Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 100




Vào đông, thời tiết cũng không tốt hơn, vừa sẩm tối tuyết liền bắt đầu rơi. Đường Kiều ngồi trên sofa, cả người lười biếng.

Tứ Diệp vội vàng chạy vào, lắp ba lắp bắp: "Tiểu thư, cái kia cái kia.."

Đường Kiều ngẩng đầu: "Làm sao?"

Tứ Diệp bình tĩnh một chút, sắp xếp ngôn ngữ: "Thất gia mang tặng rất nhiều đồ, nói là quà mừng năm mới."

Những thứ nên mua hay không nên mua, tiểu thư đều mua rồi a!

Tứ Diệp: "Tiểu thư, phải làm sao bây giờ?"

Đường Kiều a một tiếng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy có mấy người đang vận chuyển đồ vào, nhưng không thấy Thất gia. Cô lười biếng lắc đầu, nói: "Em tự thu xếp đi."

Nói xong liền kéo áo choàng, chậm rãi đi lên tầng.

Hôm nay cô đánh một trận, lại giằng co một hồi, có chút mệt mỏi. Dù sao cũng chỉ là cô gái nhỏ, không có nhiều thể lực như vậy, vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ. Đến lúc cô tỉnh lại trời đã tối hẳn, Thẩm Liên Y đã về.

Đường Kiều xuống nhà liền nhìn thấy Dương Tu Ngôn ngồi trên sofa, cả người có chút cô đơn, vành mắt hồng hồng.

Đường Kiều: "Ai bắt nạt em? Khóc sưng cả mắt lên thế kia."

Dương Tu Ngôn vội vàng lắc đầu, giọng nói khàn khàn, phản bác: "Em không có khóc."

Đường Kiều cũng không vạch trần cậu nhóc, nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi.

Thẩm Liên Y nói: "Đêm nay A Ngôn ở lại đây, mẹ đã nói với giáo sư Dương rồi, để nó ở đây hai ngày."

Đường Kiều a một tiếng, hiếm khi không trêu chọc, nói: "Có muốn lên tầng đọc sách với chị không?"

Cô nháy mắt mấy cái, Dương Tu Ngôn phút chốc liền hiểu, gật đầu đồng ý.

Đường Kiều đang muốn lên tầng, lại bị Thẩm Liên Y gọi lại: "Sao hôm nay con lại mua nhiều đồ như vậy? Không phải mẹ đã dặn con mua theo danh sách mẹ đưa sao?"

Đường Kiều dừng một chút, lập tức hỏi lại: "Những thứ khác đều vô dụng sao ạ?"

Thẩm Liên Y liếc mắt nhìn cô một cái: "Tất nhiên không phải."

Đường Kiều: "Thế thì có sao đâu ạ."

Cô nắm tay dắt Dương Tu Ngôn lên tầng: "Chị lấy đồ ăn vặt cho em."

Dương Tu Ngôn nức nở nói: "Cảm ơn chị."

Đường Kiều cười tủm tỉm, nghiêng đầu nhìn Dương Tu Ngôn, hỏi: "Em làm sao vậy? Có phải có người bắt nạt em không? Nếu như có người bắt nạt em, em phải đánh trả, đàn ông con trai khóc lóc còn ra thể thống gì nữa? Thật vô dụng."

Dương Tu Ngôn ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Quân tử động khẩu không động thủ."

Ai ui, còn nhỏ như vậy mà đã biết quân tử rồi.

"Nhưng em còn nhỏ như vậy, chưa được coi là quân tử gì cả a? Em rõ ràng chỉ là một đứa trẻ." Đường Kiều nói: "Trẻ con đánh nhau thì không sao đúng không?"

Đường Kiều ba hoa chích chòe làm Dương Tu Ngôn hơi tin tưởng. Cậu nhóc mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Đường Kiều, chị rất tốt a."

Đường Kiều lập tức hỏi lại: "Có người nói chị không tốt ư?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Tu Ngôn như bị táo bón, cuối cùng vẫn nói: "Rất nhiều người nói chị hung dữ, nhưng em biết con người chị rất tốt."

Đường Kiều nở nụ cười: "Nếu như có người bắt nạt cha em, em sẽ làm như thế nào?"

Dương Tu Ngôn lập tức vung nắm tay nhỏ: "Tất nhiên không thể nhịn a."

