"Chát!"
Đường Kiều không chút do dự liền đánh Đường Hành một cái tát. Cổng trường có rất nhiều bạn học chuẩn bị đi về. Mọi người chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng này của Đường Kiều.
Lúc này nàng đứng ở đó, vành mắt đỏ lên, cả người lộ ra một khí thế không thể xâm phạm.
Đường Hành bị một cái tát đánh cho ngu người, nhưng rất nhanh lại trừng ánh mắt oán độc nhìn Đường Kiều. Hai người đối diện lẫn nhau. Sau đó, Đường Hành bật cười, nói: "Đánh ta thì sao? Ngươi vẫn là đứa không ai cần!"
Tuy rằng Thẩm Như Ngọc đã dặn dò nàng ta không thể xúc động. Nhưng khi nghe nói nàng ta bị khai trừ, Đường Hành vẫn không khống chế bản thân được.
Cho dù nàng ta bị khai trừ thì sao. Tối thiểu mẹ nàng ta có thể chân chính trở thành Đường phu nhân. Mà Đường Kiều đâu? Bây giờ nàng cái gì cũng không có.
"Chát!" Đường Kiều lại tát thêm một cái, lạnh lùng nói: "Đường Hành, hôm nay ta tuyên bố ở đây. Sau này, ngươi nhìn thấy ta tốt nhất đi đường vòng đi. Bằng không ta thấy ngươi một lần thì đánh ngươi một lần. Bản thân ngươi thích đưa lên cửa, ta càng không khách khí."
Đường Kiều xuống tay rất mạnh, cơ hồ dùng hết sức lực. Đường Hành chỉ là một cô gái nhỏ, bị nàng tát hai cái, mặt đã sưng đỏ lên.
Nhưng giờ phút này cũng không có ai đồng tình Đường Hành.
Đường Hành ngẩng đầu, cả giận nói: "Đường Kiều, ngươi!"
"Đường Kiều, chúng ta đi thôi, nói chuyện với hạng người này làm cái gì." Lê Vân Triều nghĩ cho Đường Kiều, lôi kéo Đường Kiều muốn đi.
Đường Kiều không nhúc nhích. Mắt thấy xung quanh vây xem càng ngày càng nhiều, Đường Kiều vô cùng bình tĩnh. Giọng nói của nàng bằng phẳng, giống như tự thuật lại chuyện của người khác, nhàn nhạt thờ ơ: "Cha mẹ ta đã ly hôn. Đường Hành, ngươi còn muốn thế nào. Cho dù bọn họ ly hôn, cũng không giấu được chuyện mẹ người là loại người như thế. Càng che giấu không được chuyện ngươi là người như thế. Ta nói lại lần nữa, không cần lại xuất hiện trước mặt ta."
Ánh mắt Đường Kiều mang theo tàn nhẫn. Trong ánh mắt người ngoài là nàng đang cực kỳ tức giận.
Nhưng Đường Hành lại bỗng chốc nghĩ tới bộ dáng Đường Kiều nổ súng bắn Thẩm Như Ngọc, còn có lúc nhảy lầu hãm hại bọn họ ở bệnh viện. Đường Kiều là người điên!
Đường Hành nuốt một chút nước miếng, đang muốn nói chuyện.
Đường Kiều lại đánh gãy, giống như biết nàng ta muốn nói gì: "Mẹ ngươi muốn chiếm đoạt đồ cưới của mẹ ta, làm hại mẹ ta phải nằm bệnh viện mười mấy ngày. Mẹ ngươi dùng dao đâm bản thân để hãm hại ta. Còn có ngươi.. Ngươi đẩy ta xuống lầu, những chuyện này rất nhiều người trong bệnh viện đều biết. Không thể trêu vào các ngươi, chúng ta đã chạy rồi. Sao? Ngươi cho rằng chúng ta bị đối xử đến tình trạng này, ngươi còn muốn đến trường gây chuyện sao? Ta nói ngươi biết, Đường Hành, con thỏ nóng nảy sẽ cắn người! Cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách."
Đường Kiều hắt nước bẩn không hề áp lực. Nàng nhớ lại kiếp trước, bản thân nàng rõ ràng không thất thân, Đường Hành lại ở trường học nói làm bị người ta cưỡng hiếp, làm cho nàng bị mọi người chỉ trỏ. Đường Kiều nghĩ đến đây liền cảm thấy phát lạnh trong lòng.
