệm.."
Cố Đình Quân cũng không phải không phát hiện biểu hiện kỳ quái của hắn, chỉ mìm cười nhìn Kỳ Bát gia, đợi hắn tiếp tục nói chuyện.
Quả nhiên, cuối cùng Kỳ Bát gia không chịu được mà nói: "Thất ca, em có lỗi với anh!"
Cố Đình Quân: "..."
Kỳ Bát gia: "Em cũng không biết làm sao mà Đoan Mộc Cảnh Dục lại coi trọng Đường Kiều. Hôm nay lúc ra ngoài gặp nhau, hắn vỗ mông ngựa a.. Ông trời ạ, anh không biết đâu, người chính trực như anh căn bản không phải đối thủ của hắn! Khác hẳn với bộ dáng cao to đần độn lúc bình thường a!"
Mặt Cố Đình Quân không có biểu cảm.
Kỳ Bát gia mếu máo: "Thất ca, đều là lỗi của em, anh mắng em đi, mắng em đi.."
Cố Đình Quân cuối cùng cũng mở miệng: "Đoan Mộc Cảnh Dục đâu?"
Kỳ Bát gia chỉ chỉ trên lầu: "Không biết làm sao, đột nhiên sắc mặt hắn trắng bệch, cả người run rẩy, chắc là cơ thể còn chưa khỏe hẳn.. Em đã đưa hắn về phòng rồi."
Cố Đình Quân mỉm cười: "Mấy ngày trước Đoan Mộc Cảnh Dục có đề cập đến chuyện quay về phương Bắc, lúc đó người còn chưa bình phục, anh không đồng ý. Bây giờ xem ra đã khỏe hẳn rồi, cậu đưa hắn đi đi."
Kỳ Bát gia: "..."
Vừa rồi hắn đã nói là người còn chưa khỏe hẳn! Thất ca quay đầu lại nói người đã bình phục! Đây là nói Thất ca không muốn giữ Đoan Mộc Cảnh Dục ở lại sao? Nhưng mà.. Hắn đưa đi?
Kỳ Bát gia cảm thấy đau đầu, miễn cưỡng kéo khóe miệng mỉm cười, nói: "Thất ca, người là do em đánh, em cùng hắn đi, hắn có để yên cho em không?"
Suy nghĩ một chút liền cảm thấy tương lai mờ mịt a!
Cố Đình Quân mỉm cười: "Nhưng nếu cậu không đi, ở Thượng Hải anh sẽ chỉnh chết cậu. Cậu cảm thấy.. Cái nào tốt hơn?"
Lời nói vô cùng thấm thía!
Kỳ Bát gia quyết đoán nói: "Chúng ta là anh em, em sẽ giúp Thất ca đưa người trở về an toàn, chắc chắn không làm Thất ca thất vọng!"
Cố Đình Quân vỗ vỗ bờ vai hắn, nghiêm cẩn nói: "Vậy là được rồi!"
Nói xong, Cố Đình Quân xoay người lên lầu, Kỳ Bát gia hỏi: "A, Thất ca, anh đi đâu vậy?"
Cố Đình Quân nghi hoặc nhìn hắn: "Tất nhiên là đi thăm Đoan Mộc Cảnh Dục, bằng không thì làm gì?"
Lời này vừa ra, Kỳ Bát gia liền câm miệng.
* * *
Kiếp trước Đường Kiều không có bạn bè, mẹ con Hồ Như Ngọc luôn luôn ở bên tác động đến cô. Giống như Đường Hành, cô ta luôn đi theo Đường Kiều, lúc đó cô không phát hiện ra, kỳ thật Đường Hành đã dở không ít trò để quấy rối, cho nên cô mới không có bạn bè.
Sau đó cô lại xảy ra chuyện, tất cả mọi người sợ tránh không kịp, lại sau đó.. Mỗi ngày cô đều bận rộn chuyện buôn bán, cô tính kế người khác, người khác tính kế cô, ngày qua ngày cứ trôi qua như vậy. Bây giờ bỗng nhiên có bạn bè, ai ai cũng bảo vệ cô, cảm giác đó thật kỳ diệu.
Bản thân Đường Kiều cảm thấy thật kỳ lạ.
Nhưng không thể phủ nhận, cô rất vui vẻ, rất sung sướng!
Bốn cô gái ngồi trong quán cà phế, Đường Kiều nhìn mọi người nói chuyện, mặt mày mỉm cười, cảm thấy tâm trạng không tồi.
Lê Vân Triều thấy Đường Kiều cười tủm tỉm, nghi hoặc hỏi: "Bạn làm sao vậy? Cười cái gì thế?"
Đường Kiều lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Mình chỉ là cảm thấy có các bạn thật tốt!"