Đường Kiều gật đầu, chỉ bản thân, không nói chuyện.

Dương Tu Ngôn lập tức đã hiểu: "Chị trả thù thay dì Thẩm chứ không phải làm bậy."

Đường Kiều gật đầu, cô ngồi bên giường lắc lư cái chân, nói: "Vậy sau này nếu mẹ chị ở Tể Ninh có chuyện gì, em lén nói cho chị được không a?"

Cô lo lắng không yên nói: "Có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, em canh chừng giúp chị, nếu có bất cứ động tĩnh gì cũng phải nói với chị, chị sẽ đến bảo vệ mẹ chị, có được không?"

Đường Kiều hướng dẫn từng bước, Dương Tu Ngôn lập tức gật đầu: "Được ạ."

Nhưng lại bổ sung thêm: "Cha em cũng sẽ bảo vệ dì Thẩm."

Lời này có chút mờ ám nha!

Đường Kiều hỏi ngược lại: "Nhưng mà cha em lấy danh nghĩa gì để bảo vệ mẹ chị chứ? Hơn nữa ông ấy là giáo viên, làm việc không tiện. Chị là con gái, dù thế nào cũng danh chính ngôn thuận. Em nói có đúng không?"

Dương Tu Ngôn nghĩ nghĩ, lại gật đầu: "Vâng ạ! Có chuyện gì em sẽ lén nói cho chị, em cũng sẽ bảo vệ dì Thẩm."

Đường Kiều mỉm cười gật đầu, vuốt tóc cậu nhóc: "Thật thông minh."

Gián điệp đã gài xong, hắc hắc!

Cô lại hỏi: "Chuyện của chị đã xong, bây giờ em có thể nói cho chị chuyện của em được không? Đang yên đang lành sao lại khóc? Giận dỗi với cha em?"

Dương Tu Ngôn vân vê vạt áo, Đường Kiều thấy vậy liền biết mình đoán đúng rồi.

"Hay là em chia sẻ với chị đi?"

Dương Tu Ngôn lắc đầu như trống bỏi, không chịu mở miệng.

Đường Kiều nhướng mày: "Không chịu nói?"

Dương Tu Ngôn hơi đỏ mặt, là.. Không thể nói!

Cậu nhóc ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Dù sao sau này em sẽ không như vậy nữa, chị không cần lo lắng cho em."

Đường Kiều bật cười: "Chuyện gì? Khóc nhè sao?"

Dương Tu Ngôn không nói nhiều, Đường Kiều cũng không ép hỏi, dù sao cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Cô nhẹ giọng: "Có thể tự mình nghĩ thông là tốt rồi. Nào, xuống nhà ăn chút đồ rồi đi ngủ thôi."

Dương Tu Ngôn lập tức gật đầu. Cậu quay đầu nhìn Đường Kiều một cái, lập tức vội vàng bước đi.

Cậu đương nhiên sẽ không nói với chị Đường vì sao lại cãi nhau với cha, nếu chị Đường biết, nhất định sẽ rất tức giận. Cậu rất thích dì Thẩm, rất mong dì làm mẹ cậu. Nhưng nếu chị Đường biết, chắc chắc sẽ nổi giận, chắc chắn như vậy!

Cho nên, cậu phải giữ bí mật, không thể nói lung tung!

Đường Kiều nhìn thấy vẻ mặt quái dị của Dương Tu Ngôn, nghi hoặc không thôi.

"Y Y, cháu ở trong phòng sao? Bác có chuyện muốn nói, cháu đến thư phòng một chút."

Thẩm Thanh gõ cửa, Đường Kiều cười: "Cháu không ở trong phòng thì ở đâu a?"

Cô nhẹ giọng nói: "Hôm nay bác về muộn vậy?"

Gần đây Thẩm Thanh đều về rất muộn, cuối năm, luôn có nhiều việc phải xử lý.

Đường Kiều đi theo Thẩm Thanh đến thư phòng. Thẩm Thanh đánh giá cháu gái, không nói chuyện.

Đường Kiều cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Sao vậy ạ?"

Bác nói có chuyện, nhưng lại không nói?

Thẩm Thanh trầm mặc nửa ngày, cuối cùng cũng mở miệng: "Cháu nói chuyện gì với Cố Thất gia?"