Nàng lạnh lùng nhìn Đường Hành, hơi hơi mỉm cười: "Ngươi đến đây làm cái gì? Muốn đến khoe khoang mẹ con các ngươi thành công cỡ nào sao?"
Mọi người nghe thấy Đường Kiều nói chuyện, ánh mắt nhìn Đường Hành giống như nhìn ma quỷ vậy. Ngay cả Chu Minh Tuệ cũng có chút sợ hãi.
Đường Hành căm hận nói: "Ngươi nói bậy!"
Đường Kiều mỉm cười: "Ta nói bậy sao? Vậy mẹ ngươi vì sao lại tự bắn chính mình một phát chứ? Còn không phải vì giả vờ đáng thương sao? Hai mẹ con các ngươi đúng là làm ta bội phục. Đáng thương như vậy, giỏi diễn kịch như vậy, lại có thể ác độc xuống tay với chính mình như vậy.. Có cái gì mà các ngươi không làm được chứ?"
Đường Hành nóng nảy dậm chân. Nàng ta vốn nghĩ đến tìm Đường Kiều xả hận, nhưng vạn vạn không ngờ tới bản thân lại bị đánh hai cái tát. Lúc này lại nghe thấy Đường Kiều đổi trắng thay đen, càng tức giận. Thẩm Như Ngọc nói không sai, Đường Kiều đúng là ma quỷ!
"Ta đánh chết ngươi!"
"Có phải ngươi bị bệnh hay không a!" Nhìn thấy Đường Hành càng quá quắt, Hứa Tịnh tiến lên đẩy nàng ta một phát: "Sao, có bản lĩnh ngươi liền đánh ta a! Đúng là giỏi diễn kịch. Bình thường giả vờ hiền lành ôn nhu, bây giờ lại kiêu ngạo như vây. Quả nhiên là gạt người."
Mọi người đã cảm thấy bộ dạng này của Đường Hành thật chán ghét, nghe thấy Hứa Tịnh nói như vậy, lại giật mình hiểu ra.
Đúng rồi, nàng ta còn giả vờ ôn nhu thiện lương gạt mọi ngươi nha!
Chính bọn họ cũng bị lừa!
Nhất thời, tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn Đường Hành, cổng trường vô cùng náo loạn.
Chủ nhiệm Phạm rất nhanh chạy đến. Nhìn thấy bộ dáng kia của Đường Hành, bà triệt để thất vọng. Lại nhớ ra Đường Hành đã không còn là học sinh của trường nữa, cũng không nhìn thêm, chỉ dặn dò: "Mọi người đều về nhà đi. Nhưng người hư hỏng như vậy, các em phải nhớ thật kỹ."
Hứa Tịnh đứng ra tố cáo: "Đường Hành lại đến bắt nạt Đường Kiều."
Chủ nhiệm Phạm cười lạnh: "Cho dù ngươi không còn là học sinh của trường này, ta không quản được ngươi, thì ngươi cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện giương oai ở cổng trường của chúng ta."
Đường Hành dậm chân, tức giận nói: "Ngu xuẩn! Các ngươi đều bị nàng lừa. Nàng mới là ma quỷ ác độc. Là nàng nổ súng bắn mẹ ta, là tự nàng nhảy lầu, là nàng dùng dao đâm mẹ ta. Tất cả mọi chuyện đều là nàng làm.."
Đường Hành cuồng loạn gào to. Gào đủ, lại nói: "Dù sao cha cũng không cần ngươi nữa. Ngươi xấu xa như vậy, ác độc như vậy, cha sẽ không cần ngươi."
Nàng ta vô cùng đắc ý: "Cha muốn kết hôn với mẹ ta!"
Đường Kiều nhìn bộ dáng điên cuồng này của Đường Hành, nga một tiếng, xoay người: "Ngươi muốn nổi điên thì cứ nổi điên đi. Ai biết có phải trúng ta hay không."
Lê Vân Triều lo lắng nói: "Mình đưa bạn về nhà. Ai biết nàng ta có lại đánh lén bạn không a.."
"Mình cũng đi!" Hứa Tịnh nhảy vọt lên.
"Thế cũng tốt, các em đi cùng Đường Kiều đi." Chủ nhiệm Phạm nhìn chằm chằm Đường Hành, ánh mắt chán ghét.