Lê Vân Triều nghiêm túc nói: "Lúc đầu là chúng mình bị Đường Hành lừa gạt, bình thường ở trường học cô ta thật hiền lành ngoan ngoãn, ai có thể nghĩ tới con người thật của cô ta lại như thế chứ."
Chuyện này đối với các cô có lực ảnh hưởng rất lớn.
Trong đó, Chu San San là tức giận nhất, vì sao lại tức giận?
Bây giờ anh của cô ấy còn đang bị lừa đâu!
Chu San San nói: "Ánh mắt của đám đàn ông này đều bị mù rồi! Chẳng lẽ không nhìn ra cô ta đang giả vờ sao? Thế mà còn tin tưởng! Tôi thật không hiểu, vì sao bọn họ lại ngu xuẩn như vậy. Nói đến, tuy rằng Đoan Mộc Cảnh Dục nhìn hơi đáng sợ, nhưng lại phân biệt được đúng sai!"
Bản thân Chu San San cũng không ngờ Đoan Mộc Cảnh Dục lại là người như vậy a!
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Hứa Tịnh thấy Chu San San lại tức giận, nhẹ giọng nói: "Hắn, hắn có phải thích Đường Kiều không?"
Cô cảm thấy ánh mắt Đoan Mộc Cảnh Dục nhìn Đường Kiều thật kỳ lạ.
Trong lòng Chu San San lộp bộp một chút, nhớ đến câu chuyện của người nhà, lập tức nói: "Đường Kiều, ngàn vạn lần cô phải cách xa hắn một chút."
Đường Kiều: "?"
Chu San San giữ chặt tay Đường Kiều: "Đều do tôi, làm sao tôi có thể để người như vậy đến gần cô chứ." Đầu óc cô đúng là lú lẫn, vừa rồi còn cảm thấy Đoan Mộc Cảnh Dục không tồi. Đoan Mộc Cảnh Dục rõ ràng không phải là người tốt a! Chu San San biết, hắn thích những cô gái nhỏ mới lớn, hắn là tên biến thái a! Đường Kiều mềm mại yếu đuối lại đáng yêu như vật, sao cô có thể đưa dê vào miệng cọp chứ!
Chuyện này so với chuyện anh ở cùng Đường Hành còn đáng sợ hơn a!
Bời vì Đường Hành không ăn được anh cô. Nhưng Đoan Mộc Cảnh Dục có thể ăn sạch Đường Kiều nha!
Chu San San lập tức nói: "Đoan Mộc Cảnh Dục không phải người tốt. Sau này cô thấy hắn nhất định phải tránh đi thật xa, hắn không được.. Ai nha mẹ ơi! Sao tôi lại có thể dẫn sói vào nhà chứ!"
Chu San San sốt ruột dậm chân.
Đường Kiều thấy vậy, không nhịn được mà bật cười.
Cô nghiêm túc nói với mọi người: "Hắn không thích mình."
Nhưng mà lời này không có ai tin.
Biểu hiện hôm nay của Đoan Mộc Cảnh Dục rõ ràng như vậy, tuyệt đối không có khả năng không thích Đường Kiều!
Nếu không thích, vì sao lại luôn nhìn Đường Kiều chứ? Tròng mắt đều sắp dán lên người Đường Kiều rồi.
Đường Kiều nhìn biểu cảm của họ, cười nói: "Các cô còn nhỏ, không hiểu đâu."
Đường Kiều cảm thấy do dự, chẳng lẽ muốn cô trực tiếp nói cho bọn họ biết sự thật..
Trước đây ở bệnh viện hắn bị cô dọa sợ, hắn cho rằng cô là biến thái nha?
Tất nhiên Đường Kiều không thể nói như vậy.
Hứa Tịnh nghiêm túc nói: "Mình cảm thấy hắn không đẹp trai bằng người lần trước. Đường Kiều, người bạn kia của bạn càng tốt hơn! Nhưng nếu bọn họ đều theo đuổi bạn, bạn có thể từ từ quan sát nha. Chọn người ưu tú hơn! Dù sao cũng chưa kết hôn, bạn có quyền lựa chọn!"
Hứa Tịnh nói như vậy, Lê Vân Triều lập tức không tán thành: "Nhưng như thế thì không hay a!"
Chu San San đập bàn: "Được hay không không quan trọng, quan trọng là Đoan Mộc Cảnh Dục, dù sao hắn cũng không được!"
Đường Kiều thấy chủ đề đã đi quá xa, liền nói sang chuyện khác: "San San, cô nói xem làm sao Đường Hành có thể quen biết với anh cô vậy? Anh cô không phải mới từ nước ngoài trở về sao? Thật kỳ lạ!"
Quả nhiên, đề tài này ai ai đều muốn biết.