Đường Kiều a một tiếng, cười như không cười hỏi: "Cháu có thể nói gì với ngài ấy? Chúng ta chỉ là hàng xóm, cháu có nói cái gì, người ta cũng không nghe nha?"

Nói chuyện sợ nhất không hiểu chuyện. Hiện tại Thẩm Thanh cảm thấy cháu gái ông rõ ràng hiểu chuyện nhưng lại giả bộ hồ đồ.

Ông thở dài một tiếng: "Cháu không chịu nói thật a."

Đường Kiều thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Đúng là hôm nay cô có đi cùng Thất gia, nhưng hai người căn bản không nói gì đến Thẩm gia a?

Đường Kiều thật sự vô tội: "Bác, cháu không có nói gì với Thất gia nha? Rốt cuộc là có chuyện gì, bác cứ nói thẳng đi?"

Cô suy nghĩ một chút, nâng tay chỉ mình, khuôn mặt vui vẻ: "Không phải ngài ấy đến cầu hôn đó chứ?"

Thẩm Thanh vừa uống một ngụm nước lập tức phun ra.

Ông nhìn chằm chằm cháu gái, có chút bất đắc dĩ: "Cháu nói hươu nói vượn gì vậy!"

Đường Kiều cười khanh khách, cảm khái: "Bác không nói nên cháu mới tùy tiện đoán a? Nhìn bác bị dọa kìa."

Đường Kiều nói trắng ra như vậy làm Thẩm Thanh vô cùng bất đắc dĩ.

Cô cháu gái nhỏ nhà bọn họ, nhìn thì ôn nhu đáng yêu, không nói chuyện thì không sao, vừa mở miệng liền bại lộ bản tính điêu ngoa láu cá của mình.

Ông thở dài nói: "Cháu mới mấy tuổi mà đã nghĩ kết hôn rồi."

Hơn nữa.. Y Y và Cố Thất gia, không thích hợp a.

"Cháu.."

Ông còn chưa nói hết Đường Kiều đã biết ông muốn nói gì, cô lập tức ngăn lại: "Bác đừng nói nữa, bác có nói, người ta cũng chưa chắc đã đồng ý. Hơn nữa, nếu như cháu muốn làm gì, ai cũng không ngăn cản được. Cho nên bây giờ chúng ta không cần thảo luận đề tài này. Bác, rốt cuộc bác muốn nói gì a?"

Thẩm Thanh cẩn thận suy nghĩ lời nói của Đường Kiều, bỗng chốc liền thông suốt, nói thẳng: "Là chuyện làm ăn. Vài ngày trước, Cố Thất gia tìm bác nói chuyện, muốn hùn vốn kinh doanh cửa hàng Kính Hoa với chúng ta. Bác sợ thêm một người có khả năng có càng nhiều chuyện phải lo. Nhưng nếu như Cố Thất gia gia nhập, cũng giúp chúng ta giảm bớt rất nhiều phiền toái."

Dừng một chút, Thẩm Thanh tiếp tục nói: "Bác suy nghĩ mấy ngày nay, vẫn chưa quyết định. Hôm nay bọn họ lại liên hệ với bác, đồng ý giảm bớt một phần lợi nhuận, mong muốn hợp tác với Thẩm gia chúng ta. Cháu xem.. Nào có chuyện đơn giản như vậy?"

Ông nhìn thẳng Đường Kiều, càng nghĩ càng cảm thấy vấn đề nằm trên người cháu gái ông.

Thẩm Thanh nghiêm túc hỏi: "Cháu nói thật với bác, cháu có biết chuyện này không?"

Đường Kiều quyết đoán lắc đầu: "Hai lần cháu đều không biết gì cả."

Thẩm Thanh vừa nghe thế càng thấy kỳ quái. Nếu như Y Y không biết nội tình, vậy rốt cuộc chuyện này là sao a?

Ông trầm ngâm, nghĩ mãi không hiểu. Đương nhiên, điều kiện bây giờ rất tốt, ông không có lý do để từ chối, nhưng cũng vì vậy mà ông mới lo lắng.