Đường hành còn muốn nói cái gì, lại nghe thấy từng câu "Cút ra khỏi trường học của chúng ta", lại thấy biểu cảm chán ghét của mọi người, rốt cuộc không nhịn được, giận dữ nói: "Đám tiện nhân ngu xuẩn các ngươi, ta nguyền rủa các ngươi không có kết cục tốt!"
Mọi người bị mắng chửi như vậy, sao có thể để yên được. Nhất thời Đường Hành giống như chuột bị mọi người đánh đuổi ra ngoài.
Đường Hành cứ như vậy trở thành kẻ thù của tất cả mọi người, không ai không tức giận, về nhà lại nói, cơ hồ người người nhà nhà đều biết đến Đường Hành.
Trong lúc nhất thời, thật sự là toàn bộ bến Thượng Hải không người không biết, không người không hiểu.
Tất nhiên, đây là sau này.
Mà bây giờ, ba người Đường Kiều cũng không quan tâm bọn họ, trực tiếp rời đi.
Đường Hành chính mình đến gây sự, Đường Kiều cố ý chọc giận nàng ta, để cho tất cả mọi người thấy rõ bộ mặt thật của mẹ con bọn họ. Đường Kiều muốn nhìn xem hai mẹ con Hồ Như Ngọc còn có thể có xoay chuyển càn khôn không..
Điều Hồ Như Ngọc muốn nhất chính là trở thành phu nhân danh viện ở bến Thượng Hải. Đường Kiều sẽ đánh nát ảo tưởng này của bà ta.
Dùng dao nhỏ từng chút đâm bọn họ, Đường Kiều nhìn những chuyện bọn họ gặp phải, không có một chút thương hại, chỉ có vô tận vui mừng.
Chẳng qua, bộ dáng này của Đường Hành chắc là thật sự dọa sợ bạn học cùng lớp rồi.
Hứa Tịnh cảm khái: "Quả nhiên là ta có mắt không tròng. Ngày thường còn cảm thấy Đường Hành thật hiền lành đâu, không nghĩ tới bộ dáng nàng ta phát điên lại đáng sợ như vậy."
Đường Kiều cười cười: "Nàng ta ở trong nhà cũng thường xuyên như vậy."
Hứa Tịnh gật đầu. Từ cách Đường Hành nói chuyện không chút khách khí với Đường Kiều, cô đã nhìn ra.
Lại nghĩ đến chuyện cha mẹ Đường Kiều ly hôn, cũng không nói nhiều, chỉ dặn dò: "Nghỉ hè chúng ta cùng nhau đi chơi, không cần ở một mình."
Đường Kiều gật đầu.
Hai cô gái nhỏ đưa Đường Kiều đến gần Đường gia liền rời đi. Hai người hẹn Đường Kiều buổi chiều sẽ đến chơi.
Đường Kiều xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy có chút mệt mỏi.
"Y Y." Giọng nói đàn ông vang lên phía sau.
Đường Kiều dừng bước, quay đầu liền nhìn thấy Cố Đình Quân đang ngồi trong xe. Nàng cắn cắn môi, lui về sau một bước.
Cố Đình Quân nhướn mày, như là kinh ngạc. Hắn cười yếu ớt, nói: "Hình như Y Y không muốn nhìn thấy ta?"
Lập tức lại nói: "Sao bây giờ lại lui về phía sau? Sợ?"
Đường Kiều lắc đầu. Nàng không thể nói là: Ta lừa tất cả đồ ngọt của ngươi, sợ ngươi trả thù ta a?
Cố Đình Quân còn nói: "Đến đây, lên xe đi. Ta đưa ngươi về nhà."
Đường Kiều nhìn cổng nhà trong tầm mắt, chỉ còn mấy bước nữa thôi. Nàng giật mình nghĩ đến: "Ngài luôn luôn lái xe đi theo chúng ta sao?"
Không biết vì sao, nàng lại có cảm giác như vậy.
Hơn nữa.. Lần này là chính hắn lái xe, không có Cố Tứ.
Đường Kiều hơi kinh ngạc: "Ngài biết lái xe?"
Nàng chưa bao giờ biết điều này. Đường Kiều thầm nghĩ, kiếp trước nàng không phải không hiểu Cố Thất gia, nàng cho rắng hắn không biết lái xe, thì ra không phải như vậy.
Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thế mà ta lại không biết."
Cố Đình Quân nhìn bộ dáng ngây ngốc của nàng cảm thấy buồn cười. Hắn luôn cảm thấy nàng ở trước mặt hắn luôn ngây thơ đáng yêu.
Cố Đình Quân duỗi tay ra: "Cố Nhị Nữu nhớ ngươi."
Đường Kiều: "?"
Cố Đình Quân mỉm cười: "Có muốn đến thăm nó không?"
Đường Kiều ngẫm nghĩ, chần chờ một chút, nói: "Nhưng buổi chiều ta có hẹn bạn học đến chơi."
Không đợi Cố Đình Quân nói chuyện, nàng hỏi: "Buổi chiều ngài có thể đưa ta về không?"
Cố Đình Quân mỉm cười: "Được!"
Đường Kiều lên xe, nhìn sắc mặt ửng hồng của Cố Đình Quân, nàng vội vàng hỏi: "Ngài bị sốt? Hay là uống rượu?"
Đây căn bản không giống Cố Thất gia lúc bình thường a.
Cố Đình Quân tựa vào ghế, nói: "Không có việc gì!"
Đường Kiều mới không tin đâu!
Nàng đưa tay sờ lên trán Cố Đình Quân. Cố Đình Quân cũng không tránh, chỉ ngồi đó cười cười: "Thật sự không có việc gì."
Một tay giữ chặt cổ tay nàng. Cổ tay nàng trắng trẻo nõn nà, đeo Phật châu mà hắn tặng.
Cố Đình Quân cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, mỉm cười nói: "Chẳng qua là.."
Đôi tay giống như bạch ngọc vẫn cố ý sờ trán hắn.
Đường Kiều thử một chút, quả nhiên có chút nóng.
Cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, than thở: "Quả nhiên là sốt rồi."
Đường Kiều nghiêm cẩn: "Làm sao ngay cả bản thân mà ngài cũng không chăm sóc được thế!"
Nàng kéo tay Cố Đình Quân: "Ngài xuống xe đi, ngồi sang ghế phó lái. Ta lái xe, chúng ta đi bệnh viện."
Ý cười trong mắt Cố Đình Quân càng sâu. Hắn không nhúc nhích, học theo giọng điệu của Đường Kiều: "Nga, thế mà ta lại không biết ngươi biết lái xe a."
Đường Kiều: "!"
Nàng biết a, chỉ là không phải đời này!
Nàng hừ một tiếng, nói: "Chuyện ngài không biết còn rất nhiều. Tóm lại không phải mọi chuyện ngài đều biết được. Ngài mau xuống xe, ta đến lái!"
Đường Kiều không biết vì sao lại có chút buồn bực, bực mình Cố Đình Quân rõ ràng bị bệnh còn thờ ơ như vậy. Nếu ai ai cũng không yêu quý tính mạng như hắn, đã sớm chết rồi!
Nàng lại hừ một tiếng, nói: "Ngài nhanh lên."
Đường Kiều động tay động chân lôi kéo Cố Đình Quân, vậy mà không làm gì được hắn.
Cố Đình Quân nghĩ tới bộ dáng lần đầu tiên nàng xuất hiện trước mặt hắn, lúc đó giống như kinh sợ cái gì, co rúm lại như một chú chuột nhỏ. Bây giờ nàng lại có bộ dáng như cọp mẹ..
Cố Đình Quân bất động, nghiêm túc nói: "Ta thật sự không có việc gì, không cần đến bệnh viện. Ngươi có muốn đến thăm Cố Nhị Nữu không? Nó.. Hôm qua còn nhắc đến ngươi."
Đường Kiều bật cười. Nàng phát hiện, lúc Cố Thất gia bị bệnh, nói dối không có tý logic nào.
Nàng mới không tin đâu, Cố Nhị Nữu là một.. Con chó a!
Nó sao có thể nhắc đến nàng được chứ!
Ha ha!
Chắc là do ánh mắt hoài nghi của Đường Kiều quá rõ ràng, Cố Đình Quân mỉm cười giải thích: "Ta hỏi nó, có phải nó nhớ Y Y ngốc hay không?"
Đường Kiều nghiến răng.
Giọng nói mát lạnh của Cố Đình Quân tiếp tục truyền đến: "Nó.. Gâu!"
Nga..
Gâu!