Chuyện này lại gợi lên cơn tức của Chu San San: "Tôi căn bản không biết làm sao anh tôi lại quen biết Đường Hành. Lúc trước tôi có hỏi, anh ấy chỉ nói là lái xe không cẩn thận đụng phải Đường Hành, sau đó liền quen nhau. Nhưng chỉ vì đụng xe mà trong thời gian ngắn như vậy có thể thân thiết đến mức này, thật không biết là thủ đoạn của Đường Hành cao siêu, hay là anh tôi quá ngu ngốc."
Chu San San chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại nói: "Đầu óc anh tôi không tốt. Lúc trước cả nhà về quê tế tổ, một người họ hàng xa sống chết muốn làm quen với tôi, tôi không quan tâm cũng không nể mặt. Thế mà anh tôi lại cảm thấy người đó không tồi, xưng anh em với hắn, đúng là ngu chết mất. Các cô không biết đâu, ánh mắt hắn rất thô bỉ, ghê tởm vô cùng."
Tuy Chu San San có chút kiêu căng, nhưng không tâm cơ, nếu không cũng sẽ không nói chuyện này trước mặt nhiều người như vậy.
Cũng may, mọi người đều không có ý xấu.
Hứa Tịnh nghe xong liền giận: "Mẹ nó, tôi ghét nhất chính là loại thân thích không biết xấu hổ này. Nhà tôi cũng có một người họ hàng xa như vậy, còn sờ tay tôi. Lúc đó tôi liền kêu lên, cha tôi yêu thương tôi nhất, thiếu chút nữa đánh chết hắn. Từ đó về sau không có ai dám làm xằng làm bậy nữa!"
Hứa Tịnh nâng cằm, rất có kinh nghiệm dạy dỗ mọi người: "Nếu bị người khác bắt nạt, nhất định phải đánh lại, bằng không người ta sẽ cảm thấy cô dễ bắt nạt, được một tấc lại muốn lấn một thước."
Hai người khác nhanh chóng gật đầu.
Đường Kiều nhìn bọn họ như vậy, lắc đầu mỉm cười.
Có bạn bè thật tốt a!
Cùng nhau ra ngoài chơi thời gian trôi qua thật nhanh, lúc Đường Kiều về nhà đã sẩm tối.
Ánh hoàng hôn thật động lòng người, Đường Kiều lầm nhẩm hát bài dân ca, tâm trạng rất tốt.
"..."
Đường Kiều vừa mới đến cổng liền nhìn thấy chiếc xe đậu cách đó không xa.
Đường Kiều đi qua, nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe, Cố Đình Quân hạ cửa xe xuống, mỉm cười: "Đã về rồi?"
Đường Kiều dương dương tự đắc nói: "Không phải ngài ở đây đợi tôi về đó chứ?"
Dừng một chút, cô ghé vào cửa sổ xe nở nụ cười: "Có phải ngài nghe thấy chuyện của tôi và Đường Hành nên đến an ủi tôi?"
Không thể không nói, cái mồm nhiều chuyện của Kỳ Bát gia vẫn không thay đổi, trước sau như một a!
Cố Đình Quân thấy tâm trạng của cô rất tốt, đưa bánh nhân đường tay cho cô. Đường Kiều vui vẻ cắn một miếng, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn!"
Cố Đình Quân nhướng mày: "Nói cảm ơn tôi sao?"
Đường Kiều gật đầu, hỏi lại: "Không phải điều đương nhiên sao?"
Cố Đình Quân nghĩ, đúng là như vậy, chỉ là lời này từ trong miệng cô nói ra, làm anh không vui vẻ gì.
Cố Đình Quân cúi đầu trầm ngâm một chút, lập tức ngẩng đầu: "Có muốn lên xe ngồi một chút không?"
Đường Kiều mở cửa xe chui vào. Hình như Thất gia từ nhà đến, anh mặc bộ đồ ở nhà màu tím nhạt, tuy rằng nhìn vô cùng quý giá nhưng lại làm cho người ta có cảm giác thoải mái.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh.
Cố Đình Quân mỉm cười: "Đẹp không?"
Giọng nói rất dễ nghe.
Đường Kiều gật đầu thừa nhận: "Đẹp, rất đẹp."
Ai dám nói Thất ca xấu thì chính là mắt mù.
Cố Đình Quân cảm thấy gần đây bản thân rất dễ dàng bị lấy lòng, giống như bây giờ, vì một câu của Đường Kiều mà tâm trạng vô cùng tốt.
Anh đánh giá Đường Kiều, thanh âm trầm thấp lại ôn nhu: "Tuy rằng cô còn nhỏ, nhưng mắt thẩm mỹ rất tốt nha. Chỉ là.. Đúng là còn quá nhỏ."
Đường Kiều nghi hoặc, cho nên?
Cô.. Không hiểu a!
Cố Đình Quân mỉm cười: "Phải học hành cho tốt!"
Đường Kiều a một tiếng, mặt mê mang, đang yên đang lành, cô lại có thêm một người dạy bảo sao?
Đây là.. Có chuyện gì vậy?