Đường Kiều đánh giá biểu cảm của Thẩm Thanh, nghiên túc nói: "Thật ra cháu thấy nếu như giá cả thích hợp thì chúng ta cứ hợp tác thôi. Cháu biết bác lo lắng chuyện gì, nhưng dù một người có thể đi một bước tính mười bước, cũng chưa chắc đã chống lại được ý trời. Còn không bằng nắm chắc lợi ích trước mắt a. Cháu tin tưởng cách làm việc của Thất gia. Nếu ngài ấy đồng ý chứng tỏ việc này có lợi cho ngài ấy, chứ không liên quan đến bất cứ kẻ nào. Chúng ta chỉ cần đánh giá chúng ta được hay mất là được rồi. Có lẽ.. Ngài ấy vì cháu mà giảm một phần lợi nhuận, nhưng tóm lại trong này chắc chắn còn có phần lợi nhuận khác quan trọng hơn."

Đường Kiều lý trí như vậy làm Thẩm Thanh bất ngờ.

Ông nghĩ nghĩ, nói: "Vấn đề là, lúc trước bác lấy danh nghĩa của cháu để mua Kính Hoa."

Đường Kiều: "..."

(°△°

)

Cô hoàn toàn không biết gì cả.

Thẩm Thanh nghiêm cẩn nói: "Cửa hàng Kính Hoa là đồ cưới bác để dành cho cháu, nên mới lấy danh nghĩa của cháu để mua. Nếu Cố Thất gia nhập cổ phần, có nhiều chuyện không còn đơn giản là chuyện nhà chúng ta nữa."

Nghĩ như thế nào ông vẫn thấy kỳ quái!

Đường Kiều thật sự không ngờ chuyện lại là như vậy, cô im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: "Bác không cần như thế, cháu cũng không muốn đồ cưới gì cả. Bác mới cần mau chóng kết hôn a! Tương lai bác có người thừa kế, nếu như bác đem những thứ này cho cháu, vậy sau này.."

Thẩm Thanh thẳng thắn ngắt lời: "Đừng nói những chuyện này với bác, bác gái của cháu chỉ có một người. Bà ấy đã mất, bác sẽ không cưới nữa. Cháu và mẹ cháu là người thân duy nhất của bác, bác không cho cháu còn cho ai? Cháu có hứng thú, cũng rất thông minh, nên bác mới chuẩn bị cho cháu."

Thấy Đường Kiều còn muốn phản bác, ông lại nói: "Chuyện này không cần thương lượng nữa. Được rồi, nếu cháu đã không biết nội tình thì cứ lên phòng nghỉ ngơi đi. Những chuyện khác để bác xử lý."

Đường Kiều do dự.

Thẩm Thanh cười: "Nhanh đi nghỉ ngơi đi."

Đường Kiều a một tiếng, cuối cùng cũng đứng dậy.

"Chờ một chút."

Đường Kiều đã đi tới cửa, dừng chân quay đầu lại: "Bác còn có chuyện gì ạ?"

Thẩm Thanh nhìn cháu gái, chậm rãi nói: "Đồ chuẩn bị cho năm mới hôm nay, thật sự là cháu mua sao?"

Đường Kiều bật cười khanh khách, cô nháy mắt: "Cháu biết chuyện này không thể thoát được hỏa nhãn kim tinh của bác mà."

Thẩm Thanh liếc mắt nhìn cô một cái: "Thôi, không có chuyện gì. Nếu cháu vui thì thế nào cũng được, nhưng bác hy vọng cháu hiểu, không thể chơi đùa với lửa, kẻo có ngày chết cháy."

Đường Kiều suy nghĩ xem cái gì là lửa, cô bật cười, nói: "Cố Thất gia là lửa sao? Nếu như là ngài ấy, vậy cháu chưa bao giờ nghịch lửa."

Nói xong liền xoay người ra ngoài.

Cô trở lại phòng mình, nhìn đồng hồ, a, đã mười giờ rồi.

Thất gia hẹn cô mười hai giờ gặp nhau ngoài ban công. Đường Kiều ngồi trên giường ôm chăn ngẩn người.

Không biết vì sao, hôm nay nhìn thấy Cố Thất gia vì cô mà động thủ đánh nhau với người đàn ông kia, trái tim Đường Kiều đập rất nhanh. Cô không nói rõ được cảm giác đó là gì, nhưng.. có chút vui mừng.

Cố Thất gia, Cố Đình Quân..

Trong nháy mắt đó, Đường Kiều rất muốn ôm anh.

Cô.. có nên ra tay không?